Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 837: Muốn một lời giải thích

Chương 837: Muốn một lời giải thích
Mấy người đàn ông trung niên này đều chấp sự của nhà họ Phương, mỗi một vị đều là Địa Cấp trung kỳ.
"Phương Giác?"
Thấy mặt Phương Giác cùng nghe thấy những lời Phương Giác nói, biểu tình trên mặt mấy chấp sự này đều hơi kinh ngạc, tuy rằng bọn họ là chấp sự, nhưng trên thực tế địa vị của bọn họ trong gia tộc cũng không cao.
Nhà họ Phương là gia tộc lớn nhất trong giới tu luyện, không giống nhà họ Mục, chấp sự chính là tồn tại gần với trưởng lão, ở nhà họ Phương, chỉ có Địa Cấp trung kỳ, hơn nữa còn là người đã hết tiềm lực mới sẽ đảm nhiệm chức vụ chấp sự.
Chấp sự, phụ trách xử lý một số việc vặt trong gia tộc, bởi vì không có đầy đủ tiềm lực tu luyện, bọn họ không cách nào nhận được đầy đủ tài nguyên từ trong gia tộc, cho nên cần dùng điểm cống hiến đi trao đổi tài nguyên tu luyện.
Cho nên ở nhà họ Phương, địa vị của chấp sự còn không bằng những đệ tử thiên tài kia, bởi vì tài nguyên tu luyện mà những đệ tử thiên tài kia có vượt xa bọn họ, tất nhiên sau này cũng sẽ có thực lực hơn xa bọn hắn, mà Phương Giác, chính là một vị đệ tử thiên tài như vậy.
Sở dĩ Phương Giác sẽ tiếp nhiệm vụ của Cống Hiến Đường, không phải bởi vì hắn không được gia tộc phân phát tài nguyên tu luyện, mà là hắn muốn có nhiều tài nguyên hơn, bởi vì hắn muốn khiến thực lực của chính mình tiến bộ nhanh hơn.
Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên sau khi mấy vị chấp sự nhìn thấy Phương Giác, đều có thái độ rất khiêm tốn, không hề dám lôi cái giá của chấp sự ra.
"Phương Dương, tư thông tinh quái chính là tội lớn trong tộc, cộng thêm đả thương tộc nhân, bó tay chịu trói theo chúng tôi đi Chấp Pháp Đường."
Một vị chấp sự trong đó mở miệng, vì lấy lòng Phương Giác, thậm chí hắn cũng không hỏi Phương Dương có nhận tội hay không, trực tiếp muốn dẫn người đi, mặt khác cũng tạm thời quên mất mục đích bản thân mình xuất hiện ở nơi này.
Bốn người bọn họ sẽ xuất hiện ở sơn môn lúc này, cũng là vì hai vị đệ tử thủ vệ sơn môn đưa tin tới, nói có người giả mạo đệ tử nhà họ Phương đả thương đệ tử nhà họ Phương, sau đó muốn trốn đi, bọn họ là tới bắt người giả mạo đệ tử nhà họ Phương.
Nhưng bây giờ bởi vì Phương Giác, căn bản mấy vị này không hề để ý tới Phương Minh, mà là đem uy áp bao phủ lên người Phương Dương.
Uy áp của một vị cường giả Địa Cấp trung kỳ, nào phải thứ một vị cường giả Địa Cấp sơ kỳ như Phương Dương đủ khả năng thừa nhận, rất nhanh trên trán Phương Dương đã xuất hiện mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhưng vẫn quật cường không nói một lời.
"Phương Dương, ngươi còn không nhận tội?"
Thấy Phương Dương không nhận tội, vị chấp sự kia cảm thấy mất hết mặt mũi, lại gia tăng uy áp, dưới cỗ uy áp này, nếu Phương Dương vẫn không nhận tội, chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Nhưng mà ba vị chấp sự khác lại không hề ngăn cản, với tư cách là chấp sự, kỳ thực bọn họ không có quyền tự ý xử phạt tộc nhân, nếu như có đệ tử nhà họ Phương nào phạm phải sai lầm, đều phải để người của Chấp Pháp Đường đưa về Chấp Pháp Đường chịu phạt.
Cho nên, cái gọi là chấp sự căn bản là không có quyền lực buộc Phương Dương nhận tội, sở dĩ bọn hắn làm như vậy chẳng qua là vì lấy lòng Phương Giác mà thôi.
Nhưng mà ngay lúc vị chấp sự kia gia tăng uy áp, đột nhiên vẻ mặt của hắn thay đổi, trở nên có chút khó coi, bởi vì hắn phát hiện từ Phương Dương bên kia dĩ nhiên cũng có một cỗ uy áp kinh khủng kéo tới, thậm chí uy áp này còn kinh khủng hơn so với uy áp của hắn.
Phốc!
Một giây sau, vị chấp sự này lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau vài bước.
"Điều đó không có khả năng?"
Toàn bộ đệ tử nhà họ Phương thấy một màn như vậy đều mang trên mặt vẻ kinh hãi, thậm chí có mấy vị còn trực tiếp kinh hô thành tiếng, một vị chấp sự dùng uy áp áp bách Phương Dương, cuối cùng tự mình phản phệ thổ huyết, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
"Ai, là ai đang âm thầm ra tay?"
Ánh mắt của ba vị chấp sự khác nhìn lướt qua mọi người ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Phương Minh.
Lúc trước bọn họ không để mắt đến Phương Minh, mà giờ khắc này khi đánh giá Phương Minh, trong lòng ba người đều có chút khiếp sợ, bởi vì bọn họ phát hiện vậy mà cả ba người bọn họ đều không thể nhìn thấu nam thanh niên trước mắt này.
Một người không nhìn thấu cảnh giới của một người khác, chỉ có hai loại khả năng, một loại là cảnh giới của đối phương ở trên mình, một loại khác chính là đối phương tu luyện bí pháp che giấu cảnh giới, theo bản năng, ba vị chấp sự này cho rằng Phương Minh là loại khả năng thứ hai.
Bởi vì bọn họ không thể nào chấp nhận được việc một người còn trẻ như vậy đã có thực lực cao hơn bọn hắn, cho dù là thiên tài đứng đầu của nhà họ Phương - Phương Chiến đều không làm được tới mức đó.
"Ngươi là ai?"
"Chấp sự, đây là người giả mạo đệ tử nhà họ Phương chúng ta, tự tiện xông vào sơn môn." Đệ tử giữ cửa nhà họ Phương lập tức đáp.
Phương Minh không để ý đến câu hỏi của chấp sự này, mà là đi về phía Phương Dương, hỏi: "Mẹ của cậu tên Phương Viện, vậy có phải ông ngoại cậu tên Phương Chấn Hải không?"
Phương Chấn Hải, là tên ông nội Phương Minh.
"Làm sao anh biết tên của ông ngoại tôi?"
Phương Dương cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Phương Minh, ông ngoại mình qua đời tương đối sớm, khi mẹ mình mới được mấy tuổi ông ngoại đã mất rồi, nghe mẹ mình nói, trước đây mẹ và cậu sống nương tựa lẫn nhau, khi còn bé nếu ai bắt nạt mẹ mình, cậu sẽ đánh người đó một trận thừa sống thiếu chết.
Nghĩ đến người cậu mà bản thân chưa từng gặp lấy một lần kia, Phương Dương liền nghĩ đến tình cảm tưởng niệm trong mắt mẹ mình, dựa theo những lời mẹ đã nói, cậu mình vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng sau này bởi vì xích mích cùng gia tộc mà rời khỏi nhà họ Phương, từ đó về sau cũng không trở lại nữa.
Câu trả lời của Phương Dương khiến cho Phương Minh có thể xác nhận, vị này thật sự là em họ của mình.
"Hắn bắt yêu hồ Thiến Thiến của cậu đi đúng không? Có muốn đoạt lại không?" Phương Minh không trả lời vấn đề của Phương Dương, mà là tiếp tục hỏi.
"Thiến Thiến không phải của ta đồ vật, bà là bạn bè của ta, ta muốn cứu bà." Phương Dương cải chính, đồng thời đưa mắt nhìn về phía Phương Giác trên tay túi.
"Cho ngươi ba giây, thả yêu hồ ra."
Ánh mắt của Phương Minh chuyển hướng nhìn về phía Phương Giác, một khắc này Phương Giác chỉ cảm thấy dường như bản thân mình đã bị hồng hoang mãnh thú theo dõi, lông tơ khắp người đều dựng đứng.
Chẳng qua, thân là nhân tài kiệt xuất trong một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, nếu như lúc này hắn thực sự thả yêu hồ, chỉ sợ sau này thanh danh của hắn sẽ xuống dốc không phanh, cũng sẽ trở thành trò cười của nhà họ Phương.
"Các hạ giả mạo đệ tử nhà họ Phương ta, hiện tại lại còn có thái độ phách lối như vậy, chẳng lẽ cho rằng..."
"Ồn ào."
Phương Giác còn chưa nói hết lời, Phương Minh đã trực tiếp cắt dứt lời hắn, cùng lúc đó, tay phải của cậu điểm ra một chỉ, tròng mắt Phương Giác co rút lại, chỉ cảm thấy tầm mắt bị một vệt sáng hoàn toàn chiếm đoạt, ngay sau đó nơi cánh tay truyền đến đau đớn như kim châm, hổ khẩu buông lỏng, ngón tay trực tiếp buông lỏng ra.
Ngón tay buông lỏng, cái túi vốn bị Phương Giác nắm trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, không bao lâu, một con hồ ly màu trắng ba đuôi từ trong bao vải bò ra, đôi mắt nhỏ linh động kia hơi đảo vài vòng, sau đó lập tức nhảy vọt tới trên bả vai Phương Dương.
"Thiến Thiến."
Phương Dương vội vàng vươn tay vuốt ve đuôi hồ ly an ủi, mà dưới sự trấn an của Phương Dương, Tam Vĩ Bạch Hồ này cũng an tĩnh lại, chui vào trong lòng Phương Dương, chỉ lộ ra một cặp mắt nhanh như chớp nhìn chằm chằm mọi người tại đây.
Thấy Phương Dương cùng Tam Vĩ Bạch Hồ an ủi lẫn nhau, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, quan hệ giữa em họ mình cùng con hồ ly ba đuôi này thật không đơn giản, phải biết rằng đối với yêu hồ đến nói, cái đuôi của bọn nó là nơi không cho phép bất kỳ người nào vuốt ve.
Mà con yêu hồ này lại có thể cho em họ mình xoa đuôi, đồng thời trên mặt còn hiện lên biểu tình hưởng thụ, Phương Minh cảm thấy có chút nhức đầu, nói cho cùng thì nhân yêu là khác đường đấy...
Đương nhiên, lúc này không phải thời gian để suy xét mấy chuyện đó, mà bên kia, Phương Giác nhìn tay phải không còn chút sức lực của mình, lại nhìn lỗ máu trên cánh tay kia, trên mặt có vẻ sợ hãi, nếu như không phải ánh sáng vừa rồi bắn về hướng cánh tay của mình mà bắn về hướng lồng ngực của mình, như vậy có phải hiện tại bản thân mình đã là một người chết rồi không?
Nghĩ tới đây, hàm răng Phương Giác đều bởi vì sợ mà run cầm cập, mà so sánh với Phương Giác, tất cả đệ tử khác nhà họ Phương đều há to miệng nhìn chằm chằm cánh tay đang chảy máu kia của Phương Giác, đến hiện tại bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
"Lập tức báo tin cho bên trên, có cường địch xâm phạm!"
Mấy vị chấp sự là người phản ứng lại sớm nhất, thấy Phương Giác bị một chiêu của người kia phế mất một cánh tay, cho dù mấy vị chấp sự này không muốn thừa nhận tới cỡ nào thì cũng phải thừa nhận, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt kia tuyệt đối hơn xa bọn họ.
Một vị chấp sự móc ra một tấm bùa chú cầm trong tay, trong nháy mắt bùa chú thiêu đốt, một tia lửa bay về phía sơn môn nhà họ Phương, mà Phương Minh có thể cảm thụ được không gian chập chờn trong đường bay của tấm bùa này, hiển nhiên, tuy rằng thoạt nhìn ngọn núi này đang ở trước mắt, nhưng trên thực tế nó lại đang ở trong trận pháp bảo vệ.
"Mấy người các ngươi muốn tự vả mặt hay đợi ta tới giúp các ngươi?"
Ánh mắt của Phương Minh quét qua mấy người bên cạnh Phương Giác, cậu còn nhớ rõ, vừa rồi chính là mấy người này mở miệng vũ nhục cô mình.
Mấy vị đệ tử nhà họ Phương nghe được lời của Phương Minh, vẻ mặt nguyên cả đám thay đổi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mấy vị chấp sự kia, mấy vị chấp sự này buộc lòng phải kiên trì tiếp tục nói: "Các hạ không khỏi quá kiêu ngạo, chẳng lẽ thật sự cho rằng nhà họ Phương ta không người sao?"
"Ồn ào."
Phương Minh nhíu mày lại, một tay vung ra, chấp sự vừa nói chuyện kia lập tức cảm giác được cổ mình căng thẳng, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình, khiến cho hắn không thể thở nổi, sắc mặt đỏ lên.
Mấy vị đệ tử nhà họ Phương thấy kết cục của chấp sự đứng ra nói giúp cho bọn họ, cũng không dám lần hy vọng xa vời gì nữa, trực tiếp lấy tay tự tát mặt mình.
Tiếng bạt tay thanh thúy vang vọng khắp nơi này, vẻ mặt mấy vị đệ tử nhà họ Phương tràn đầy khuất nhục, thậm chí đến hiện tại bọn hắn còn không biết rõ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, lẽ nào người thanh niên kinh khủng trước mắt này có quan hệ với Phương Dương?
Thấy mấy tên khốn đã vũ nhục mẹ mình đang tự vả mặt, trên mặt Phương Dương có vẻ khoái trá thoáng qua, chẳng qua ngay sau đó vẻ mặt hắn lại chuyển thành lo lắng, quay qua nói: "Đa tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ, thế nhưng không lâu nữa cường giả trong tộc sẽ xuất hiện, hay là các hạ rời khỏi nơi này trước đi."
Mặc dù có chút kinh ngạc với thực lực của người đã trợ giúp mình này, nhưng Phương Dương vẫn không cho rằng đối phương có thể đối đầu với cường giả của nhà họ Phương bọn họ, dù sao nhà họ Phương cũng quá mạnh mẽ.
Phương Minh cười cười không nói gì thêm, nếu như không phát hiện thân phận của Phương Dương, có thể cậu sẽ rời đi thật, chẳng qua bây giờ gặp được em họ mình, cậu không định đi như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ em họ cùng cô mình, có lẽ hai người cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì ở nhà họ Phương, vì thế bản thân cậu phải đợi nhà họ Phương đưa ra một lời giải thích hợp lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận