Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 317: Lộ Nhân Giáp

Chương 317: Lộ Nhân Giáp
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trước cổng trường đại học Thủy Mộc!
Sau khi ra khỏi cổng trường, Lăng Dao khẽ thở phào một cái, bỏ tay mình ra khỏi tay Phương minh, đang định vẫy gọi một chiếc taxi, liền nhìn thấy gì đó trên đường, cả người lại một lần trở nên khẩn trương.
Phương Minh con mắt cũng hơi hơi nheo lại, nhìn lấy đối diện đường cái xuất ra hiện một đỉnh Kiệu Tử, một đỉnh Kiệu Tử màu đỏ chót cứ như vậy chậm rãi hướng phía bên này lơ lửng đi đến.
"Cái này… Tại sao Kiệu Tử lại xuất hiện?" Siêu Phẩm Vu Sư T
Lăng Dao không thể nào hiểu được, một đỉnh Kiệu Tử là như thế nào làm đến treo lơ lửng giữa trời, mấu chốt nhất là Kiệu Tử này vô cùng tươi đẹp, bôi hồng sắc Tử rõ ràng là hướng về phía cô.
"Chết tiệt, ngoài đây cũng đặt mai phục."
Lăng Dao nhẹ giọng chửi một câu, đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Không cần sợ, chỉ là ảo ảnh, nhắm mắt ba giây rồi mở ra."
Nghe được thanh âm này, Lăng Dao do dự một chút, lập tức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Bời vì nàng phát hiện mình không phải ở cửa trường học, mà vẫn ở bên trong sân trường, hơn nữa cách cửa trường học một đoạn.
"Sao lại như vậy?"
Lăng Dao nghi hoặc không hiểu, lúc này, từ cánh rừng bên đường đột nhiên có bóng người đi ra, đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
"Chú ba?"
Nhìn thấy người này, Lăng Dao hơi kinh ngạc mở miệng: "Chú ba sao chú lại ở đây?"
"Đừng nói gì cả, có người muốn bắt con đi, chú đến đưa con rời đi trước."
Thần sắc người được xưng là chú ba có chút nóng nảy: "Bây giờ nhất thời chú cũng không biết giải thích như thế nào cho con, kỳ giống như bị quỷ che mắt, chờ đến nơi an toàn chú sẽ giải thích kỹ càng với con."
"Dạ được."
Lăng Dao gật gật đầu, đi theo ông ấy về một hướng khác trong sân trường, tuy nhiên đi được mấy bước, Lăng Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh: "Anh có thể đi."
"Gì chứ, lợi dụng xong liền bỏ tôi ở đây à, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy." Phương Minh cười nhìn về phía Lăng Dao, lên tiếng.
"Anh có mắt hay không vậy, tôi chỉ muốn tốt cho anh, vừa rồi anh không thấy sao, đây không phải chuyện anh có thể tham dự, trừ phi anh không muốn sống."
Lăng Dao tức giận liếc nhìn Phương Minh một chút, trước đó cô không có cách nào, nên nhờ Phương Minh giúp đỡ, nhưng bây giờ cô không muốn Phương Minh bị liên lụy, chỉ là trước mắt không biết là tốt hay xấu.
"Tôi rất có hứng thú với những thứ mới lạ kỳ quái, cô càng là nói như vậy ta càng là không đi, trừ phi cô đền bù tổn thất cho tôi, nếu không tôi phải đi cùng cô."
Phương Minh bộ dạng lợn chết không sợ bỏng, Lăng Dao thấy vậy liền bật cười: "Anh muốn đi theo đến lúc đó xảy ra chuyện gì đừng có trách tôi."
Người đàn ông đi trước rất khẩn trương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bốn phía, cho nên không có để ý Lăng Dao và Phương Minh đang nói gì, sau cùng, dẫn Lăng Dao và Phương Minh đi về phía tây cửa trường học.
"Ra khỏi đây là an toàn." Nhìn thấy phía ngoài cửa trường hoàn toàn yên tĩnh, người đàn ông thở nhẹ một hơi, tuy nhiên lập tức như nhớ ra chuyện gì, nhìn về phía Lăng Dao, hỏi:
"Dao Dao, cha con sở dĩ đột nhiên mất tích là bởi vì chỗ hạng mục ông ấy nghiên cứu đã đạt được đột phá, cho nên rất nhiều người ngấp nghé, nên cha con mới lựa chọn mất tích, bởi vì ông ấy không thể để cho thành quả nghiên cứu khoa học này rơi vào tay những kẻ xấu được."
Nghe thấy như vậy, Lăng Dao trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Chẳng trách cha con không nói mà đi, hóa ra là như vậy, vậy chú có biết bây giờ cha con ở đâu không?"
"Chú cũng không biết."
Người đàn ông lắc đầu: "Cha con lúc rời đi không có nói cho bất kỳ ai, chú nghĩ thứ nhất là ông ấy không yên lòng, thứ hai là sợ liên lụy đến chúng ta và những người khác, bởi vì một khi có ai đó biết, nhất định sẽ tìm được chúng ta hỏi tung tích ông ấy."
"Chỉ là, cha con lại đánh giá thấp thủ đoạn bọn người này, ông ấy cho rằng chỉ cần không nói với ai là được, nhưng bọn người này rất đáng sợ, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chú nghĩ chúng đinh bắt con đi để uy hiếp ông ấy bắt ông ấy lộ diện."
"Vậy bây giờ phải làm sao, cha con có gặp nguy hiểm khôg?" Lăng Dao thần sắc có chút nóng nảy, hỏi:
"Trước mắt có lẽ cha con chưa bị phát hiện đâu, nếu không bọn chũng cũng sẽ không tới tìm con, bất quá cha con cũng chỉ làm nghiên cứu khoa học, không phải đối thủ của bọn chúng, chúng ta vẫn nên tìm được ông ấy càng sớm càng tốt."
Lăng Dao vội vàng gật đầu: "Nhung biết đi đâu tìm ông ấy bây giờ?"
Chuyện này rất khó, bời vì cha cô biến mất không có để lại một chút tin tức, hơn nữa cha cô là người cuồng việc, có lần hơn nửa tháng đều ngủ ở phòng thí nghiệm mà không về nhà, cho nên chuyện cha mất tích cũng là mấy ngày sau cô mới biết được.
"Dao Dao, con suy nghĩ kỹ xem, cha con thật không có để lại cho con đầu mối gì sao?" Người đàn ông ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lăng Dao: "Cha con lần này biến mất không tung tích, nhất định là đã có kế hoạch trước, tuyệt đối không phải nhất thời bỏ đi đâu, nhất định sẽ để lại cho con manh mối gì đó để tìm ông ấy, suy nghĩ kỹ lại thôi."
Lăng Dao trầm ngâm, sau một lát ánh mắt sáng lên, nói: "Con nhớ rồi, cha con trước khi mất tích có đưa cho con một cuốn tạp chí địa lý quốc gia."
"Tạp chí địa lý quốc gia?" Người đàn ông ánh mắt liền sáng lên: "Rất có thể cha con đem manh mối lưu tại này trong đó, cuốn tạp chí đó ở đâu?"
"Trong phòng học, bời vì xế chiều hôm nay và sáng ngày mai con học cùng một phòng, nên con đã để trong đó." Lăng Dao đáp.
"Trong phòng học đúng không."
Người đàn ông suy nghĩ một lát: "Dao Dao, con ở đây chờ chú, chú sẽ đi lấy cuốn tạp chí đó về, sau đó chúng ta cùng đi tìm cha con."
"Dạ được, vậy con chờ chú ở đây."
Lăng Dao gật gật đầu, người đàn ông ngay lập tức đi về phía lầu phòng học bên kia, nhìn thấy thân ảnh chú ba mình biến mất ở góc rẽ, Lăng Dao thần sắc đột nhiên trở nên khẩn trương lên.
"Đi, chúng ta mau rời khỏi đây."
"Tại sao, chúng ta không đợi chú cô sao?"
Phương Minh hơi kinh ngạc nhìn Lăng Dao, Lăng Dao liếc nhìn Phương Minh: "Thật ra cha tôi không có để lại manh mối gì cả, nhưng mà một tuần lễ trước khi cha biến mất, cha có nói với tôi một câu."
"Câu gì?" Phương Minh hiếu kỳ.
"Liên quan gì đến anh?" Lăng Dao trừng mắt nhìn Phương Minh : "Tôi khuyên anh bây giờ tốt nhất nên rời đi, nếu không có gặp nguy hiểm gì thì đừng trách tôi không nói trước."
"Vậy à, tôi chính là loại người chẳng sợ nguy hiểm gì đây, mà tôi đối với cô bây giờ lại có chút hiếu kỳ đấy.”
Phương Minh mỉm cười, nói hết suy nghĩ của mình, cậu đối với việc này thật có chút hứng thú, không muốn rời đi như vậy.
"Anh không phải để ý đến tôi đó chứ?"
Lăng Dao đột nhiên nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Minh, tựa hồ muốn nhìn thấu trong lòng Phương Minh đang nghĩ gì, Phương Minh cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ cô xinh đẹp hơn Tử Du sao?"
"Anh!"
Lăng Dao lông mày nhướn lên, thật sự muốn cho tên Phương Minh này một trận, nhưng mà cô trong lòng cũng tự hiểu, tuy mình cũng khá ưa nhìn nhưng so với Tử Du nhất định là vẫn kém một chút.
"Ai biết được, đàn ông các anh không phải hay đứng núi này trông núi nọ sao, bản tính này khó mà thay đổi được?"
Phương Minh không trả lời, nhưng cậu cũng đã có thái độ rõ ràng, nhát định không rời đi dễ dàng như vậy.
"Tùy anh."
Lăng Dao không tiếp tục dây dưa, lúc này cô phải nhanh chóng thoát khỏi trường học, lập tức liền chạy tới cửa lớn phía tây.
Phương Minh nhìn theo bóng lưng Lăng Dao, ánh mắt sáng lên, sau một khắc cũng nhấc chân đuổi theo sau Lăng Dao.
Ra khỏi cổng trường, Lăng Dao bắt một chiếc xe taxi, Phương Minh cũng theo sau mà leo lên xe.
"Chú ơi, đi nhanh một chút!"
Lăng Dao thúc giục tài xế lái xe, chờ đến khi chiếc xe đã đi xa trường học, cô mới thở nhẹ một hơi.
"Rốt cuộc là đi đâu?"
Tài xế đi một đoạn không còn kiên nhẫn liền hỏi.
"Rẽ trái đi chú."
Lăng Dao còn chưa mở lời, Phương Minh đột nhiên lên tiếng.
"Rẽ trái sao?"
Tài xế không nói gì, liền rẽ trái, Lăng Dao trừng mắt nhìn Phương, nhưng cũng không lên tiếng, bời vì nàng hiện tại cũng không biết nên đi đâu, chính cô hiện cũng không biết nên đi đâu
Phương Minh chỉ đường cho tài xế, tài xế cũng dễ chịu, bởi vì đây đều là khu vực phồn hoa, y cũng là không cần lo lắng gì, thủ đô trị an so với những nơi khác cũng phồn hoa hơn hẳn.
Chỉ đường tài xế qua bốn năm con đường, mắt Phương Minh đột nhiên nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, mà tài xế kia lúc này cũng đột nhiên thắng gấp lại.
"Muốn chết hả?"
Tài xế chửi ầm lên, Lăng Dao trước đó còn đang suy tư gì đó, không có để ý tình huống, lúc này mới nhìn qua kính chắn gió phía trước xe, mắt liền trợn thật lớn.
"Là anh ta!"
Phía trước có một thanh niên đang khua hai tay ra hiệu xe dừng lại, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa xe.
"Dao Dao, mở cửa xe nhanh lên!"
Lăng Dao không do dự quá nhiều, liền mở cửa xe bước xuống, về phần tiền xe, tự nhiên muốn Phương Minh trả giùm.
"Sao anh lại ở đây?"
Lăng Dao nhìn thanh niên phía truóc, cô cơ hồ đều có chút nhận không ra, đây là đệ tử tâm đắc cha mình, râu quai nón, tóc cuốn thành một đoàn, so với bộ dang trước đây quả là khác nhau một trời một vực.
"Hồi sinh nhật em không phải thầy đã tặng cho em một cái điện thoại di động sao, trong đó có hệ thống định vị, cho nên anh dựa vào đó nên tìm được em."
Người thanh niên trả lời, nhưng khi thấy Phương Minh từ trong xe bước ra, ánh mắt có đề phòng: "Đó là ai vậy?"
"Lộ Nhân Giáp." Lăng Dao nhìn Phương Minh liếc một cái, đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận