Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 308: Chân nhân bất lộ tướng

Chương 308: Chân nhân bất lộ tướng
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Diệp Tử Du cùng mấy người bạn cùng phòng đang đi về phía này, dọc theo đường đi, mấy người bạn cùng phòng của Diệp Tử Du không ngừng cười nói rôm rả, mà rõ ràng trong lòng cô có chút không yên.
"Tử Du, cậu làm sao vậy, có phải cảm thấy không khỏe không?" Bạn cùng phòng của Diệp Tử Du, Trương Thục Kỳ quan tâm hỏi.
"Không có."
Diệp Tử Du lắc đầu đang muốn giải thích, chỉ là cùng lúc đó cô vô tình nhìn thẳng hướng cửa ký túc, đôi mắt trong suốt như lưu ly của cô đột nhiên sáng rực hẳn lên, nhìn chằm chằm Phương Minh đang đứng gần trước cửa ký túc xá.
Cô cong môi cười một tiếng, rực rỡ như hoa sen đang nở rộ, tinh thuần mà lại mỹ lệ.
"Đệt mợ nó, không ngờ đại học Thủy Mộc còn có nữ sinh xinh đẹp như vậy, thực sự là không uổng công tôi đi chuyến này! Người anh em, cậu thấy không, cô ấy đang nhìn về phía ta đấy! Cậu xem, cô ấy lại còn cười với tôi nữa!"
Trần Trạch cũng thấy Diệp Tử Du, bởi vì do anh ta đứng gần Phương Minh nên dưới ánh nhìn của anh ta, Diệp Tử Du rõ ràng là nhìn về phía anh ta, hơn nữa dựa vào tính tự luyến của anh ta thì anh ta cũng cho là như vậy. Về phần liệu có phải Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh đang đứng bên cạnh anh ta hay không, vấn đề này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh ta.
"Nữ sinh xinh đẹp như vậy, nếu tôi biết thì tôi đã theo đuổi cô ấy từ sớm, chẳng qua bây giờ tôi thay đổi mục tiêu vẫn còn kịp đi."
Trần Trạch vừa nói còn vừa thỉnh giáo ý kiến của Phương Minh, chỉ có Phương Minh lúc này nào còn để ý tới anh ta, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm về phía Diệp Tử Du, trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
"Người anh em, cậu cũng đừng mơ tưởng hão huyền nữa, nữ sinh xinh đẹp như vậy không thể nào thuộc về người như cậu đâu đấy, cho dù cậu có gặp vận may thực sự gây được ấn tượng tốt với mỹ nữ, cũng sẽ bị những người cạnh tranh kia chỉnh cho thật thê thảm."
Trần Trạch lấy một bộ dạng của người từng trải an ủi Phương Minh: "Trên đời này, mỹ nữ chắc chắn sẽ thuộc về người có tiền có quyền, nếu như hai thứ này cậu đều không có vậy thì không cần tìm tới mấy người mỹ nữ kia làm gì, ngẫm lại kết cục của Võ đại lang sẽ biết."
Diệp Tử Du thấy được Phương Minh, tuy rằng trước đó không lâu hai người đã gặp mặt ở Ma Đô, thế nhưng gặp lại lần nữa vẫn cảm thấy trong lòng tràn đầy kích động, mà ngay cả bước chân cũng không tự chủ được nhanh hơn hẳn.
"Tử Du?"
Trương Thục Kỳ cùng mấy người bạn cùng phòng thấy Diệp Tử Du tăng nhanh bước chân, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Diệp Tử Du, sau một khắc ánh mắt cả đám đều sáng lên.
"Đã đến, mỹ nữ đang đi về phía tôi."
Phương Minh đang muốn tiến lên nghênh đón, không ngờ Trần Trạch lại nhanh hơn, anh ta cầm chặt hoa tươi trong tay vội tiến lên trước một bước.
"Mỹ nữ, chào cô, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tôi biết cô đang ở nơi nào… Cô chính là đang ở trong lòng của tôi." Trần Trạch giơ hoa tươi trong tay lên.
Diệp Tử Du ngây ngẩn cả người, lúc trước cô đã thấy được Trần Trạch thì thầm nói chuyện với Phương Minh, cho nên cô cho rằng Trần Trạch cùng Phương Minh là bạn bè, nếu anh ta đã là bạn của Phương Minh có lẽ cũng biết quan hệ của cô cùng với Phương Minh, hiện tại anh ta tặng hoa cho mình, không chừng đều là sắp xếp của Phương Minh đấy.
Nghĩ tới chỗ này, Diệp Tử Du không do dự đưa tay nhận lấy hoa tươi, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt: "Cám ơn."
"Không... Không cần cảm ơn."
Đối mặt với nụ cười của Diệp Tử Du, Trần Trạch cảm giác cả người đều bay bổng, lại nói tiếp loại con nhà giàu có như anh ta cũng không phải chưa thấy mỹ nữ, thế nhưng mỹ nữ xinh đẹp như Diệp Tử Du vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Cách đó không xa, không ít nam sinh ồ lên, bọn họ đương nhiên biết Diệp Tử Du, hoa hậu giảng đường của đại học Thủy Mộc, ngay từ khi cô nhập học năm nhất đại học đã vượt hẳn những giáo hoa(1) lâu đời trong trường, hoàn toàn xứng đáng trở thành giáo hoa đệ nhất.
(1)Giáo hoa: hoa hậu giảng đường, người xinh đẹp nhất ở trường học
Dĩ vãng, tuy rằng trong trường học cũng có cái gọi là giáo hoa, thế nhưng mỗi người lại có một hình mẫu lý tưởng cho riêng mình mà, có người thích khêu gợi, có người thích thanh thuần đấy, thì thế cho nên trong trường học luôn sẽ có mấy mỹ nữ, mà lại không có giáo hoa đệ nhất.
Thế nhưng ở đại học Thủy Mộc, số phiếu bầu của nam sinh mà Diệp Tử Du nhận được đủ để nghiền ép mấy giáo hoa khác, trở thành giáo hoa đệ nhất, hơn nữa số phiếu bầu của cô còn nhiều hơn tất cả số phiếu của những giáo hoa khác cộng lại.
"Oh my thượng đế, lẽ nào liền Diệp giáo hoa cũng luân lạc sao?"
"Lẽ nào Diệp giáo hoa cũng cự tuyệt không được sự mê hoặc của đồng tiền?"
"Diệp giáo hoa cũng là người, đừng quên em gái trà sữa kia, không phải cuối cùng cô ta cũng gả cho người đàn ông giàu có nhiều hơn cô ta không biết bao nhiêu tuổi sao?"
Trong lúc những nam sinh kia đang thở dài, thì ở cách đó không xa cũng có một đám người đi tới. Dẫn đầu đám người này chính là Tiêu Cẩn, mà trên tay của cậu ta cũng ôm theo một bó hoa hồng lớn.
"Là Tiêu hội trưởng!"
Trước cửa ký túc xá nữ sinh lúc này có không ít người ra vào, khi thấy Tiêu Cẩn xuất hiện, không thiếu nữ sinh trên mặt đều mang vẻ sùng bái mê say.
Tiêu Cẩn, chủ tịch hội sinh viên trong khoa, phó chủ tịch hội sinh viên toàn trường, hơn nữa vóc người đẹp trai lại ấm áp như mặt trời, đối xử với mọi người lại khiêm tốn hữu lễ, trong trường học anh ta rất nổi tiếng đấy. Đương nhiên, những người hâm mộ mê đắm anh ta đa số là nữ sinh.
Trên đời này, đàn ông là một loại động vật vô cùng cổ quái, người đàn ông nào càng được phụ nữ yêu thích thì càng bị những người đàn ông khác ganh ghét, cho nên Tiêu Cẩn này cũng không được lòng đám nam sinh lắm.
Ánh mắt của Tiêu Cẩn nhìn thấy Diệp Tử Du đang ôm bó hoa, nụ cười trên mặt biến mất, trong nháy mắt mặt cậu ta trở nên âm trầm, chỉ là rất nhanh cậu ta lại khôi phục dáng vẻ tươi cười ấm áp như lúc ban đầu.
"Tử Du."
Cậu ta trực tiếp đi lên trước, mở miệng vừa cười vừa nói: "Hôm nay là ngày nào vậy, tôi còn cho rằng chỉ có tôi chuẩn bị quà cho Tử Du, thật không ngờ người này cũng chuẩn bị?"
Lúc nói lời này, ánh mắt của Tiêu Cẩn đánh giá Trần Trạch, đầu anh ta vuốt đầy keo, dáng người cợt nhả cùng bộ đồ khoa trương trên người anh ta khiến trong lòng cậu ta hơi hơi nghi ngờ, rõ ràng đây không thể nào là mẫu hình đàn ông lý tưởng trong mắt Diệp Tử Du được.
Tiêu Cẩn đã cẩn thận điều tra Diệp Tử Du, cuối cùng cậu ta đoán Diệp Tử Du hẳn là thích dạng người tao nhã lễ độ, khí chất nho nhã, cho nên, anh ta liền chuyển phong cách của bản thân thành một người như vậy.
"Tình địch, hơn nữa còn là kình địch."
Trần Trạch cũng nhìn về phía Tiêu Cẩn rất nhanh đã đưa ra phán đoán, người đàn ông này cũng không phải dạng vừa, cầm hoa hồng lại còn dẫn theo một đám người như vậy, rõ ràng cậu ta đang muốn thổ lộ với mỹ nữ trước mắt, nhưng bây giờ liền trực tiếp nói thành tặng quà thông thường.
Thứ nhất, cậu ta làm thế có thể hóa giải được bối rối của mình, thứ hai, đây là thuận tiện đả kích anh ta đi, khiến chuyện anh ta tặng hoa cho người đẹp biến thành bạn bè bình thường tặng quà cho nhau.
Chỉ tiếc, người nam sinh này sẽ không thể nào ngờ được, đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy người đẹp này, hai người còn không phải là bạn bè bình thường nữa.
Chỉ là, luận tán gái, Trần Trạch lúc nào chịu phục quá.
"Mỹ nữ, có thể đi ăn cơm chung với tôi không?"
Bíp!
Trần Trạch nhấn xuống chìa khóa xe, xe mui trần tự động sáng lên!
Xe sang trọng chính là một lợi khí để tán gái.
Ánh mắt của Tiêu Cẩn cũng chuyển hướng về phía chiếc xe kia, chỉ có trên mặt cậu ta nhưng lại không có chút vẻ ghen ghét, ô tô sao? Trong nhà cậu ta cũng có, chỉ có điều để duy trì vẻ điệu thấp nên không lái tới trường học mà thôi.
Có thể trở thành phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học Thủy Mộc, không chỉ dựa vào tài hoa mà còn phải dựa vào bối cảnh sau lưng đấy. Nói cách khác, dựa vào quy cách của trường đại học Thủy Mộc, những sinh viên bình thường tuyệt đối không thể nào trở thành phó chủ tịch.
"Đây là muốn dùng tiền để cưa đổ Diệp Tử Du sao? Thật là hành động ngu xuẩn, nếu như Diệp Tử Du có thể cưa đổ dễ như vậy thì tôi đã sớm thu phục cô ấy vào tay rồi." Tiêu Cẩn thấy hành động của Trần Trạch không những không giận mà còn cười.
Chỉ là, ngoài dự liệu của Tiêu Cẩn cùng Trần Trạch, mặc dù Diệp Tử Du không hề liếc mắt nhìn xe thể thao, nhưng cũng không tiếp tục để ý tới Trần Trạch, trực tiếp lướt qua hai người đi về phía trước.
"Anh đã đến rồi sao không báo với em một tiếng."
Diệp Tử Du khó có được lộ ra dáng vẻ của một cô gái đang hờn dỗi, chỉ dựa vào vẻ mặt cùng bộ dáng này của cô cũng không biết khiến bao nhiêu người quen cô kinh ngạc ngơ người.
"Tôi không nhìn lầm chứ, Tử Du dĩ nhiên cũng sẽ hiện ra dáng vẻ làm nũng cùng oán giận."
"Thục Kỳ, cậu mau véo mình một cái mau lên, để cho mình xác định không phải mình đang nằm mơ đi… Nữ thần của chúng ta lại bị người ta sờ sờ đầu, tôi không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt! A!"
Trương Thục Kỳ lúc này miệng cũng đã há thật to, từ khi biết Tử Du đã lâu như vậy rôi, các cô cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ nũng nịu của cô như thế này lần nào, chớ nói chi là còn để cho một người đàn ông sờ sờ đầu của cô.
Sắc mặt Tiêu Cẩn cũng đã âm trầm xuống, mà Trần Trạch quay đầu lại thấy một màn này hai mắt trợn trừng, hồi lâu sau mới thầm nói: "Chân nhân bất lộ tướng, lúc nãy tôi đã nhìn lầm sao?"
Mà đối với những người nam sinh khác bên ngoài ký túc xá, một màn này cũng khiến bọn họ chấn động kinh ngạc tới rớt cằm xuống đất. Bọn họ nhìn thấy gì? Giáo hoa đệ nhất trường bị nam sinh sờ đầu! Mấu chốt nhất chính là lúc trước bọn họ còn khinh thường người nam sinh kia đấy!
Lúc này đã có vô số người vây quanh cửa ký túc xá, không ít còn cầm di động lên chụp ảnh, một giáo hoa đệ nhất xưa nay chưa từng có tin đồn tình cảm với bất kỳ một nam sinh nào, nay lại có hành động thân mật với một nam sinh khác như vậy, đây thật là một tin tức chấn động, nếu đưa lên nhất định sẽ khiến forum trường sôi trào!
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều chú ý tới chuyện xảy ra bên này, trước cửa ký túc xá, người nam sinh kia vẫn đang chăm chú tính toán khi nào mặt trời ngưng chiếu tới ký túc xá, vẫn đang còn chui đầu vào trên bảng đen múa bút thành văn, dù cho lúc này ánh sáng mặt trời đã không soi sáng ký túc xá nữa…
"Anh nghĩ em còn chưa tan học nên anh tự mình đi dạo trong trường, dù sao đây chính là đại học Thủy Mộc, một người chưa từng được đi học đại học như anh cũng khá tò mò."
Phương Minh nửa đùa nửa thật, mà câu này của cậu rơi vào trong tai đám người xung quanh lại trở nên chói tai vô cùng, càng làm cho những nam sinh kia lộ ra vẻ không thể tin, tình huống như thế nào vậy? Nữ thần đệ nhất của đại học Thủy Mộc bọn họ lại yêu một nam sinh chưa từng đi học đại học, đây không phải đánh thẳng vào mặt tất cả nam sinh trong đại học Thủy Mộc sao?
Sắc mặt Tiêu Cẩn cũng càng thêm âm trầm, nháy mắt ra hiệu với một nam sinh bên cạnh, nam sinh kia gật đầu biểu thị đã biết, lặng lẽ rời khỏi đoàn người, đi tới một bên góc, lấy di động ra gọi điện thoại đi.
"Tử Du, cậu ta là ai vậy?"
Mấy người bạn cùng phòng của Diệp Tử Du sau khi thoát khỏi trạng thái ngây ngẩn đều chạy đến, cả đám đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Phương Minh, chỉ có điều các cô nhìn sao cũng đều nhìn không ra Phương Minh có chỗ nào tốt, lớn lên thật sự quá bình thường, sao Tử Du lại thích được nam sinh như vậy đâu?
"Anh ấy tên là Phương Minh, là... Bạn trai của minh."
Lúc cô nói ra câu này, khuôn mặt Diệp Tử Du đã đỏ ửng, dựa vào tính tình của cô vốn là sẽ không nói ra những lời như thế trước mặt nhiều người.
Chỉ là cô sợ trong lòng Phương Minh hiểu lầm, cũng là vì khiến Tiêu Cẩn hết hy vọng, nếu không dựa vào người có da mặt mỏng như cô làm sao có thể nói như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận