Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 173: Ngả bài

Chương 173: Ngả bài
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------
Một viên đá ném vào mặt hồ đang phẳng lặng!
Tin tức do Phương Minh đăng lên chỉ như ném một viên đá vào giữa biển khơi, bởi vì cậu không hề có một người hâm mộ nào, thế nhưng Hàn Kiều Kiều thì khác. Hàn Kiều Kiều là minh tinh nổi tiếng với hơn ba chục triệu người hâm mộ, vì thế sau khi cô chia sẻ bài viết của Phương Minh, toàn bộ weibo dậy sóng!
Mặc dù Hàn Kiều Kiều không nói rõ cô tin người nào, thế nhưng ý tứ của cô đã quá rõ ràng.
Hàm oan quỷ là ai? Người chết chỉ có một mình Trần Nhạc Nhi, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Mọi người xôn xao thảo luận trên weibo, đa số người đều tỏ ý khen ngợi Hàn Kiều Kiều, trong khi gần như tất cả các nhân vật công chúng khác vẫn im lặng thì Hàn Kiều Kiều lại đứng ra.
Chuyện của Trần Nhạc Nhi xảy ra ở Ma Đô, vì thế còn có rất nhiều người không hề biết chuyện Trần Nhạc Nhi. Mà một giờ sau khi bài chia sẻ của Hàn Kiều Kiều, lại càng nhiều người hơn biết được sự kiện này.
Đương nhiên cũng có rất nhiều tài khoản vip bắt đầu công kích Hàn Kiều Kiều.
“Chân tướng còn chưa rõ ràng, là một nhân vật của công chúng thì phải phát biểu cẩn thận, đừng dắt mũi dư luận nữa!”
“Một minh tinh phải có trách nhiệm với lời ăn tiếng nói của bản thân!”
Rất nhiều tài khoản vip thi nhau công kích Hàn Kiều Kiều, trong số này có một ít người thật sự cảm thấy lời nói của Hàn Kiều Kiều không đúng, nhưng cũng có một số người chỉ muốn ăn theo để nổi tiếng hơn thôi, dù sao chỉ cần người ta có thể nhớ và biết tới mình đã thành công rồi, dù có là bêu danh cũng là một dạng nổi tiếng.
“Chị Kiều Kiều, Lý tổng mới gọi điện thoại tới muốn chị Kiều Kiều xóa bỏ bài chia sẻ kia.”
Hàn Kiều Kiều nhìn vẻ mặt lo lắng vội vàng của Trương Yến, trả lời hời hợt: “Xóa cái gì, đã chia sẻ rồi chị sẽ không xóa bỏ.”
“Thế nhưng chúng ta còn chưa biết rõ chân tướng kia mà, nếu tới lúc đó thật sự là Trần Nhạc Nhi đụng ngã bà lão, vậy chúng ta sẽ bị dư luận công kích thậm tệ.”
“Không thể nào.”
Hàn Kiều Kiều đưa ra câu khẳng định, lấy một quả nho trên bàn bỏ vào miệng, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
“Chị Kiều Kiều, sao chị có thể chắc chắn như vậy chứ? Không lẽ chị biết tin tức gì đó? Theo em chuyện này cuối cùng cũng sẽ không đi tới đâu, dù gì cũng không có chứng cứ, qua một thời gian cư dân mạng cũng sẽ quên ngay thôi.”
“Đương nhiên chị không biết tin tức gì, thậm chí đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy tin tức này, thế nhưng chị tin tưởng cậu ấy.”
Hàn Kiều Kiều không nói rõ cậu ấy là ai, vì vậy Trương Yến chỉ có thể ngơ ngác nghi ngờ bắt đầu trả lời lãnh đạo.

Nhà họ Trần.
Phương Minh đang ở trong phòng ngủ của Trần Nhạc Nhi.
“Thầy Phương, thầy gọi tôi tới có chuyện gì không? Chúng tôi cũng không có ý định đòi trường học phải bồi thường.”
Trần Hòa An biết rõ con gái tự sát không có quan hệ gì với trường học, vì thế ông ấy chưa bao giờ trách cứ trường học cả.
“Ông Trần, thật ra tôi không phải là thầy giáo ở trường học của Trần Nhạc Nhi.” Phương Minh nhìn Trần Hòa An nói thẳng.
“Không phải là thầy giáo ở trường học? Vậy cậu Phương là phóng viên sao?”
“Tôi cũng không phải là ký giả, nói thẳng ra chính là tôi muốn để ông Trần gặp một người, thế nhưng hy vọng ông đừng cảm thấy kinh ngạc quá.”
Nghe được những lời này của Phương Minh, Trần Hòa An lại cảm thấy nghi ngờ thêm một chút, chẳng lẽ một lát nữa còn có người tới sao?
“Đây là phòng của con gái ông lúc cô bé còn sống sao?”
Phương Minh nhìn xung quanh phòng, sau đó lấy ra một cái bình màu đen cậu đã chuẩn bị từ trước.
“Đây là dược liệu do tôi điều chế, ông hãy bôi nó lên mắt đi.”
Đây là nước thuốc mà Phương Minh đã điều chế trước khi tới đây, cho tàn hương trộn lẫn với mực nước, mục đích chính là để giúp Trần Hòa An mở ra âm nhãn(1). Chỉ có mở ra âm nhãn Trần Hòa An mới có thể nhìn thấy quỷ hồn của con gái của ông là Trần Nhạc Nhi.
(1)Âm nhãn: mắt âm
Đương nhiên chất lỏng này cũng không chỉ đơn thuần là mực nước cùng với tàn hương, bên trong còn có một tấm phù lục đã bị thiêu đốt, nếu không chỉ tàn hương cùng mực nước tuyệt đối không thể có được kết quả này.
Tàn hương, có thể cung phụng thần linh cũng có thể hấp dẫn quỷ hồn, mà mực nước lại là trung gian trao đổi, kết hợp hai thứ này cộng thêm công dụng của phù lục thì có thể mở ra âm nhãn.
Thế nhưng âm nhãn này cũng không phải vĩnh cửu mà chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, thế nhưng một phút này đã là quá đủ đối với Phương Minh, mở âm nhãn có rất nhiều cách, nhưng cách này đơn giản nhất mà không lo lưu lại tác dụng phụ.
Trần Hòa An hơi khó hiểu nhìn Phương Minh, ông không hiểu tại sao bản thân lại không hề có suy nghĩ phải đề phòng cậu ấy, giống như trực giác đã nói rõ cho ông biết cậu ấy sẽ không hại ông.
Mở bình đổ chất lỏng màu đen ra tay, một cỗ mùi thơm lan tỏa trong không khí, bởi vì Phương Minh dùng mực nước cao cấp vì thế nó không hề có mùi thối giống như những mực nước thông thường.
Loại mực nước này là do sư phụ cậu đã điều chế trước đây, dù sao việc vẽ bùa ngoài cần bút lông cùng giấy vàng loại đặc biệt thì cũng có yêu cầu rất cao đối với mực nước.
Xoa xoa chất lỏng màu đen trong lòng bàn tay rồi bôi lên mắt, một cảm giác mát lạnh ập tới, Trần Hòa An mở mắt đang định nói chuyện, thế nhưng ngay lập tức thân thể của ông ấy trở nên run rẩy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trái của Phương Minh.
“Nhạc Nhạc!”
Trần Hòa An có chút không dám tin tưởng vào đôi mắt mình, có phải vì mấy ngày nay đã quả tưởng niệm con gái nên xuất hiện ảo giác?
“Ông Trần, thứ ông nhìn thấy được không phải là ảo giác, đây chính là con gái của ông, thế nhưng chỉ là quỷ hồn của con gái ông mà thôi. Về phần thân phận của tôi tôi nghĩ ông có thể đoán được một chút rồi.”
Nghe thấy lời nói của Phương Minh, hai tròng mắt của Trần Hòa An trừng lớn, sau đó lập tức gật gật đầu, người thanh niên trước mặt có lẽ cũng giống với những thầy âm dương ở quê hương ông.
Trần Nhạc Nhi vừa nhìn thấy cha cũng nhịn không được mà muốn bổ nhào qua, chỉ là quỷ hồn của cô bé xuyên thẳng qua cơ thể ông ấy…
“Trần Nhạc Nhi, cô chỉ là quỷ hồn mà âm linh của cô cũng không biến hóa, vì thế ba của cô không thể nào cảm nhận cô được.”
Phương Minh nhắc nhở Trần Nhạc Nhi, không phải quỷ hồn hóa hình thì không có thực thể, người bình thường tuyệt đối không thể nào cảm nhận được.
“Ông Trần, ông đừng quá kích động, sở dĩ tôi tới đây chính là vì muốn giúp con gái của ông rửa oan, thế nhưng tôi cần ông giúp đỡ.”
“Chỉ cần có thể giải oan cho con gái, muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ đồng ý.”
Trần Hòa An gật đầu không chút do dự, đây là chuyện duy nhất ông ấy muốn làm mấy ngày nay, nếu không vì phải tìm lại trong sạch cho con gái, có lẽ hai vợ chồng ông đã sớm rời khỏi vùng đất đau thương này.
“Tôi cũng không cần ông làm gì nhiều, chỉ cần ông gọi người nhà họ Hình đến đây ba mặt một lời, nếu bà cụ Hình vẫn kiên quyết Trần Nhạc Nhi đã đụng ngã bà ta thì ông sẽ lên internet công khai xin lỗi bọn họ.”
Nghe thấy những lời nói này của Phương Minh Trần Hòa An cảm thấy không thể nào tin nổi, bà lão kia luôn chắc như đinh đóng cột là con gái của họ đã đụng ngã bà ta, đừng nói hỏi thêm một lần, cho dù có hỏi thêm một trăm lần thì đáp án vẫn không thể nào thay đổi.
“Đừng nghi ngờ, tôi đã nói ông gọi bà lão kia tới đối chất đương nhiên tôi cũng có biện pháp khiến bà ta phải nói thật.”
Phương Minh nhìn Trần Hòa An, cậu không định giải thích quá nhiều, bởi chuyện này thật sự có chút phức tạp, mà cậu cũng không có thói quen nói trước bất cứ điều gì khi chuyện còn chưa thành công.
“Cậu Phương, tôi tin cậu.”
Một lúc sau Trần Hòa An đã quyết định, bởi vì ông thấy con gái nhìn ông gật gật đầu, chứng tỏ cậu Phương này thật sự đáng tin cậy, mà đối phương cũng không cần thiết phải lừa gạt ông, nhà ông bây giờ còn gì đáng giá để lừa dối nữa kia chứ…

Hai giờ sau người nhà họ Hình đã tới, khác với lúc nãy, lần này tất cả người nhà họ Hình từ già trẻ lớn bé nhỏ to… Cơ hồ đều đã tụ họp ở đây, tổng cộng cũng phải hơn ba mươi người.
Nhà họ Trần chật kín người, thế nhưng cuối cùng chỉ có bảy tám người nhà họ Hình tiến vào nhà họ Trần, mà những người khác thì canh giữ trước cửa ra vào. Bên phía người nhà họ Trần chỉ có sáu người.
Vợ chồng Trần Hòa An, Nghiêm Minh cùng một người thanh niên trẻ tuổi, ngoài ra còn có Phương Minh cùng một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính, người đàn ông này chính là phóng viên đã viết bài báo lúc trước: Trương Húc.
Hôm nay Trương Húc tới đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, vốn dĩ anh ta định tới để viết một bài phỏng vấn, thế nhưng lúc tới lại được Trần Hòa An cho biết ông muốn ngả bài với nhà họ Hình, vì vậy anh ta lưu lại làm người chứng kiến.
“Trần Hòa An, tốt nhất là ông nên nói lời giữ lời, nếu sau này tôi còn nghe được ông nói xấu gì gia đình tôi thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Yên tâm, chỉ cần bà cụ Hình đích thân thừa nhận bà ta bị con gái tôi đụng ngã, sau này tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa thêm!” Trần Hòa An trả lời theo đúng những gì Phương Minh đã dặn.
Trong sảnh lớn, bà cụ Hình ngồi trên xe lăn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, không hề có chút tiều tụy tái nhợt nào giống người vừa phải nằm viện.
“Bà lão, bây giờ bà hãy lặp lại lần nữa đi, vào ngày 15 tháng 6 lúc 5 giờ chiều, bà đi ra ngoài tản bộ là bà tự ngã sấp xuống hay bị Trần Nhạc Nhi đụng ngã?”
Phương Minh mở miệng sau đó nhìn chằm chằm bà cụ Hình, thế nhưng Hình Ngọc Hải lại không đồng ý: “Cậu là ai? Nơi này làm gì tới phiên cậu nói chuyện?”
“Im miệng!”
Phương Minh trực tiếp quát lớn một câu: “Nếu như người nhà họ Hình các ông muốn bị cư dân mạng phỉ nhổ thì có thể không phối hợp.”
Lời này vừa nói ra lại khiến Hình Ngọc Hải hậm hực, nếu không phải vấn đề này nháo quá lớn thì bọn họ tuyệt đối sẽ không để mẹ đi gặp đám người nhà họ Trần, lúc trước Trần Hòa An cũng muốn gặp bà lão nhiều lần thế nhưng đều bị bọn họ đuổi đi đấy.
“Hừ, ai thích hỏi thì hỏi, thế nhưng sau khi hỏi rõ ràng nhất định phải công khai xin lỗi nhà chúng tôi!” Hình Ngọc Hải hừ lạnh một tiếng, ông ta đã thương lượng với mẹ từ trước rồi, sợ gì bị hỏi thăm kia chứ.
“Là…”
Bà cụ Hình đang trả lời thì đột nhiên bị Phương Minh cắt ngang: “Bà cụ Hình, người đang làm trời đang nhìn, mặc dù Trần Nhạc Nhi đã chết thế nhưng nhân quả báo ứng, người chết oan có thể tới báo thù đấy!”
“Cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Muốn đe dọa mẹ tôi sao?”
Hình Ngọc Hải bất mãn, lập tức nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng cho bọn họ là cô bé kia đã đụng mẹ.”
Phương Minh không hỏi thăm nữa, nở một nụ cười bí hiểm trên môi rồi nhích người qua một bên, mà sau lưng cậu chính là tấm ảnh của Trần Nhạc Nhi.
Cũng đúng lúc này trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió khiến mọi người lạnh tới rùng mình, mà đôi mắt già nua của bà cụ Hình cũng trợn trừng, mở miệng ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận