Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 902: Phương Bảo Bảo tức hộc máu

Chương 902: Phương Bảo Bảo tức hộc máu
Khi đại sư Mozart nghe được ba chữ Phương Bảo Bảo truyền ra từ trong miệng Phương Minh, trong đôi mắt già nua cũng có một tia sáng chói, bởi vì cái tên này chỉ khác tên thế tục của Phật tử bọn họ có đúng một chữ.
"Đại sư Mozart, xin hỏi có phải vị Phật tử kia tên Phương Bảo Bảo?" Phương Minh cũng không do dự, trực tiếp quay qua hỏi đại sư Mozart, tuy rằng trong lòng cậu đã có thể xác định trăm phần trăm.
"Tên thế tục của Phật tử là Diệp Bảo Bảo."
Đại sư Mozart không giấu giếm, bởi vì chuyện này cũng không gạt được, đợi khi thân phận Phật tử được xác nhận chính thức, những chuyện Phật tử đã trải qua ở thế tục cũng sẽ được viết vào Kinh phật, để các tín đồ trong thiên hạ được hiểu.
"Diệp Bảo Bảo?"
Nghe được câu trả lời của đại sư Mozart, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, không cần nghĩ cậu cũng biết đây là Diệp Bảo Bảo tự đổi tên cho mình.
"Mặc kệ là Diệp Bảo Bảo hay là Phương Bảo Bảo cũng đều là một người mà thôi, nghĩ đến hẳn là cậu bé có nói vợ chưa cưới của tôi là mẹ của cậu bé đúng không? Chẳng qua lấy nhãn lực của đại sư hẳn có thể nhìn ra được giữa hai người không liên hệ máu mủ gì cả."
Đại sư Mozart nghe được lời của Phương Minh, gật đầu cười, đáp: "Mười tháng hoài thai chỉ là hình thức, năm đó Phật tổ đã ra từ bụng khổng tước Đại Minh Vương sau đó phong khổng tước Đại Minh Vương làm Phật mẫu, chỉ bởi vì một đoạn Phật duyên này, giữa Diệp thí chủ cùng Phật tử cũng là như thế."
Phương Minh nghe rõ, ở trong kinh phật của Phật giáo, đương nhiên Thích Ca Mâu Ni không phải khổng tước Đại Minh Vương sinh ra, thậm chí trước đây khổng tước Đại Minh Vương còn cắn nuốt Thích Ca Mâu Ni đấy, cho nên từ phương diện này đến nói, khổng tước Đại Minh Vương vốn nên bị xử phạt, nhưng Phật tổ từ bi, sau khi ra khỏi từ bụng khổng tước Đại Minh Vương, lập tức phong khổng tước Đại Minh Vương làm Phật mẫu.
Mozart nói ra lời này là có ý dù Phật mẫu có liên hệ máu mủ với Phật tử hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể kéo tới một chút liên hệ cũng có thể coi là Phật mẫu.
"Thì ra là vậy."
Phương Minh lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, mà rồi nói ra: "Nếu là như vậy, vậy tôi đồng ý để vợ chưa cưới của tôi trở thành Phật mẫu."
"Cậu Phương nói lời ấy là thật?"
Đại sư Mozart cũng lộ ra vẻ vui mừng trên mặt, tuy rằng hắn đã chuẩn bị đối đầu chính diện cùng nhà họ Phương, nhưng đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, dù sao nhà họ Phương có thể nắm giữ vị trí gia tộc đứng đầu trong giới tu luyện lâu như vậy, nhất định nội tình thâm hậu tới mức không kém Phật môn là bao, nếu song phương thật sự khai chiến, đối với Phật môn đến nói cũng không phải chuyện gì tốt.
"Đương nhiên là thật, vợ chưa cưới của tôi là Phật mẫu, tôi đây không phải là Phật phụ sao?"
Nghe được lời của Phương Minh Mozart ngây ngẩn cả người, vẻ tươi cười trên gương mặt già nua cũng từ từ cứng lại, bởi vì hắn không nghĩ tới Phương Minh sẽ nói lời như vậy.
Trong nhà Phật có sự tồn tại của Phật mẫu, nhưng còn chưa từng có Phật phụ, cho dù là Phật tử thành kính cũng không biết tên cụ thể của cha Phật tổ.
"Khụ khụ... Cậu Phương, cậu và Diệp thí chủ chỉ là vợ chồng chưa cưới, còn chưa thành hôn chân chính, cho nên không thể tính như vậy được."
"Sao không thể tính như vậy?"
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, "Đại sư có biết vì sao Phật tử lại gọi vợ chưa cưới của tôi là Phật mẫu không? Đây cũng đều là vì tôi, Phật tử là do tôi nuôi lớn, chỉ là bởi vì tôi bị việc vặt quấn thân, không có quá nhiều thời gian chăm sóc Phật tử, lúc này mới giao Phật tử cho vợ chưa cưới của tôi chăm sóc, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, Phật phụ như tôi đây mới càng chính tông."
"..."
Đột nhiên đại sư Mozart có chút không biết nên làm gì bây giờ, thân phận của Phật mẫu là Phật tử nói, nhưng nếu như Phương Minh thật là cha Phật tử, vì sao Phật tử lại không nói tới đây?
Phải biết rằng quá khứ của Phật tử là thứ không thể làm giả được, nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, dựa vào điểm này Phương Minh không thể nào nói sạo, mà nếu như lời Phương Minh nói là sự thật, vậy Phật tử này ngay cả cha mình cũng không nhận, nếu chuyện này truyền đi sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Phật tử là Phật tổ chuyển thế, là một người không thể tồn tại chút sứt mẻ đạo đức nào.
Cho dù Phương Minh có đối xử không tốt với Phật tử, cho dù có ngược đãi Phật tử, nhưng Phật tử vẫn phải nhận người cha là Phương Minh này, bằng không mà nói chính là đại nghịch bất đạo, lại không phù hợp với giáo lí của Phật môn.
Phật môn chú ý kiếp sau, cho rằng mọi thứ người ta làm ở kiếp này đều sẽ bị báo ứng ở kiếp sau, mà tất cả những gì bản thân đang trải qua ở đời này đều có quan hệ với kiếp trước, cho nên nếu như cuộc sống có quá nhiều bất hạnh cũng không cần quá tuyệt vọng, đó là bởi vì kiếp trước ngươi tạo nghiệt, vì thế mới phải thừa nhận hết thảy ở kiếp này, nếu sau này tích đức nhiều hơn thì kiếp sau còn có thể hạnh phúc.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân vì sao Phật giáo có thể thịnh hành, giáo lý này rất thích hợp với tầng lớp thống trị thời cổ đại đưa ra để quản lý người ở tầng lớp thấp nhất, đợi khi những người dân này tin phật, dù cuộc sống của bản thân có gian khổ tới cỡ nào cũng chỉ cho rằng là do kiếp trước bản thân mình tạo nghiệt, cho nên kiếp này phải chịu hết tất thảy những đau khổ đó, cố gắng tích đức cho đời sau.
Chính là bởi vì giáo lý này, cho nên mặc kệ Phương Minh đã ngược đãi Phật tử như thế nào, Phật tử vẫn phải thừa nhận thân phận là cha mình của Phương Minh, bởi vì đây là nghiệt duyên kiếp trước, là nhất định phải chịu, huống chi còn có luân lý đạo lý ở đó…
"Cậu Phương, này không thể nói lung tung được."
"Có phải tôi nói lung tung hay không cứ gọi Phật tử ra đây đối chất với tôi, không phải sẽ rõ ràng tất cả sao? Hơn nữa thân phận của Phật tử ở thế tục cũng có nhập hộ khẩu nhà tôi, những điều này đều có thể điều tra rõ ràng."
Đại sư Mozart im lặng, sự tình đã vượt qua khả năng khống chế của hắn, tình huống này đã không phải hắn có thể xử lý nữa, mà vào đúng lúc này, có một giọng nói truyền vào trong tai của hắn.
"Cậu Phương, mời đi theo tôi."
Đại sư Mozart đứng dậy, hắn là trụ trì của chùa Đại Chiêu nhưng lại không phải người có địa vị cao nhất trong chùa, bởi vì ở chùa Đại Chiêu còn có năm vị thượng sư có thân phận ở trên hắn, vừa rồi chính là một thượng sư trong số đó truyền âm nhập mật cho hắn.
Đi ra khỏi thiện phòng, đi qua vài hành lang gấp khúc, đại sư Mozart dẫn theo Phương Minh đi tới trước một viện, chẳng qua bản thân hắn lại không bước vào cửa viện.
"Cậu Phương, Phật tử đang ở bên trong."
Phương Minh gật đầu, lơ đễnh sải bước đi vào cửa sân, mà trong sân có ba bóng người đứng ở nơi đó, Diệp Tử Du cùng Lâm Tĩnh còn có Phương Bảo Bảo.
"Anh Phương Minh!"
Diệp Tử Du trầm mặt ngồi một mình trong chòi nghỉ mát, không để ý tới Phương Bảo Bảo, chẳng qua bởi vì vị trí của cô ngồi ở đối diện với cửa viện, vì thế cô lập tức thấy được Phương Minh, đôi mắt tinh khiết như lưu ly đầu tiên là nháy mấy cái, có chút không dám tin tưởng những gì bản thân mình thấy được, sau khi xác định đây không phải ảo giác của mình mới lập tức kinh hỉ chạy về phía cửa sân.
Mà Diệp Tử Du mới chạy ra vài bước, lại bị Phương Bảo Bảo cản lại.
"Người phụ nữ ngu ngốc này, mẹ ngồi xuống đây cho con, bằng không đừng trách con nói đám hòa thượng kia nhốt mẹ lại."
Nghe được Phương Bảo Bảo uy hiếp, Diệp Tử Du bĩu môi, trực tiếp vươn tay xoa xoa đầu Phương Bảo Bảo, sau đó không để ý Phương Bảo Bảo uy hiếp, trực tiếp đi về phía Phương Minh.
"Thực sự là quá ghê tởm, đây là không đặt tiểu gia ta vào mắt."
Phương Bảo Bảo trực tiếp phát điên lên, mà Lâm Tĩnh đang đứng bên cạnh lại cười trộm, thật ra khi thấy cô Diệp này lần đầu tiên, cô ấy đã cảm thấy rất chấn động với dung mạo của Diệp Tử Du, không nghĩ tới trên thế gian này còn có cô gái xinh đẹp tới như vậy, cho dù là phụ nữ như cô ấy cũng không nhịn được động tâm.
Đợi một lát sau khi nghe được cách xưng hô của Diệp Bảo Bảo cùng cô Diệp này, cô ấy mới biết được, thì ra cô gái xinh đẹp này là mẹ của Diệp Bảo Bảo.
Cũng đúng, Diệp Bảo Bảo thông tuệ như vậy, sao người phụ nữ bình thường có thể sinh ra đứa bé linh mẫn như thế.
Nhưng sau đó khi cô ấy nghe được đoạn đối thoại giữa Diệp Bảo Bảo cùng cô Diệp, luôn cảm thấy tình cảm của Diệp Bảo Bảo đối với cô Diệp này dường như không chỉ là tình mẹ con đơn giản như vậy, càng nhiều hơn chính là một loại tham muốn giữ lấy.
Đương nhiên, Lâm Tĩnh cũng biết Diệp Bảo Bảo chỉ dám hung ác trên miệng một chút, tuyệt đối không dám hành động xấu xa gì đối với cô Diệp này, không thấy mấy lần nói chuyện vừa rồi đều là cô Diệp này khiến Diệp Bảo Bảo phiền não tới không thể chịu nổi sao?
Nhất là khi cô Diệp nhíu mày, một bộ dạng sắp khóc, Diệp Bảo Bảo lập tức không có tính tình gì nữa, hoàn toàn bị cô ăn gắt gao.
"Em không sao chứ?"
Phương Minh nhìn Diệp Tử Du, không biết vì sao trong lòng cậu lại có chút chột dạ, dù sao giữa cậu và Hàn Kiều Kiều cũng đã xảy ra chuyện như vậy.
"Không sao, chính là thằng nhóc Phương Bảo Bảo này quá nghịch ngợm, xem ra lần này trở về rồi phải dạy bảo cậu một trận mới được."
Diệp Tử Du không phát hiện điểm dị thường của Phương Minh, thật ra mấy ngày này cô ấy ở chùa Đại Chiêu cũng không bị ủy khuất gì, mặc dù không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng cô biết Phương Bảo Bảo sẽ không hại cô.
"Con nghịch ngợm? Hừ hừ, nhưng vẫn tốt hơn một số người làm chuyện tốt kia."
Phương Bảo Bảo khinh thường hừ hừ, đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, mà lúc này Phương Minh cũng đưa mắt nhìn về phía Phương Bảo Bảo, hai người bốn mắt tương giao, trong ánh mắt bộc phát ra hỏa quang.
"Phương Bảo Bảo, con lại nghịch ngợm rồi, ngay cả cha cũng không gọi?"
Phương Minh cười như không cười nhìn Phương Bảo Bảo, Phương Bảo Bảo còn chưa đáp lại, Lâm Tĩnh đang đứng bên cạnh ngược lại lên tiếng kinh hô, người thanh niên trước mắt này là cha của Diệp Bảo Bảo, chính là người cha vì cứu cậu bé đã bị sói cắn chết mà Diệp Bảo Bảo nói kia sao?
Tiếng kinh hô Lâm Tĩnh khiến Phương Minh nhìn về phía cô ấy, cảm thụ được nghi ngờ bên trong ánh mắt của Phương Minh, Lâm Tĩnh vội vàng nói: "Diệp Bảo... Phương Bảo Bảo nói anh vì cứu cậu bé đã bị sói cắn chết."
Ách...
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Phương Bảo Bảo, chỉ trong nháy mắt cậu liền đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, chẳng qua nếu thật sự nói tiếp thì vấn đề này là cậu đuối lý thật, là cậu đã bỏ mặc Phương Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, tại sao con có thể nói anh Phương Minh như vậy?"
Phương Minh không tức giận nhưng Diệp Tử Du lại không mặc kệ, nét mặt đầy vẻ giận dữ nhìn chằm chằm Phương Bảo Bảo, điều này khiến Phương Bảo Bảo gần như tức giận tới thổ huyết, rõ ràng là tên khốn Phương Minh này vứt bỏ bản thân mình chạy trước, đến hiện tại lại trở thành lỗi của mình, này có còn nói lý lẽ hay không?
Phương Bảo Bảo cũng suy nghĩ rõ ràng, cho dù cậu bé thực sự nói chuyện Phương Minh đã vứt bỏ cậu bé ra, phỏng chừng cô gái ngốc này cũng sẽ không tin tưởng, thậm chí sẽ còn cảm thấy cậu đang khích bác ly gián.
Nghĩ tới đây, Phương Bảo Bảo thay đổi chủ ý, nhìn về phía Phương Minh, nói: "Phương Minh, ta muốn làm một giao dịch với ngươi."
"Làm một giao dịch?"
"Đúng, ngươi theo ta vào đây đi."
Phương Bảo Bảo nói xong lời này trực tiếp đi về phía bên trong thiện phòng, cậu bé cũng không sợ bị người nào nghe trộm, đợi khi vào thiện phòng rồi cậu bé có cách ngăn cản những người khác nghe lén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận