Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 785: Miêu tộc huy hoàng

Chương 785: Miêu tộc huy hoàng
"Phương Minh, anh mau nhìn, ở đây còn có chữ."
Trong lúc Phương Minh còn đang suy tư, Lăng Duy lại phát hiện ra một hàng chữ trên bãi đất trống khác, hàng chữ này ngược lại cậu ta biết.
"Lão đạo dưới cơ duyên xảo hợp đi ngang qua nơi đây, bia công đức, bức tranh tiên đoán, không nghĩ tới trên đời này lại còn có đại năng như thế, đáng tiếc, đáng tiếc... Cuối cùng cũng hóa thành một đám bụi bậm."
Đoạn văn này ngược lại là chữ hiện đại, mà khi nhìn thấy nét chữ này, Phương Minh sửng sốt một chút, bởi vì chữ viết này cậu rất quen thuộc.
"Sư phụ."
Phương Minh nỉ non một câu, nét chữ này giống nét chữ của sư phụ cậu như đúc, tuyệt đối là xuất từ tay sư phụ mình, hơn nữa từ chuyện sư phụ mình tự xưng lão đạo đến xem, hẳn đây là chuyện xảy ra khi sư phụ đã già.
Không ngờ vậy mà sư phụ mình lại đã từng tới núi Thiên Táng, thánh địa của Miêu tộc?
Phương Minh nghĩ đến sư phụ mình đã từng dặn dò bản thân mình, cái địa phương Nam Cương này quá thần bí, nếu như không bắt buộc thì không nên can thiệp vào bí mật của Nam Cương, lẽ nào chính là chỉ nơi này sao?
"Đều viết gì vậy, không thể nhìn hiểu, a, này còn có một người, có phải những người này đều thích lưu chữ không? Tôi đây có nên khắc một chữ bản thân đã từng tới đây du lịch cho hợp thời không?"
Lúc này Lăng Duy giống như đã bị thần trinh thám nhập vào người, không ngừng tìm tòi ở mấy tấm bia, thật đúng là để cậu ta tìm ra rất nhiều hàng chữ, khác biệt chính là những chữ này có khi là Miêu văn, căn bản Phương Minh không thể nhìn hiểu, mà có khi còn là loại văn tự mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ, ít nhất là trong lịch sử chưa từng để lại loại chữ viết này.
Phương Minh không để ý đến lời Lăng Duy nói, cậu đang suy nghĩ tới lời sư phó mình nói, dựa theo sư phụ mình đã nói, trong những bia đá này còn có bia gọi là bia công đức, đồng thời còn có thể gọi là bia tiên đoán, hai cái tên này có nghĩa trên mặt chữ rất dễ lý giải, nhưng cậu lại không phát hiện trên mấy tấm bia đá này có điểm dị thường gì.
Công đức, ở Phật giáo cùng trong Đạo Giáo cũng đã có đề cập, đây chính là thước đo những chuyện tốt mà một người làm được, làm chuyện tốt sẽ có công đức, tích lũy đầy đủ công đức liền có thể thành Tiên thành Phật, chẳng lẽ một tấm bia lại có thể cung cấp đủ công đức cho con người?
Tiên đoán vậy thì càng dễ hiểu, chính là thôi diễn chuyện của tương lai, chính như Thôi Bối Đồ của Lý Thuần Phong, Thôi Bối Đồ...
"Chờ đã!"
Phương Minh dường như nghĩ tới điều gì, chạy về nơi Lý Thuần Phong lưu lại chữ viết, nhìn lại vị trí của những bia đá này lần nữa, dường như, hàng này đúng lúc là thiếu sáu mươi tấm bia đá.
Lẽ nào Thôi Bối Đồ của Lý Thuần Phong chính là lấy được từ những bia đá này, vị tiền bối này mất trí tới như thế khiêng đi sáu mươi tấm bia đá?
Khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, mười tám trại mỗi một vị trại chủ có thể mang đi một tấm bia đá, mà tiền bối Lý Thuần Phong chỉ một lần đã có thể cầm đi sáu mươi tấm, làm vậy là muốn trở thành trại chủ của mười tám trại liên hợp sao?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Phương Minh, sự thực có phải như vậy hay không còn có cần nghiên cứu xem xét thêm, đương nhiên cũng không khảo sát được, dù sao một lão tiền bối từ thời Đường, người cũng đã qua đời từ lâu, chẳng lẽ còn có thể đào móc thi thể người ta ra hỏi thăm một chút.
Phóng tầm mắt nhìn rừng bia đá này, tấm bia đá còn lại cũng không nhiều, cũng chỉ còn lại có chừng ba mươi tấm, nếu như nói mỗi một trại chủ của Miêu tộc mười tám trại đều cần mang đi ra ngoài một tấm bia đá mới có thể trở thành trại chủ, vậy có nghĩa là tối đa chỉ còn lại có khoảng ba mươi vị trại chủ.
"Phương Minh, có chuyện tôi quên nói cho anh biết, Lộ Lộ đã từng nói cho tôi, mười tám trại bọn họ đều đã bị nguyền rủa, nếu như khi lão trại chủ già đi, mà trại chủ mới còn chưa kế vị, như vậy nguyền rủa sẽ hủy diệt toàn bộ trại."
Nghe được lời của Lăng Duy, trong mắt Phương Minh có vẻ suy tư, nếu như chọn một trại chủ có thể chống lại lời nguyền rủa kia, đương nhiên chân tướng trong đó tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Nếu như chỉ đơn thuần là cần có một trại chủ mới, sợ rằng không cách nào ngăn cản nguyền rủa, bằng không mà nói mỗi khi trại nào đó tới thời gian bị nguyền rủa, tùy tiện chọn một trại chủ là được rồi, thật sự tới tình huống sống còn trước mắt, ai lại sẽ để ý quy củ lão tổ tông lưu lại.
Tình huống của cổ trại Ba Toa trước khi cậu vào đây cũng thấy qua, dựa theo lời của Thanh Y đây là dấu hiệu nguyền rủa lại sắp tới, mà lúc này đây Đa Bảo quỷ sư còn phải đưa Lăng Duy vào trong này, chỉ có thể nói rõ một điểm, trại chủ mới có thể ngăn cản nguyền rủa, cũng là vì tiến vào thánh địa được tán thành.
Nhưng mà vào Thánh địa nhận được cái gì, chính là mang một tấm bia đá ra ngoài, như vậy suy nghĩ một chút, đáp án cũng liền hiện rõ ra trước mắt, chân chính có thể chống lại nguyền rủa chính là những bia đá này.
Mà những bia đá này, chỉ sợ không phải tùy tiện người nào cũng có thể mang đi.
Muốn chứng minh phán đoán của mình có đúng hay không kỳ thực rất đơn giản, cho nên Phương Minh trực tiếp quay qua nói với Lăng Duy: "Cậu thử xem, xem bản thân có đẩy được tấm bia đá nào không?"
"Tôi thử xem."
Lăng Duy đi tới trước mặt một tấm bia đá, ngồi xổm người xuống, đem hai tay đặt bên trên bia đá, chuẩn bị dùng lực, dù sao những bia đá này cũng không nhỏ, sợ rằng phải nặng cỡ một hai trăm cân, nếu không cố sức sẽ không đẩy được.
Song khi hai tay phát lực, đôi mắt của Lăng Duy đột nhiên trừng thật to, trơ mắt nhìn tấm bia đá trước mặt ngã về phía trước, mà chính cậu ta cũng theo chân ngã xuống.
"Trời ơi, không phải tấm bia đá này được làm từ bọt biển đó chứ? Thế nào lại nhẹ như vậy!"
Lăng Duy té lăn trên đất hùng hùng hổ hổ đứng lên, chẳng qua Phương Minh lại có thể xác định tấm bia đá này cũng không phải được làm từ chất liệu nhẹ gì, nguyên nhân là khi hai tay cậu đè lên tấm bia đá này, nhưng tấm bia đá không chút sứt mẻ.
"Lực lượng của bản thân mình không chỉ gấp mười lần Lăng Duy, ngay cả mình đều không đẩy được, Lăng Duy lại có thể dễ dàng di dời nó, đó chính là chứng minh tốt nhất cho phán đoán vừa rồi của mình, những bia đá này chỉ có người phù hợp điều kiện riêng mới có thể chuyển động cùng mang đi."
Phương Minh nghiệm chứng phán đoán của mình, tuy rằng cậu không biết điều kiện này là cái gì, đoán chừng vấn đề này chỉ có thể rời khỏi đây đi hỏi Đa Bảo quỷ sư hoặc là Thanh Y mới biết được.
Thấy Phương Minh không đẩy được tấm bia đá, Lăng Duy lại cười lên ha hả, thật có cảm giác lần thứ nhất được thắng Phương Minh, xem sau này Phương Minh còn dám rắm thúi ở trước mặt cậu ta hay không, ngày ngày bày ra bộ mặt cao lãnh…
"Ôi, tôi chính là người trời sinh sức lực lớn, bá vương biết không? Lực bạt thiên hà khí cái hề (1)..."
(1) Lực bạt thiên hà khí cái hề: sức nhổ núi, khí trùm trời
Lăng Duy ôm tấm bia đá trên tay, thậm chí còn trực tiếp tung lên không trung chơi đùa, thỉnh thoảng còn đi tới trước mặt Phương Minh huơ huơ cánh tay chỉ còn da bọc xương của mình ra…
Phương Minh trực tiếp đánh ra một tát, không để ý tới những bia đá này nữa, mà là tiếp tục đi về phía trước, đến nơi này kỳ thực đã xấp xỉ tới đỉnh núi, ở phía trước chính là một mảnh đất bằng trống trải, chẳng qua sự chú ý của Phương Minh cũng là bị vùng đất bằng phẳng phía trước hấp dẫn.
Phía sau vùng đất bằng phẳng này là vách núi, mà ở trước vách núi kia, đối diện mây mù thậm chí có một đỉnh núi nhỏ, quan trọng nhất là đỉnh núi nhỏ ở trong mây mù này có một tòa kiến trúc sừng sững, chính là tòa nhà này khiến cho ánh mắt của Phương Minh bộc phát ra tinh quang sáng chói.
Cửa vòng sáng!
Cửa vòng sáng đã từng xuất hiện trong trí nhớ của Trương Hạo, chính là cửa vòng sáng mấy vị cường giả khủng bố đều muốn bước vào nhưng cuối cùng lại thất bại, lúc này cứ như vậy sừng sững giữa đỉnh núi đối diện vách núi kia.
Cửa vòng sáng thần bí nhất liền xuất hiện ở đây, làm sao Phương Minh có thể sẽ không kích động, thậm chí nếu như không phải mạnh mẽ đè xuống phần xung động này, cậu đều muốn trực tiếp nhảy qua vách núi vọt tới đỉnh núi đối diện.
Dù sao, trước mặt cửa vòng sáng này cũng không có bậc thang kinh khủng kia, đã không có bậc thang có thể mạt sát mấy cường giả kia, liệu có phải cũng có nghĩa là cậu có thể bước vào cửa vòng sáng hay không?
Về phần rốt cuộc là trong cửa vòng sáng có cái gì, Phương Minh tràn ngập tò mò, có lẽ sau này là một thế giới mới tinh, có lẽ có thể là bí mật động trời, cũng có thể là truyền thừa của một vị cường giả siêu cấp, nói chung cho dù là cái gì, chí ít cậu có thể xác định, bên trong cửa vòng sáng, tuyệt đối sẽ là một trong những bí mật lớn nhất của thế giới này.
"Phương Minh, anh làm gì thế? Không phải là điên rồi đấy chứ, đây chính là khoảng cách hơn 10m đó, cho dù anh có là siêu nhân cũng không thể bay qua được."
Lăng Duy không hiểu ra sao đi tới trước mặt Phương Minh, thấy ánh mắt của Phương Minh nhìn chằm chằm cửa vòng sáng ở đỉnh núi đối diện kia, mặc dù cậu ta cũng tràn ngập tò mò đối với sự xuất hiện của cửa vòng sáng này, nhưng cũng biết, này là khoảng cách hơn 10m, cũng không phải đùa giỡn, nếu như té xuống đây đoán chừng xương đều sẽ bị vỡ vụn.
Chỉ có người leo lên núi Thiên Táng này rồi mới biết được núi Thiên Táng cao bao nhiêu, tuyệt đối là phải cao gấp đôi đỉnh Everest kia, cũng may chính là không gặp tình huống cao nguyên thiếu dưỡng, bằng không cậu ta đã sớm liệt ở nửa đường.
Đương nhiên Phương Minh biết mình không thể nhảy qua được, nếu như còn có thể vận chuyển Vu Sư Chi Lực, khoảng cách hơn 10m còn có thể mượn lực đi qua, nhưng bây giờ không cách nào vận dụng thuật pháp, thế nhưng dựa vào tố chất thân thể, muốn một lần nhảy lên khoảng cách cao hơn 50m, rõ ràng chính là ý nghĩ kỳ dị.
"Phương Minh, lão già kia nói cho tôi biết, chỉ cần tôi đi tới đỉnh núi tìm được tấm bia đá, sau đó bóp nát thứ này là được rồi."
Lăng Duy móc ra một khối ngọc bài từ trong lòng, bên trên khối bài đồng này có khắc một loại sinh vật, có chút cùng loại với long nhưng lại không giống.
Nói xong lời này, Lăng Duy trực tiếp cố sức sờ, ngọc này bài trực tiếp vỡ vụn thành nhiều khối, không phải cổ tay Lăng Duy có khí lực lớn, mà là vì bản thân loại ngọc bài này liền rất yếu đuối, hẳn là đã dùng một loại ngọc đặc biệt nào đó.
Ngọc bài bị bóp nát, cuồng phong đột nhiên nổi lên trên đỉnh núi này, mà sau khi cỗ cuồng phong đến dĩ nhiên hợp thành một vòng lốc xoáy, phong nhãn của vòng xoáy kia liền xuất hiện trước mặt Phương Minh cùng Lăng Duy.
Bước vào cái vòng xoáy phong nhãn này liền có thể rời khỏi nơi đây.
"Tôi không muốn đợi ở cái địa phương quỷ quái này thêm một giây phút nào nữa, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài đi."
Lăng Duy gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn rời khỏi, bởi vì cậu ta vội vàng muốn khôi phục trẻ tuổi, nhưng mà Phương Minh lại không để ý tới cậu ta, mà là vểnh tai lắng nghe, khi cỗ cuồng phong này xuất hiện, từng thanh âm mờ ảo truyền vào trong tai của cậu.
"Phương Minh, anh đang nghe cái gì vậy? Tiếng gió này có cái gì hay mà nghe?"
Lăng Duy cũng chú ý tới dáng vẻ của Phương Minh, hơi nghi hoặc một chút, bởi vì bên tai cậu ta chỉ nghe được tiếng gió.
"Cậu không nghe được?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền không hề phản ứng Lăng Duy, nguyên nhân là vì toàn bộ tâm thần của cậu đều bị ngôn ngữ trong tiếng gió này truyền tới hấp dẫn, một quá khứ về Miêu tộc hiện lên trước mắt cậu, có người đang giảng thuật về quá khứ của Miêu tộc ở trong tiếng gió này, Miêu tộc huy hoàng.
Mà Phương Minh, đã bị hấp dẫn triệt để, cậu nghĩ tới Miêu tộc đã từng rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ tới dĩ nhiên mạnh đến trình độ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận