Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 799: Lên triều

Chương 799: Lên triều
Có thể đào được một món đồ cổ từ mảnh đất trong gia viên của mình, lại còn giống với lời đối phương nói như đúc, điều này làm cho Từ Khắc không thể không tin.
Không chỉ là Từ Khắc, chính là lúc này Tiền Gia Lý nghe xong cũng có chút bối rối, kiến thức của lão Từ không kém, nếu hắn nói mảnh đất này chưa từng được đào lên thì chính là chưa từng được đào lên, hơn nữa đối với nhà lão Từ hắn cũng biết rất rõ, một căn nhà trong tiểu khu hạng sang, hơn nữa còn là biệt thự, đã được xây dựng xong từ hơn hai mươi năm trước
Nếu là tên lừa đảo, làm sao biết dưới đất này có chôn đồ cổ?
Chân mày của Phương Minh cũng hơi nhíu một chút, một lúc sau hỏi: "Trong hộp sắt có đồ vật gì?"
"Một cặp đồ sứ vỡ nát."
Từ Khắc trả lời, ngay sau đó lập tức nói bổ sung: "Các người không nên hiểu lầm, tuy rằng đồ sứ vỡ vụn, nhưng tôi đã lấy đi giám định qua, thực sự là đồ từ thời kỳ Minh triều, có lẽ là trước đây người chôn không cẩn thận đã khiến đồ sứ bị bể nát."
"Đương nhiên, này rất có thể."
Phương Minh gật gật đầu phụ họa, lập tức hỏi: "Cho nên sau này ông liền bắt đầu liên lạc cùng bọn họ sao?"
"Đúng vậy, bọn họ có để lại một phương thức liên lạc trên bản vẽ cho tôi, tôi dựa theo cái phương thức liên lạc kia để liên hệ với bọn họ, thế mới biết thì ra tôi là Thần Hưng Long mà bọn hắn muốn tìm."
"Thần Hưng Long?"
"Không sai, chính là Thần Hưng Long, đây là quốc sư Lưu Bá Ôn tự mình nói, trước đây ngoại trừ lưu lại Thủ Long tộc cho hoàng đế Hồng Vũ, Lưu Bá Ôn còn cố ý tính toán một quẻ, nói tương lai sau khi Huệ Đế sống lại, sẽ cần một nhóm thần phụ tá, cho nên hắn cố ý sai người dựa theo phương vị hắn vẽ chôn mấy món đồ cổ này xuống, đợi khi Huệ Đế xuất thế, những món đồ cổ này ở nhà ai, thì gia chủ nhà đó chính là Thần Hưng Long."
Từ Khắc càng nói càng kích động, Thần Hưng Long là cái gì, đó là người được trời cao chọn, là người nhất định sẽ trung hưng Đại Minh vương triều.
"Ông Từ, vậy Thần Hưng Long giống như ông vậy có nhiều không?"
"Làm sao có thể có nhiều?" Từ Khắc trừng mắt liếc Phương Minh, bất mãn đáp: "Thần Hưng Long là rất ít ỏi đấy, tổng cộng chỉ có 126 vị, cậu nghĩ một chút xem Đại Minh triều có bao nhiêu quan viên? Một nội các cộng thêm lục bộ còn có chiêm sự phủ cùng với ngũ tự, tất cả quan viên lớn nhỏ đạt tới hơn mấy ngàn người, mà Thần Hưng Long chỉ có 120 người, có thể nghĩ tỷ lệ này thấp tới cỡ nào."
"Vậy thực sự rất thấp, chẳng qua bây giờ toàn bộ quan viên của triều đình chúng ta đều đầy đủ hết chưa?" Phương Minh tiếp tục hỏi.
Trên mặt Từ Khắc có vẻ mất tự nhiên chợt lóe lên, ngữ điệu cũng trở nên yếu đi, nói: "Cái kia... Hiện nay tự nhiên còn chưa đầy đủ hết, chẳng qua bệ hạ cũng nói, mấy Thần Hưng Long chúng tôi có thể đề cử quan viên thích hợp với bệ hạ, bệ hạ có tín nhiệm không gì sánh được đối với chúng tôi, chỉ cần là người do chúng tôi đề cử, dĩ nhiên sẽ phê chuẩn đồng ý."
Nghe được câu trả lời này của Từ Khắc, Phương Minh đã hiểu rõ, thì ra cái triều đình này ngoại trừ vị Huệ Đế kia ra, còn lại đúng là chỉ có mấy Thần Hưng Long như Từ Khắc mà thôi, về phần những quan viên khác thì sẽ phải dựa vào mấy Thần Hưng Long như Từ Khắc lôi kéo người vào.
Nói vậy sao có vẻ giống một đoàn thể nổi tiếng trên mạng vậy?
"Giáo sư Từ, có phải các người muốn thăng quan còn phải dựa vào chuyện đã lôi kéo được bao nhiêu người đến triều đình phải không?"
Một bên vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên Đại Trụ mở miệng hỏi, khi thấy Từ Khắc khẽ gật đầu thừa nhận chuyện này, trực tiếp bĩu môi, cái triều đình này không phải có cùng tính chất với bọn đa cấp đã tới thôn lừa đảo lúc trước sao?
Thượng tuyến phát triển hạ tuyến, hạ tuyến lại tiếp tục phát triển thêm hạ tuyến, từ không tới có, chậm rãi lớn mạnh, sau đó đẳng cấp rõ ràng, loại hình thức bán hàng đa cấp này hiện tại ngay cả người trong thôn nhỏ bọn họ còn không tin, vị giáo sư Từ này đọc qua nhiều sách như vậy vậy mà còn có thể tin tưởng rồi bị lừa, quả thực là không thể nào hiểu được.
"Lão Từ, tôi biết ông một mực muốn làm quan, trước đây chuyện kia xảy ra đã khiến ông bị đả kích rất lớn, nhưng ông cũng phải làm rõ phải trái chứ, đây rõ ràng là một âm mưu của người ta."
Tiền Gia Lý cũng đã hiểu, cái gọi là triều đình này thực tế không có cái gì, phải dựa vào mấy người lão Từ còn được gọi là Thần Hưng Long đi phát triển, muốn như thế mà nói, cái chức vị Thần Hưng Long này thật đúng là một chút cũng không nói sai.
Đối với những chuyện lão Từ đã trải qua, Tiền Gia Lý cũng biết một chút, sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, lão Từ là người trong nhóm sinh viên đầu tiên được tốt nghiệp, dấn thân vào quan trường vốn nên có tiền đồ vô lượng, thế nhưng sau lại xảy ra một chuyện nhỏ gì đó, bị điều tới hệ thống giáo dục, đảm nhiệm chức vụ giáo sư đại học, so với phần lớn người đến nói đã coi như là rất tốt, thế nhưng ở trong lòng lão Từ vẫn luôn cảm thấy phiền muộn, thường xuyên treo vài câu thơ cổ ở trên miệng.
"Chí sĩ u nhân mạc oán ta, cổ lai tài đại nan vi dụng." (1)
"Khả lân dạ bán hư tiền tịch, bất vấn thương sinh vấn quỉ thần." (2)
(1) Một câu trong bài thơ Cổ bách hành của Đỗ Phủ, dịch thơ: Người có chí khí cao và những người ở ẩn chớ than vãn, từ xưa tới nay những người tài giỏi rất khó dùng
(2) Một câu trong bài thơ Giả sinh của Lý Thương Ẩn, dịch thơ: Khá thương chiếu vắng đêm khuya khoắt, không hỏi thương sinh hỏi quỷ thần
(Tiếc thay, vào lúc nữa đêm, nhà vua để ghế trống chỗ ngồi phía trước để đón tiếp ông, nhưng lại không hỏi đến nhân dân, mà chỉ hỏi về vấn đề quỉ thần)
...
Lão Từ tự nhận mình là người có tài, giống như tòa nhà nghiêng cần trụ cột, hắn chính là trụ cột có thể giúp đỡ giang sơn xã tắc, nhưng vẫn là có tài mà không gặp thời, chẳng qua dưới cái nhìn của Tiền Gia Lý, lão Từ làm giáo sư cũng không tồi mà, chỉ có điều đây thật sự không phải quan liêu, chẳng qua chỉ là một người mê làm quan mà thôi, trong xương vẫn có tư tưởng phong kiến.
Không nên cảm thấy một giáo sư đại học trong xương có tư tưởng phong kiến là chuyện rất không thể tưởng tượng nổi, trong xã hội này có quá nhiều người còn giữ tư tưởng phong kiến từ trong xương, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu tạo thành như vậy là vì tư tưởng quan bản vị (3).
(3) Quan bản vị: chỉ có quan chức mới là cao nhất, có giá trị nhất, được tôn trọng nhất
Gian khổ học tập không người hỏi, một khi dương danh thiên hạ biết.
Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao. (Tất cả mọi ngành nghề đều là bậc thấp, chỉ có đọc sách là cao)
Vì sao chỉ có đọc sách cao?
Tuy rằng rất nhiều người đã nói đọc sách có thể sáng suốt, nhưng đây chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, sở dĩ thuở ban đầu có cách nói này, kỳ thực hàm nghĩa chân chính là vì đọc sách có thể thi chức vị.
Thậm chí ở một số làng tương đối vắng vẻ cùng lạc hậu, nếu như trong thôn có sinh viên, một ít người già bình thường đều sẽ nói một câu như thế này: "Con nhà ai ai ai thi đậu đại học, tương lai ra trường nhất định sẽ làm quan lớn."
Thậm chí có một số sinh viên sau khi tốt nghiệp chọn đi làm ở công ty nước ngoài hay những xí nghiệp lớn, lương rất cao, nhưng những người già này vẫn không hiểu, vì sao sau khi học lên cao như vậy rồi dĩ nhiên lại đi làm thuê cho người khác?
Hơn hai nghìn năm xã hội phong kiến, loại tư tưởng quan bản vị này không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể tiêu trừ, chí ít trong thời gian trăm năm tới, trào lưu tư tưởng này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, thậm chí vẫn tồn tại trong lòng người tuổi trẻ.
Học trưởng, thứ bảy này có họp không (4)?
Huy ca (5) mạnh mẽ của đại học Chiết Giang!
(4) Đây là một vấn đề hot trên mạng TQ, bắt nguồn từ việc một sinh viên đại học đã nhắn một tin trong nhóm chat, hỏi rằng thứ bảy này có họp không và @ tên một học trưởng của mình, chuyện những tưởng rất bình thường cho tới khi hai quản trị viên vào nhắc nhở người nhắn rằng: “Bạn hãy chú ý thân phận và cách ăn nói của mình.”
(5) Huy ca: Tên thật là Vương Diệu Huy, nghiên cứu sinh của đại học Chiết Giang, người lãnh đạo hoạt động thể dục của đại học Chiết Giang, giảng viên thể dục quốc gia, chuyên gia dinh dưỡng thể thao quốc gia. Chuyện xảy ra khi tổng giám đốc của công ty tài trợ cho phép nhân viên phòng tài vụ liên hệ với lãnh đạo hoạt động thể dục, vì một đơn vị muốn tăng thêm áo mưa, biểu cách âu phục nên cần Vương Diệu Huy làm lại bảng biểu rồi gửi tới cho nhân viên phòng tài vụ, nhưng Vương Diệu Huy có phản ứng rất lớn, dùng những từ ngữ rất ương ngạnh: “Đừng cmn cò kè mặc cả với tao”, “Tao nói gì mày phải chấp hành, mày không có quyền lực lên tiếng phản đối”, “Truyền lại nguyên lời của tao với tổng giám đốc Vương”, “Phó bí thư đảng ủy đại học Chiết Giang cũng không dám nói với tao như vậy”, “Tổng giám đốc Vương cũng không dám nói mấy lời như thế với tao”… Sau đó có người còn điều tra ra Vương Diệu Huy từng gửi ảnh chụp nửa người dưới gửi cho một sinh viên nữ trong trường, còn dùng nhiều lời nói khiếm nhã khi nói chuyện với các bạn nữ.
Những sự kiện khác người này không có sự kiện nào không nói rõ tư tưởng quan liêu nồng nặc trong thế giới hiện tại.
"Được rồi, tôi không nói chuyện với mấy người nữa đâu, tôi phải lên triều đây."
"Ông Từ chớ nóng vội, tôi cũng rất tin tưởng, không bằng ông Từ dẫn theo chúng tôi cùng đi, tôi cũng muốn triều kiến Huệ Đế một chút." Phương Minh vội vàng nói.
"Làm càn, Huệ Đế há lại là người cậu muốn gặp là có thể gặp! Đừng nói bây giờ cậu còn chưa có chức quan, cho dù có chức quan, chức cửu phẩm tuần kiểm ty của cậu ngay cả tư cách lên triều cũng không có."
Vẻ mặt Từ Khắc tràn đầy bất mãn, Phương Minh bật người lộ ra vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo, kiểm điểm nói: "Đúng, là tôi sơ sót, thế nhưng Từ đại nhân có thể dẫn theo chúng tôi cùng đi không? Dù cho tôi không thể lên triều, nhưng có thể cảm thụ bầu không khí một chút cũng là tốt mà."
Nghe được ba chữ "Từ đại nhân", trên mặt Từ Khắc như gió xuân, nhưng vẫn giả vờ rụt rè nói: "Dẫn cậu đi cũng không phải không thể, chỉ là dựa theo quy củ, muốn gia nhập Đại Minh triều, nhất định phải nộp phí vào triều một vạn tệ."
"Đương nhiên, chúng tôi làm vậy không phải là vì lừa tiền của cậu, một vạn này tính là tài chính khởi động cho cậu, chế tác triều phục cho cậu, hay là làm quan ấn cho cậu… Dù sao những chuyện này cũng đều cần tiền, hơn nữa có chức quan, cũng coi như là nhân viên công chức, sẽ được miễn thuế, hơn nữa triều đình còn có thể phát bổng lộc cho cậu."
Phương Minh cười cười đáp: "Tôi biết, cái này gọi là quyên nạp."
Đối với đoạn lịch sử Minh triều kia Phương Minh cũng có lý giải đấy, vì bù đắp thiếu hụt tài chính, lựa chọn công khai ghi giá bán đi một số mũ cánh chuồn, đối với rất nhiều người muốn làm quan, chỉ cần có tiền liền có thể mua được chức quan.
"Không tệ, chính là quyên nạp, đây cũng là hành động bất đắc dĩ của triều đình thôi, thời kì phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường." Từ Khắc gật đầu, một bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy nhìn về phía Phương Minh.
"Hiện tại tôi có thể giao một vạn tệ ngay, Từ đại nhân dẫn theo chúng tôi đi chung đi."
"Cái này tự nhiên là không có vấn đề."
Từ Khắc gật đầu, có thể nhận thêm một thuộc hạ thì hắn cũng sẽ có được điểm công lao, mà khi điểm công lao đầy đủ, vị trí tham chính của hắn cũng sẽ được nâng lên một bậc.
"Lão sư..."
Tiền Gia Lý còn muốn mở miệng, nhưng bị một ánh mắt của Phương Minh ngăn cản, cuối cùng cũng chỉ có thể hậm hực nói: "Được rồi, tôi đây cũng muốn nhập hội, chúng ta cùng đi, một vạn tệ này tôi cũng sẽ nộp."
"Lão Tiền, thái độ của ông rất không được, cho dù ông muốn gia nhập Đại Minh triều chúng tôi, tôi cũng sẽ không cho ông chức quan."
Ách...
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của bạn già mình, vẻ mặt Tiền Gia Lý tràn đầy bất đắc dĩ, hắn đồng ý nộp một vạn tệ này thuần túy chính là muốn đi theo qua nhìn một chút mà thôi, về phần chức quan Đại Minh triều gì gì đó, hắn là một chút hứng thú cũng không có.
Tất cả đã được quyết định, Phương Minh cùng Tiền Gia Lý lập tức chuyển một vạn vào tài khoản Từ Khắc đưa tới ngay tại chỗ, sau đó Từ Khắc lại gọi một cú điện thoại ra ngoài, cuối cùng mới dẫn theo hai người rời khỏi phố đồ cổ, đi về một hướng ở vùng ngoại thành Ma Đô.
Sau nửa giờ, xe lái vào một khuôn viên văn hóa, cuối cùng dừng lại ở trước nhà xưởng hai tầng ở tận cùng bên trong.
Gạch xanh tường đỏ, thuộc loại phong cách lắp đặt thiết bị những năm tám mươi, sau khi Từ Khắc bước xuống xe liền nghiêm mặt dặn dò: "Một hồi hai ngươi không nên nói lung tung, quy củ của triều đình rất nghiêm khắc, hơn nữa phẩm cấp của hai người quá thấp, nếu như không có thượng quan hỏi ý kiến hai người, thì hai người tuyệt đối không thể mở miệng."
"Từ đại nhân yên tâm, điểm này nhất định chúng tôi sẽ làm theo, chẳng qua không cần quỳ lạy đúng không?" Phương Minh cười cười hỏi.
"Cái này tự nhiên không cần, trừ phi Huệ Đế bệ hạ đích thân tới, chẳng qua bệ hạ... Quên đi, hiện tại nói với hai người những thứ này còn hơi sớm, nói chung các người cứ nhìn sắc mặt của tôi rồi hành sự là được."
Tiền Gia Lý đang đứng bên cạnh ngược lại không nói một lời, bởi vì hắn sợ mình mở miệng liền không nhịn được muốn chỉnh lão Từ, chỉ là nghĩ đến rõ ràng sư phụ của mình có hứng thú đối với Đại Minh triều này, hắn cũng chỉ có thể cố nén.
Khi Từ Khắc dẫn theo Phương Minh cùng Tiền Gia Lý đi tới cửa nhà xưởng, nơi cửa có hai người đàn ông mặc tây trang đang đứng, ánh mắt đánh giá Phương Minh cùng Tiền Gia Lý.
"Hai người này là thuộc hạ tôi mới vừa thu nhận, đã báo cáo cho Lại Bộ Thị Lang đại nhân chuẩn bị rồi, hai vị, mời cho đi."
Hai người đàn ông mặc tây trang nghe được lời của Từ Khắc, giữ im lặng, một vị trong đó lấy điện thoại di động ra lật xem một lượt, lúc này mới gật đầu, nhường ra vị trí, thả ba người Phương Minh đi vào.
"Từ đại nhân, ông là tham gia chánh sự, vì sao lại phải khách khí với hai người giữ cửa như vậy?" Sau khi đi vào nhà xưởng, Phương Minh hiếu kỳ hỏi.
"Hai người này cũng không phải là binh lính bình thường, bọn họ là cấm vệ, là trực thuộc bệ hạ, đây chính là cận thần của thiên tử, cho dù tôi là tham gia chánh sự vậy cũng phải khách khách khí khí đối với người ta."
Nghe được câu trả lời của Từ Khắc, Phương Minh mỉm cười, hắn phát hiện cái Đại Minh triều này vẫn là rất thú vị, có thể bắt chước mọi thứ giống tới như vậy, cũng không biết nội dung bọn họ lên triều sẽ là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận