Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 771: Bầy rắn

Chương 771: Bầy rắn
Trên đường đi tới trại Miêu Ba Toa, Phương Minh coi như đã biết tên của mấy người trẻ tuổi này.
Tên của hai người nam lần lượt là Trương Uy cùng Triệu Lập, nhưng không phải người thủ đô, quen biết Lăng Duy là vì chơi trò chơi với nhau nên biết, đều là thổ hào trong trò chơi, sau khi quen thuộc lẫn nhau trong hiện thực liền thường xuyên tụ hội, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tụ hội cùng nhau.
Một đám phú nhị đại có tiền tụ hội làm sao có thể thiếu mấy em gái, mà ba cô gái này đều là mô hình máy bay, ngày bình thường vẫn trực tiếp cùng tham gia một số hoạt động catwalk, thích nhất chính là lũ con nhà giàu như Lăng Duy vậy.
Người bạn gái lần này của Lăng Duy tên Lộ Lộ, về phầntên của hai người khác cũng rất dễ nhớ, theo thứ tự là Đan Đan cùng Điềm Điềm, lúc trước ba cô gái này cũng không quen biết nhau, nhưng hot mạng trong thiên hạ là một nhà, vài ngày ở chung với nhau xong cũng đều rất quen.
Chẳng qua năm người này cũng biết lúc này không phảithời gian để giới thiệu mình, sau khi giới thiệu tên đơn giản liền an tĩnh ngồi trên xe.
Xe càng lái càng nghiêng, đến sau này gần như không nhìn thấy người ở, chỉ có đường đất vàng lắc lư nghiêng ngã, một giờ sau, xe dừng lại ở trước một đường núi, Đông Ba Thạch nhìn một đoàn trúc đỏ rực ở ven đường bên trái, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi.
"Đông đại ca, sao không tiếp tục lái xe?"
"Sợ là chúng takhông thể đi trại Ba Toa, đâm gậy trúc khô héo trên con đường này, nói rõ trại Ba Toa không cho phép người ngoài đi vào, nếu như chúng tacứ xông thẳng vàonhư vậy, người của trại Ba Toa sẽ trả thù chúng ta."
Trên trán Đông Ba Thạch có mồ hôi túa ra, bình thường trại Sinh Miêu đã không chào đón người ngoài, nhưng cũng không đến mức đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu như xông bừa vào, tối đa cũng chỉ bị đuổi ra ngoài là cùng, nhưng nếu như người ta dựng gậy trúc ở ngay trước trại, đây chính là một loại cảnh cáo rõ ràng, cùng nghĩa với câu: “Phía trước cấm đi vào, bước vào người tự gánh lấy hậu quả.”
"Không sao, chúng tachỉ đi tìm người, nghĩ đến người tacũng sẽ lượng giải, hơn nữa, chưa kể nếubạn tôi có kết hôn với cô gái trong trại thật, chúng tôi đây cũng có thể coi như là người nhà trai, hôn lễ này không có gia thuộc nhà trai xuất hiện nào tính là hôn lễ hợp cách."
Phương Minh cười cười an ủi Đông Ba Thạch, nhưng dù nói cái gì Đông Ba Thạch cũng không nguyện ý đi tiếp, Lăng Sở Sở buộc lòng phải hỏi: "Từ nơi này đếntrại Ba Toa kia có còn xa lắm không?"
"Không xa, chỉ cần đi qua đỉnh núi này đã đến."
"Đã như vậy thì anh ở lại chỗ này chờ chúng tôi đi, chính chúng tôi tự đi vào."
Lăng Sở Sở không làm khó người ta, mà là xuống xe, nhìn đỉnh núiphía trước, ngọn núi trước mắt này cũng không cao, trên núi cũng không thiếu ruộng bậc thang, chỉ có điều không nhìn thấy người nào đang làm việc trong đồng ruộng.
Thấy đám người Phương Minh quyết tâm muốn đi vào, Đông Ba Thạch nghĩ đến ông chủ nhà mình dặn dò, sau khi suy nghĩ một chút nói: "Cô Lăng, khi các người vào trại, nếu như nhìn thấy có người nhìn chằm chằm các người, hoặc là cảm giác được thân thể có cái gì không khỏe, vậy thì dùng móng tay cái ghim vào đầu ngón tay giữa, độ mạnh yếu phải đạt tới cảm giác như có cây châm đâm vào đầu ngón tay, mặt khác tốt nhất không nên nhìn chằm chằm vào người trong trại, cũng không cần cách bọn họ gần quá, giữ vững khoảng cách nhất định."
Đối với Đông Ba Thạch đến nói, hắn không dám đi vào, mà đây là chuyện duy nhất hắn có thể dặn dò, nhưng cuối cùng mấy vị này có thể toàn thân trở ra không hắn cũng không chắc, nếu như hắn không chờ được người đi ra, vậy cũng chỉ còn cách mau chóng báo cáo chuyện nơi này cho ông chủ.
"Tốt, chúng tôi biết rồi, đa tạ Đông đại ca."
Lăng Sở Sở biểu thị ra cảm ơn, sau đó dẫn đầu đi theo một phương hướng lên núi, mà Phương Minh cũng đuổi kịp, về phần đám người Trương Uy ngược lại mang vẻ mặt nghi hoặc cùng tò mò.
"Tại sao phảimóng tay cái đâm vào đầu ngón tay giữa?" Điềm Điềm không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
"Đó là bởi vì như vậy cô sẽ biết bản thân có bị hạ trùng độc hay không." Phương Minh quay đầu đưa mắt nhìn mấy người trẻ tuổi này, cười cười trả lời.
"Trúng độc, thiệt hay giả, đây không phải là thứ chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết ấy ư, thật chẳng lẽ có người dùng cổtồn tại sao?"
Sau khi mấy cô gái nghe thấy những lời Phương Minh nói, tạm thời có chút sợ hãi, nhưng lập tức càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ, bởi vìvấn đề hạ độcnày đối với các cô ấy đến nói quá xa vời, chính như rất nhiều người đến Nam Cương du lịch, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãiđối với cổ thuật, nhưng càng nhiều hơn chính là tò mò.
Người luôn luôn tràn ngập hiếu kỳđối với những thứ họ không biết, đồng thời sẽ không để mắt đến nguy hiểm trong đó.
"Dựa theo lời của Đông đại ca, bên trong trại Ba Toa nàycóngười Sinh Miêu ở, toàn bộ Nam Cương chỉ có Sinh Miêucòn nuôi cổ, sở dĩ nhắc nhở mấy người sau khi vào trại nên cách xa người trong trại một chút, là vì muốn hạ độc được cần phải có chất môi giới trung gian, cho nên đến lúc đó ít nói chuyện, có thể tránh được có cổ trùng bay vào trong miệng."
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt Lăng Sở Sở cũng có chút lo lắng, rốt cục cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, chẳng qua khi thấy nụ cười ung dung trên mặt Phương Minh, cô ấy lại tỉnh ngộ lại, cho dù người Miêu bên trong trại Ba Toa sẽ hạ cổ, nhưng Phương Minh thằng này cũng không phải người bình thường.
...
Sau một thời gian đi bên cạnh ruộng bậc thang, không bao lâu đoàn người Phương Minh đã đi tới chỗ đỉnh núi, màrốt cục trại Ba Toa cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn hắn.
Ở đỉnh núi bên kia, nơi chân núi của một ngọn núi khác, có một mảnh kiến trúcmàu đen, mái nhà màu xám xanh nối tiếpsan sát nhau, từ trên xuống dưới, trên trăm cái nhà gỗ xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn.
Sợi luồng khói xanh cũng bay ra từ vô số mái nhà kia, một dòng suối nhỏ phân cách mấy nhà gỗ này thành hai nửa, xây dọc theo núi, dựa vào núi nhìn qua suối, cảnh nguyên sinh tươi đẹp hơn cả những trại người Miêu đã xuất hiện trong phim ảnh truyền hình.
Đây là cổ trại Ba Toa, một cổ trại nguyên sinhtồn tại có hơn một nghìn năm lịch sử đồng thờiphong bế với bên ngoài.
Nếu như lúc này có chuyên viên quay phim ở đây, chụp lại một tấm hình nơi này, tất nhiên sẽ khiến cho không người du lịch yêu thích cảnh đẹp tự nhiên động tâm, cũng sẽ dẫn tới rất nhiều bài viết tán thưởng.
Cổ trại Miêu tộc cùng cổ trấn của Giang Nam khác nhau ở điểm, cổ trấn Giang Nam càng nhiều hơn chính là được kiến tạo ở bên trên bình nguyên, mà cổ trại là xây dọc theo núi, loại thẩm mỹ quan cao thấp này là điểm màcổ trấn Giang Nam không có.
Chẳng qualúc nàymấy người Phương Minh cũng không phảiđến thưởng thức cảnh đẹp, mọi người chỉ dừng lại thêm vài phút đồng hồở đỉnh núi, liền đi về hướng cửa chính của cổ trại.
"Lần trước chúng tôi đã phải chờ ở nơi này, mấy vị cảnh sát kia không để cho chúng tôi đi vào." Đi tới chân núi, ở trước cửa trại của cổ trại, Trương Uy chỉ vào một bia đá dính đầy rêu xanh ở gần đó nói.
Tấm bia đá cao chừng hai người, chỉ là qua thời gian dầm mưa dãi nắng đã nhiễm phải rêu xanh, nhưng lờ mờ có thể thấy được trên tấm bia đá này có một ít chữ viết, chỉ có điều cũng không phải chữ Hán.
Không phải chữ Hán, mà người Miêu tộc lại không có chữ viết riêng, chí ít tại trước mắt các chuyên gia phát hiện văn vật vềchữ viết của Miêu tộc chỉ có một ít bia văn nhỏ nhoi như vậy, căn bản không cách nào hình thành một hệ thốngvăn tự hoàn chỉnh,số lượng văn tự Miêu tộc khai quật được phần lớn đều là chữ tượng hình.
Cho nên, ánh mắt của mọi người cũng không ngừng lưu đảo qua đảo lại bia đá cùng chữ viết bên trên nhưng lại không hiểu được bao nhiêu, ánh mắt của Phương Minh lại nhìn về phía bên trong trại, một con đường đá rộng hơn hai mét, những viên đá được khảm sâu trong đất đã bị mài bóng loáng, đây là căn cứ chính xác rõ ràng khi bị người đi qua đi lại suốt một thời gian rất dài.
"Đi thôi."
Phương Minh đi ở phía trước nhất, tuy rằng cậu rất có lòng tinđối với thực lực của chính mình, nhưng cậu cũng không dám khinh thường, mấy người ở phía sau cậu đều người thường, mà đây cũng là trại của Sinh Miêu, rất có thể cổ trại Ba Toanày chính là một trongmười tám trại, càng thêm phải cẩn thận một chút.
Điều quỷ dị là, khi bọn hắn đi đến phân nửa trại, đi tới trước con suối kia vẫnthấy bất kỳ người nào trong trại, mà càng quái dị chính là, những căn nhà gỗ mà bọn họ đi ngang qua, tất cả cửa phòng đều mở.
"Người trong trại này mở hết cửa phòng ra, sẽ không sợ có ăn trộm đi vào trộm đồ sao?" Triệu Lập có chút tò mò hỏi.
"Trộm đồ? Chạy đến trong trại Sinh Miêu trộm đồ, trừ phi tên ăn trộm kia là ngại bản thân mình sống được quá lâu."
Phương Minh mỉm cười, mà Triệu Lập còn muốn tiếp tục nói gì đó, đột nhiên Lộ Lộ ở một bên lại kêu lên sợ hãi, chỉ vào dòng suối nhỏ phía trước hô lên: "Các người mau nhìn, trong nước này thật nhiều rắn."
Ở trong nước sông lục bích trong suốt, lúc này có một đôi mắt lạnh như băng hiện lên, nguyên một đámđầu rắn xấu xí trôi nổi ở mặt nước, lưỡi rắnphun ra nuốt vào, lúc này đang nhìn chằm chằm đoàn người Phương Minh.
Ở bên trong loại trại này có thể nhìn thấy rắn cũng không ngạc nhiên, nhưng nhiều rắnnhư vậy, rậm rạp chằng chịt giống như bầy cá tụ lại với nhau, đó chính là cực sự hiếm thấy.
Phải biết rằng, rắn là loại động vậthành động đơn độc, duy chỉ ngoại trừ mùa đông, bởi vì rắn là thể chấtlãnh huyết, năng lượng của bản thân không đủ để cung cấp chống đỡ nhiệt độ rét lạnh, cho nên cần quần cư ở cùng một chỗ qua mùa đông, nếu như là người bắt rắn liền rất rõ ràng, vào mùa hè muốn bắt rắn chỉ có thể bắt từng con một, nhưng nếu như vào mùa đông, đó chính là bắt từng ổ từng ổ.
Mặc dù nói hiện tại đã mùa đông, nhưng chưa từng nghe nói qua có rắn ngủ đông mà lại ngủ ở trong nước, huống chi dáng vẻ của những con rắn này cũng không giống như ngủ đông.
"Đời này thứ tôi sợ nhất chính là rắn, chỉ nhìn thấy đã nổi da gà."
Mấy cô gái nhao nhao lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, chỉ sợ những con rắn này bò lên bờ, mà dường như những con rắn này cũng định có hành động như thế, giờ khắc nàybắt đầu dựng đứng nửa người trên ngay trong nước kia, thanh âm lách tách lách táchkhiến người nghe tê cả da đầu.
"Phương Minh, làm sao bây giờ?"
Trên mặt Lăng Sở Sở hiện lên vẻ kinh hoảng nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh thì lại cau mày, một trại xuất hiện nhiều rắnnhư vậy, lẽ nào người trại này am hiểu phương pháp khống chế rắn?
"Không sao, những con rắn này cũng không chủ động công kích người."
Lúc nói lời này, Phương Minh phóng xuất ra uy áp của mình, rắn kia cảm nhận được Phương Minh mạnh mẽ, sôi nổi thu hồi đầu rắn vào trong nước, thân thể loạng choạng rút đi lưu lại một sóng nước ở trong suối, hơn mười giây sau đó liền hoàn toàn biến mất.
Thấy những con rắn này thối lui, Phương Minh xác định một điểm, đó chính là sở dĩ những con rắn này ngoi lên cũng không phải do có người thao túng, hẳn là chuyên môn dùng để bảo vệ trại nàyđấy, nếu có người ngoài tiến vào trại, mùixa lạ sẽ kinh động những con rắn này.
"Đi thôi."
Phương Minh nhìn đám người Trương Uycòn có chút run, dẫn đầu đi qua cầu gỗ này, Lăng Sở Sở cũng đi theo, mà đám người Trương Uy còn chưa khôi phục lại từ kinh hách khi thấy nhiều đầu rắn như vậy, có chút chần chờ không dám hành động, thế nhưng cô gái có tên là Lộ Lộ lại to gan nhất, cắn răng đi theo.
Phương Minh có thể cảm thụ được đám người Trương Uy sợ hãi, trên thực tế đám người Trương Uy đối với cậu mà nói chính là con chồng trước, vốn là không nên mang theo, nhưng Phương Minh cho phép mấy người kia theo, là có thêm nguyên nhân khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận