Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1038: Nhân vật lớn giá lâm

Chương 1038: Nhân vật lớn giá lâm
"Hôm nay tâm trạng của cô Sở không tốt sao?"
Trong trúc đình, Phương Minh nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của Sở Niệm Điệp, cười cười hỏi.
"Cậu Phương, cậu cảm thấy con người dành cả cuộc đời để theo đuổi điều gì vậy? Là những thứ xa xăm hay nên tiếp nhận thực tế?"
Đối mặt với câu hỏi của Sở Niệm Điệp, Phương Minh hơi kinh ngạc, vấn đề này thực sự khiến cậu khó trả lời, dùng một câu nói tương đối lưu hành ở dương gian chính là: Cuộc sống không chỉ là sự tạm bợ trước mắt, nó còn là thơ và những cánh đồng phương xa (1).
(1) Lời bài hát cuộc sống tươi đẹp - Cao Tiến
Nhưng tương tự, cuộc sống cũng không chỉ có thơ cùng những cánh đồng phương xa, còn có những thứ tạm bợ trước mắt.
Trong mười nghìn người thì có hết chín nghìn người có giấc mộng làm giàu, nhưng có tới tám nghìn chín trăm chín mươi người thất bại, chỉ có một số người có thể thành công, chẳng lẽ chúng ta khen những người thành công kia có mục tiêu rộng lớn, mà cười nhạo những người thất bại rằng họ có mục tiêu không phù hợp thực tế sao?
Không thể nhận được câu trả lời từ phía Phương Minh, Sở Niệm Điệp cũng không để bụng, tự mình đáp: "Kỳ thực, những người có tiện tịch như tôi tốt nhất là có thể được một nhân vật lớn ưu ái, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi Xuân Nhạc Cung, cũng có thể bỏ thân phận tiện tịch."
"Năm tôi mười bốn tuổi đã bị đưa vào Xuân Nhạc Cung, theo giáo viên ở Xuân Nhạc Cung học cầm kỳ thư họa ba năm, ngày tôi xuất các năm mười tám tuổi cũng là ngày tôi trở thành một trong tứ đại hoa khôi của Xuân Nhạc Cung, trong quãng thời gian này, không thiếu công tử ca có tiền có quyền theo đuổi tôi, thậm chí còn nguyện ý chuộc thân cho tôi."
"Ngoài những công tử ca ấy ra cũng có một số người tu luyện, thậm chí trong đó còn có cường giả Ngũ phẩm, nhưng cuối cùng Niệm Điệp cự tuyệt tất cả, cậu Phương có biết tại sao không?"
Phương Minh lắc đầu, vẫn im lặng.
"Bởi vì tôi mong muốn có thể được tự do, tôi cũng có khát vọng tìm được một ý trung nhân, nhưng đó là chuyện mà sau khi tôi được tự do rồi, mà trước đó, tôi không muốn ủy thân mình cho bất kỳ người nào."
Nghe đến đó Phương Minh đã hiểu rõ, không phải Sở Niệm Điệp đã nhìn thấu hồng trần, cô ấy chỉ muốn nhận được một phần tình yêu thuần túy, chí ít trong tình yêu ấy thân phận và địa vị của cô ấy với người kia là bình đẳng.
Đây là một cô gái có nội tâm vừa cực đoan vừa kiêu ngạo, chẳng qua cũng chính vì tính tình này của cô ấy, khiến cô ấy ở Xuân Nhạc Cung nhiều năm như vậy mà vẫn có thể duy trì tấm thân thuần khiết.
"Những lời này tôi vốn không nên nói cho cậu Phương, kỳ thực ngay cả An An cùng Tư Tư cũng không biết tâm tư của tôi, các cô ấy chỉ cho rằng ta không chọn được người khiến tôi cảm thấy hài lòng, nhưng lại không biết ở trong Xuân Nhạc Cung này, bất kể là người đàn ông đàn ông như thế nào cũng không thể khiến tôi động tâm."
"Chuyện này, còn hi vọng cậu Phương giữ bí mật giúp tôi."
Sở Niệm Điệp nói xong nói mấy này xong lập tức xoay người rời đi, chẳng qua Phương Minh lại chú ý tới, trên mặt Sở Niệm Điệp có vẻ kiên quyết, dường như đã có quyết định gì đó.
"Cô Sở, có đôi khi vẫn phải tin vào lý tưởng, dù sao cuộc sống cũng không chỉ là sự tạm bợ trước mắt, còn có thơ và những cánh đồng xa xăm."
Hướng về phía bóng lưng Sở Niệm Điệp, Phương Minh ý vị thâm trường nói một câu.
Sở Niệm Điệp ngơ ngác một chút, thân hình dừng lại, nhưng không trả lời, dung nhan kiều diễm lại hiện lên vẻ hướng tới, nỉ non: "Thơ cùng những cánh đồng xa xăm sao?"
...
Vào đêm!
Mặc dù ở cõi âm không có mặt trời, nhưng vẫn có phân biệt ban ngày với đêm tối, khi Minh Nguyệt hạ xuống chính là lúc đêm tối tới, mà Xuân Nhạc Cung cũng đã giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng đỏ lớn.
Chỉ có điều bên trong những đèn lồng đỏ lớn này không phải ngọn nến, mà là một loại tài liệu đặc thù khác.
Trên thực tế, trong cõi âm không có gì khác so với thời cổ đại ở dương gian, nguyên nhân là vì tất cả quỷ hồn đều là thực thể, chỉ có hai điểm khác biệt, điểm thứ nhất chính là nơi này không có mặt trời, điểm thứ hai chính là độ ấm cơ thể.
Nhưng quỷ hồn cũng cần phải mặc quần áo, cũng sẽ bị nhiễm phong hàn, bởi vì âm phong ở cõi âm thấp hơn nhiệt độ trên người quỷ hồn nhiều, nếu không có vài động tác chống lạnh sẽ bị lạnh cóng, đương nhiên, ngoại trừ người tu luyện.
Nhưng không phải bất kỳ quỷ hồn nào ở cõi âm cũng có thể tu luyện, trong khu vực trung tâm nhất một sơn như Sơn thành này, cũng chỉ mới có một nửa người tu luyện, còn một nửa còn lại là quỷ dân bình thường.
Quỷ dân cùng quỷ tu là cách xưng hô Phương Minh dành cho những quỷ hồn bên trong cõi âm, quỷ dân chính là những quỷ hồn bình thường, quỷ tu mới là người tu luyện.
Khác với hình tượng khách nhân nối liền không dứt, tối nay trước cửa Xuân Nhạc Cung lại cực kỳ quạnh quẽ, không phải bởi vì việc làm ăn của Xuân Nhạc Cung không khá, mà là vì hôm nay Xuân Nhạc Cung không tiếp đãi những khách bình thường.
Một số khách quen hay tới Xuân Nhạc Cung đã sớm được báo tin, đêm nay sẽ có nhân vật lớn quang lâm Xuân Nhạc Cung, vì thế đương nhiên mấy vị khách ấy không có tư cách vào, mà những tân khách không biết tin tức, khi thấy tầm mười quỷ tu đứng ở cửa, trên người tràn ra quỷ khí âm trầm cũng biết bên trong Xuân Nhạc Cung có đại nhân quang lâm, đương nhiên càng không dám đi vào quấy rối.
Bên trong Xuân Nhạc Cung có tầng ba, tầng một là sảnh lớn, trước đây tân khách thường tiêu phí ở nơi này, tầng hai là một chuỗi ghế lô trang nha, cần phải có mức tiêu phí nhất định mới có thể tới đây, mà đây cũng là nơi các công tử ca có tiền yêu thích, về phần tầng ba chính là nơi dùng tiền cũng không có tư cách đi lên, phải có địa vị khá cao mới được.
Ở cõi âm, thân phận địa vị chính là thực lực.
Cảnh giới Ngũ phẩm mới có thể lên tầng ba của Xuân Nhạc Cung, đây là quy củ của Xuân Nhạc Cung, vậy mà hôm nay, nơi sảnh lớn đã có hơn mười vị cường giả Ngũ phẩm, mà những cường giả Ngũ phẩm này không hề bất mãn chuyện bản thân chỉ có thể ngồi trong sảnh lớn chút nào, bởi vì bọn họ biết mấy vị ở tầng ba có thân phận quá tôn quý.
Toàn bộ cô gái của Xuân Nhạc Cung đều xuất động, có trách nhiệm biểu diễn ca múa rót rượu, Sở Niệm Điệp cũng không ngoại lệ, chẳng qua thân là một trong tứ đại hoa khôi của Xuân Nhạc Cung, đương nhiên cô ấy không biểu diễn tại sảnh lớn, mà được sắp xếp biểu diễn ở tầng ba.
Bốn vị hoa khôi của Xuân Nhạc Cung đều ở tầng ba, bởi vì ở tầng ba có bốn vị đại nhân cực kỳ tôn quý.
Sở Niệm Điệp mặc một bộ trường sam, chính là loại trường sa hơi mỏng trong suốt không che giấu được da thịt tuyết trắng bên trong, lại càng tô điểm cho đường cong hoàn mỹ trên người cô ấy. Ngoại trừ cô ấy, ba hoa khôi khác cũng trang điểm như thế, điểm khác biệt là màu sắc của trường sam trên người các cô ấy.
Phía trước mấy cô có một tấm mành ngăn che, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau mành có bốn người, ba vị hoa khôi khác vừa nhảy múa vừa đưa mắt chú ý tình hình phía sau mành, muốn thấy được tình huống phía bên kia.
Bởi vì các cô ấy biết, người ngồi phía sau mành chính là bốn vị đại nhân cảnh giới Lục phẩm.
Đại nhân cảnh giới Lục phẩm, đối với những người có tiện tịch như các cô ấy đó chính là tồn tại cao không thể chạm, nếu nhân vật lớn như vậy như có thể coi trọng các cô ấy, chỉ cần bọn họ nói một câu đã có thể khiến mấy cô ấy thoát khỏi thân phận tiện tịch, lại có thể hưởng thụ vinh hoa cả đời.
Về phần có lẽ mấy đại nhân Lục phẩm đã tu luyện hơn mười năm hay hơn trăm năm, tuổi tác lớn hơn cả ông nội của các cô ấy, đây căn bản không phải là vấn đề, bởi vì sau khi đạt tới cảnh giới Lục phẩm, những vị đại nhân này có thể khiến dung mạo của họ luôn duy trì một trạng thái, thân thể cũng sẽ không kém chút nào, thậm chí còn có thể càng lợi hại hơn so với một số tên nhóc trẻ tuổi.
Chẳng qua Sở Niệm Điệp lại khác với ba đồng bạn của cô ấy, ánh mắt Sở Niệm Điệp căn bản không hề nhìn phía bên kia mành, thậm chí khi cô ấy khiêu vũ còn cúi thấp đầu, tận lực không để gương mặt của bản thân mình bị mấy vị đại nhân phía sau nhìn thấy.
Kỳ thực Sở Niệm Điệp không biết, lấy cảnh giới của bốn vị này, hành động của cô ấy không khác gì bịt tai trộm chuông, căn bản là không tạo thành bất kỳ tác dụng gì.
"Thiên phú của Tần lão đệ thật sự quá kinh người, quãng thời gian ngắn như vậy mà lão đệ lại có tinh tiến, sợ rằng đợi thêm một thời gian nữa trong toàn bộ Lạc Sơn, Tần lão đệ chính là người đứng đầu dưới Sơn chủ."
"Cái gì mà đợi thêm một thời gian nữa, lão phu cảm thấy hiện tại Tần lão đệ đã là người đứng đầu dưới Sơn chủ, đánh một trận cùng Âu Dương Kỳ, Tần lão đệ không cần đánh tới hiệp thứ mười đã có thể bắt Âu Dương Kỳ lại, đây không phải minh chứng tốt nhất cho thực lực sao?"
"Nói vậy cũng có lý, đột nhiên Âu Dương Kỳ phản bội Sơn chủ, Sơn chủ để Tần lão đệ ra tay tróc nã Âu Dương Kỳ, lúc đó lão phu còn lau mồ hôi vì Tần lão đệ. Nói cho cùng thì Âu Dương Kỳ cũng là cường giả Lục phẩm có uy tín lâu năm, không nghĩ tới Âu Dương Kỳ hoàn toàn không phải đối thủ của Tần lão đệ, điểm này xem ra vẫn là Sơn chủ đại nhân nhìn người chuẩn."
"Đúng, hơn nữa tam vực sắp khai chiến rồi, lấy thiên phú cùng thực lực của Tần lão đệ, chỉ cần có thể lên chiến trường lập tức sẽ một bước lên trời, tiền đồ không giới hạn."
Tam vực khai chiến, đối với người thường đến nói đây có thể xem là bí mật lớn, nhưng đối với cường giả Lục phẩm đây đã không thể tính là bí mật gì, bởi vì Vực chủ đã sớm truyền tin tức xuống, toàn bộ cường giả Lục phẩm của các vực phải nghe lệnh nhập binh xuất chiến.
Ngay cả mấy cường giả Lục phẩm trốn trong núi sâu khổ tu không màng thế sự cũng đều đã biết tin tức, đều phải chuẩn bị xuất quan, nếu sau khi nhận được lời kêu gọi nhập binh mà không xuất hiện trên chiến trường, đó chính là tội phản bội vực.
Trong rèm, có hai người đàn ông trung niên cùng hai nam thanh niên, mà người tự xưng lão phu ban nãy chính là một nam thanh niên, chớ nhìn tướng mạo của hắn mới chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng số tuổi thật sự của hắn đã hơn một trăm rồi.
Mà một nam thanh niên khác lại chỉ yên lặng nghe ba người này nói, phần lớn thời gian vẫn duy trì im lặng không nói cười tùy tiện, thỉnh thoảng mới gật đầu phụ họa một chút.
"Thật ra, lần này Tần lão đệ đồng ý dự tiệc khiến lão phu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lão phu vẫn cho rằng Tần lão đệ là loại người không thích xã giao, dành hết tâm tư để tiềm tu đấy."
"Ha ha, lời này của Lạc huynh sai lầm rồi, ta thấy Tần lão đệ không phải người như thế, cũng đừng quên, trong nhà Tần lão đệ còn có một mỹ tỳ như hoa như ngọc, hơn nữa tuổi tác của Tần lão đệ cũng không lớn, độ tuổi này đang là tuổi hăng hái, làm sao có thể lựa chọn tiềm tu."
Người thanh niên cười ha hả một tiếng, nói: "Đàn ông ấy mà, tu luyện là tu luyện, nhưng hưởng thụ thích hợp cũng nên có, mượn bốn vị mỹ nữ phía ngoài đến nói, bốn cô ấy đều là hoa khôi của Xuân Nhạc Cung, không biết Tần lão đệ có vừa ý hay không?"
"Lý lão đầu, ông nói ít thôi, người nào không biết ông là quỷ đói trong số sắc quỷ, số phụ nữ ông đã chiêu nạp vào nhà không tới một nghìn thì cũng tám trăm, lần này đến Xuân Nhạc Cung, ông lại coi trọng người phụ nữ kia rồi đúng không?"
Lý lão đầu bị người thanh niên nói như thế cũng không giận, phần lớn cường giả Lục phẩm đều là người tu luyện hơn trăm năm, đều chọn dáng vẻ trung niên hoặc già nua, mà hết lần này tới lần khác hắn lại vẫn duy trì dung nhan hồi còn thanh niên, nguyên nhân cũng là vì hắn là người háo sắc.
Ngay cả khi hắn có thế lực lớn có thể thu nhận vô số phụ nữ, nhưng có một bộ túi da trẻ tuổi cũng có thể hấp dẫn nhiều phụ nữ hơn, chí ít có thể khiến phụ nữ phối hợp càng thêm cam tâm tình nguyện trên phương diện kia hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận