Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 843: Đánh chết cũng không sao

Chương 843: Đánh chết cũng không sao
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Dung
---------------------
Đương nhiên đây cũng không phải nói, mỗi ngày người nhà họ Phương trôi qua rất kham khổ, nhà họ Phương cũng sẽ tiến hành chọn mua tương đối với bên ngoài, chọn mua một số nhu yếu phẩm của cuộc sống, chỉ có điều loại vật giống hoa quả này, chỉ có cao tầng cùng người có thân phận địa vị tương đối cao mới có thể dùng.
Mà đối với người nhà họ Phương đến nói, bọn họ khinh thường chuyện ra bên ngoài hưởng phúc, tất cả người nhà họ Phương đều mong mỏi có thể trở thành cường giả, dù cho bản thân không được, cũng có thể bồi dưỡng đời sau của mình, ngược lại không chút nào để ý đối với chuyện hưởng lạc.
Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ cùng tộc quy của nhà họ Phương, chính là đệ tử nhà họ Phương không tới Địa Cấp thì không được rời khỏi sơn môn đi tới thế tục, mà có thể trở thành Địa Cấp, đều có địa vị tương đối cao trong gia tộc, chí ít sẽ không phải sống cuộc sống của tạp dịch.
Phương Viện là đệ tử tạp dịch, nhưng bởi vì Phương Dương đã đột phá đến Địa Cấp, cho nên cũng không tính là đệ tử tạp dịch, nhưng hắn lại không cách nào thay đổi thân phận của mẹ hắn, trừ phi hắn có thể tu luyện tới Địa Cấp trung kỳ, một khi đột phá đến trung kỳ, gia tộc sẽ sắp xếp lại chỗ ở cho bọn họ một lần nữa, toàn bộ nhà họ Phương tổng cộng có hơn trăm ngàn đệ tử, nhưng Địa Cấp trung kỳ cũng mới chỉ ngàn người.
"Đến, nếm thử mấy loại hoa quả khô này xem, cháu chớ xem thường mấy loại hoa quả khô này, những hoa quả khô này đều được hái từ trên núi xuống, có giá trị dinh dưỡng cao hơn phía ngoài nhiều, ở bên ngoài cho dù có tiền cũng không mua được."
Vẻ mặt Phương Viện tràn đầy từ ái nhìn Phương Minh, Phương Minh cũng không cự tuyệt, cầm lấy một hạt thông để vào trong miệng, mà thực sự như cô mình nói, mùi vị của hạt thông này ngon hơn mấy hạt thông bên ngoài kia rất nhiều.
Điều này làm cho Phương Minh liên tưởng đến làng du lịch bản thân mình đã khai phá khi hồn xuyên đến trên người Tần Dương, lẽ nào bên trong sơn môn của nhà họ Phương cũng có ẩn chứa long mạch?
Ngay lúc Phương Minh vừa ăn hoa quả khô, vừa nói tới những chuyện bản thân mình đã trải qua, nơi cửa sân lại xuất hiện mấy bóng người.
"Phương Viện, nhiệm vụ của tháng này đã hoàn thành hay chưa?"
Nơi cửa viện, một người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng đi đến, khi thấy Phương Viện cùng Phương Minh đang nói chuyện phiếm, nhíu mày một cái, dường như càng nổi giận hơn, chẳng qua khi nhìn đến Phương Dương đang đứng ở một bên, lại nhịn xuống.
"Điền thúc, không phải bây giờ còn chưa tới cuối tháng sao?"
Phương Viện thấy mấy người xuất hiện ở cửa, sắc mặt biến hóa một chút, mấy người kia bà đều biết, vị Điền thúc này cũng là một đệ tử tạp dịch, hơn nữa còn ở cách nơi này không xa, nhưng mặc dù đối phương là đệ tử tạp dịch, nhưng vào đêm con trai hắn được ba mươi tuổi đã đột phá Địa Cấp tầng ba, không tới mười năm nữa nhất định có thể đột phá đến Địa Cấp tầng bốn, bước vào ngưỡng cửa Địa Cấp trung kỳ.
Cũng chính bởi vì điểm này, Điền thúc này có địa vị rất cao trong số đám đệ tử tạp dịch nơi đây, ai cũng không dám đắc tội hắn, thậm chí có chút đệ tử tạp dịch vì bợ đỡ hắn, còn tình nguyện làm luôn cả những công việc tạp dịch vốn là của hắn.
"Đúng là chưa đến cuối tháng, chẳng qua cũng không còn mấy ngày, tôi nghe con tôi nói, mấy ngày này có thể sẽ mưa, đến lúc đó nhiệm vụ này của bà thật không cách nào hoàn thành, bà cũng biết con tôi là đệ tử Thiên Tượng đường chủ, đây là chính mồm Thiên Tượng đường chủ nói."
Nghe được lời của Phương Điền, trên mặt Phương Viện lộ ra vẻ lo lắng, nếu như mấy ngày tới mà trời mưa thật, đúng là sẽ khiến bà không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì muốn chế tác mấy lá bùa thủ công này cần phải phơi dưới ánh nắng mặt trời, hơn nữa bắt buộc phải phơi dưới ánh nắng mặt trời, cho dù hong khô cũng không được.
"Bà chị đây cũng không cần phải gấp, quan hệ của Điền đại ca cùng quản sự Tạp Dịch Đường rất không tồi, đến lúc đó cứ để Điền đại ca nói giúp bà chị vài lời, chắc chắn quản sự sẽ không làm khó dễ bà chị đâu."
Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên theo chân Phương Điền đến, mà sau khi nghe thấy những lời bà ta nói, Phương Viện chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại sắc mặt càng trở nên âm trầm xuống.
"Hách tẩu, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ nhận trừng phạt, không cần người ngoài hỗ trợ."
Không hoàn thành nhiệm vụ, vậy sẽ bị khấu trừ mười tích phân cống hiến, thế nhưng Phương Viện tình nguyện bị khấu trừ tích phân cống hiến cũng không muốn tìm Phương Điền hỗ trợ, bởi vì bà biết Phương Điền có dụng ý khác.
"Ai u, bà chị nói lời này là sai rồi, Điền đại ca cũng là vì nghĩ cho chị, hiện tại chị đang cô đơn lẻ bóng, Phương Dương lại không ở nơi này, khó tránh khỏi cần một người chăm sóc cho chị, bà xã của Điền đại ca cũng đã qua đời từ lâu, nếu như chị có thể gả cho Điền đại ca, Điền đại ca cũng có thể giúp đỡ chị nhiều hơn, đợi khi con trai nhà Điền đại ca tu luyện đến Địa Cấp tầng bốn, đến lúc đó không phải chị cũng có thể thoát khỏi Tạp Dịch Đường sao? Cái này có gì không tốt."
"Đúng vậy, không biết có bao nhiêu em gái coi trọng Điền đại ca, đáng tiếc Điền đại ca chướng mắt em, bằng không em đã sớm gả cho Điền đại ca." Có một người phụ nữ mở miệng khuyên nhủ.
Phương Dương đang ở bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi, cười lạnh nói: "Ta nhớ ngươi có một cô con gái đúng không? Nếu người ta chướng mắt ngươi, vậy ngươi có thể gả con gái của ngươi cho hắn."
Lời Phương Dương nói khiến cho vẻ mặt người đàn bà này trở nên có chút lúng túng, con gái bà ta mới chừng hai mươi, mà năm nay Phương Điền đã năm mươi hai, làm sao bà có thể để con gái mình gả cho Phương Điền.
"Phương Viện, năm nay con của bà mới hai mươi ba tuổi, mặc dù đã là Địa Cấp tầng một, nhưng muốn tu luyện đến Địa Cấp trung kỳ tối thiểu cần thời gian mấy chục năm, cho đến lúc ấy chỉ sợ bà đã sớm không còn trên nhân thế, mà nếu như bà gả cho tôi, khi đó Phương Dương chính là con trai tôi, tôi có thể nói anh trai hắn chỉ dạy cho hắn nhiều hơn, truyền thụ cho hắn một số tâm đắc tu luyện, như vậy hắn cũng có thể bớt được một số đường vòng."
Phương Điền mở miệng, từ sau khi vợ hắn chết được hai năm hắn đã nhìn trúng Phương Viện, dù sao Phương Viện cũng không giống với những người vừa ra đời đã là đệ tử tạp dịch như bọn họ, khi Phương Viện vừa ra đời là đệ tử hạch tâm của gia tộc, cho nên từ nhỏ đã được sống cuộc sống rất sung sướng, dung nhan khí chất cũng đều là thượng đẳng, mặc dù bây giờ bị giáng chức trở thành đệ tử tạp dịch, nhưng so sánh với những người phụ nữ là đệ tử tạp dịch khác, đó chính là phượng hoàng rơi vào bên trong ổ gà, cực kỳ rực rỡ.
Cũng chính vì vậy, Phương Điền vẫn luôn nhớ thương Phương Viện, lúc mới bắt đầu cố ý trợ giúp Phương Viện, tiếp cận Phương Viện, nhưng chờ đến khi hắn biểu lộ cõi lòng với Phương Viện, Phương Viện liền trực tiếp cự tuyệt hắn, đồng thời không bao giờ có lui tới gì với hắn nữa, thậm chí còn gọi hắn là chú, tuy rằng dựa theo tuổi tác đúng là hắn hơn Phương Viện mười tuổi thật.
Trong lòng Phương Điền cũng tràn ngập lửa giận, trước đây Phương Viện bà là đệ tử hạch tâm, nhưng mạch này của các người cũng đã đoạn tuyệt rồi, bà còn làm giá cái gì nữa? Vì thế hắn cố ý mua chuộc quản sự Tạp Dịch Đường đến làm khó Phương Viện.
Vốn là Phương Viện không phải làm nhiệm vụ chế tạo lá bùa, mà chỉ cần làm một nhiệm vụ khác thoải mái hơn, nhưng mà đối mặt quản sự tạp dịch cố ý làm khó dễ, Phương Viện cũng không tranh luận, càng không cúi đầu trước Phương Điền, im lặng làm việc.
"Phương Điền, ngươi bớt nhớ nhung mẹ của ta đi, ta nói cho ngươi biết, mẹ của ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi sớm dẹp cái ý niệm này đi, nhanh chóng cút cho ta."
Phương Dương nổi giận, liền muốn động thủ đuổi người, vẻ mặt đám người Phương Điền cũng có chút nhút nhát, dù sao bọn họ cũng chỉ là Nhân Cấp tầng một, hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Dương, nếu như Phương Dương ra tay thật, không ai ngăn nổi.
"Phương Dương, ngươi chớ đắc ý, loại như ngươi một tay ta đã có thể bóp chết, cũng không sợ nói cho ngươi biết, một hồi quản sự sẽ qua đây cùng với con trai ta, ngược lại để ta xem xem, một lát nữa ngươi có còn giữ được cái ngạo khí này hay không."
Phương Điền thối lui đến cửa viện bắt đầu kêu gào, đứng ở bên ngoài viện, nếu Phương Dương dám đánh hắn, đó chính là xúc phạm tộc quy, đến lúc đó con trai mình có thể tàn nhẫn hành hung đánh Phương Dương một trận, thậm chí còn có thể dựa vào đó bức bách Phương Viện đi vào khuôn khổ.
"Dương Dương, con không nên xằng bậy."
Phương Viện cũng vội vã mở miệng, chỉ sợ con trai mình xung động đánh người rơi vào bẫy của người ta, chẳng qua đúng vào lúc này, Phương Minh đang ở một bên lại mở miệng.
"Chỉ cần không đánh chết, em muốn đánh thế nào cũng được, đương nhiên, nếu như đánh chết cũng không sao."
Lời của Phương Minh là đang nói với Phương Dương, mà Phương Dương nghe được lời của anh họ mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đúng vậy, tại sao mình lại quên bản lĩnh của anh họ? Có anh họ mình ở đây, đánh mấy tên đệ tử tạp dịch thì tính là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận