Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 796: Tư chiến

Chương 796: Tư chiến
Trong ba năm này, mười bảy trại không được vô cớ tìm cổ trại Ba Toa phiền phức, không thể bởi vì ân oán ngày xưa mà trả thù cổ trại Ba Toa!
Đây là Đa Bảo quỷ sư lấy mạng của mình cùng với cung phụng bài vị tổ tiên mỗi bên trại làm điều kiện, khiến cho những trại chủ cùng Quỷ sư này phát lời thề, lại còn là thề ngay trước mặt pho tượng Thần Linh, ai cũng không dám vi phạm.
Nhưng mà Đa Bảo quỷ sư lại không nghĩ tới vậy mà Quỷ Sư Abbe sẽ tìm được sơ hở bên trong lời thề này.
Đúng là ta không được vì thù oán khi xưa đến báo thù cổ trại Ba Toa, không thể vô cớ bắt nạt trại dân cổ trại Ba Toa, nhưng cháu ngoại ta bị người đả thương, cái này không tính là ân oán trong quá khứ với cổ trại Ba Toa đúng không? Bởi vì chuyện này dính đến người ngoài.
Không phải ta đứng ở phương diện cổ trại Abbe tìm đến cổ trại Ba Toa phiền phức, cùng lắm thì ta cũng chỉ xem như một bà ngoại đến báo thù cho cháu ngoại ta, hơn nữa người phát sinh mâu thuẫn cùng cháu ngoại ta cũng không phải người của cổ trại Ba Toa, mà là chị trại chủ tân nhiệm của cổ trại Ba Toa cùng Phương Minh.
"Cũng không phải ta cố ý làm khó các ngươi, chỉ cần giao cô bé kia còn có Phương Minh ra đây, vấn đề này liền không còn liên quan gì tới cổ trại Ba Toa các người."
Quỷ Sư Abbe đã biết chuyện xảy ra lúc trước từ trong miệng cháu trai mình cùng Lão K, nhưng cái tên Phương Minh này đối với bà ta đến nói rất xa lạ, thứ nhất, Nam Cương bên này cũng không có liên hệ nhiều với giới tu luyện, sự tích về Phương Minh còn chưa được truyền ra.
Cái này cũng giống như mấy minh tinh hiện đại vậy, có một số minh tinh đột nhiên hot một cách đột ngột, rất nhiều fans biết tới minh tinh đó, nhưng cũng chỉ nổi tiếng trong một đời tuổi trẻ mà thôi, ở những khu nông thôn xa xôi, cái tên này vẫn rất xa lạ, bọn họ chỉ biết Tứ Đại Thiên Vương, bởi vì mấy bài hát hay mấy bộ phim của Tứ Đại Thiên Vương đã được truyền bá từ rất lâu rồi.
Lão K không giấu giếm lai lịch của Phương Minh này, nhưng Lão K che giấu thực lực cùng sự tích của Phương Minh, cho nên Quỷ Sư Abbe chỉ biết Phương Minh xuất thân từ nhà họ Phương, mấy chữ nhà họ Phương này đối với rất nhiều người trong giới tu luyện đến nói chính là đại diện cho một loại kinh sợ, thế nhưng ở Nam Cương, râu của nhà họ Phương còn chưa duỗi tới nơi đây.
Sở dĩ Đa Bảo quỷ sư hiểu rõ quá khứ của Phương Minh, đó là bởi vì sau khi hắn phát hiện Lăng Duy liền bắt đầu điều tra tin tức của Lăng Duy, lúc này mới tra được đến trên đầu Phương Minh, với tư là người duy nhất có liên quan tới giới tu luyện mà Lăng Duy quen, lúc này Đa Bảo quỷ sư mới tiến hành điều tra cặn kẽ Phương Minh, từ đó mới bị những sự tích của Phương Minh làm rung động, tạo ra bố cục lúc trước.
"Quỷ Sư Abbe, ngươi nói lời này rõ ràng chính là nguỵ biện..."
Mạc Khả tức giận tới cả người đều đang run run, sư phụ mình đã tính toán hết tất cả mọi thứ, thế nhưng lại không ngờ được chuyện xảy ra ở cửa trại lần trước, cũng không nghĩ tới vậy mà Quỷ Sư Abbe này lại sẽ giảo hoạt như vậy.
"Lão thân đã thề trước mặt thần linh, đương nhiên sẽ không vi phạm lời thề, nếu thật sự lão thân ngụy biện như ngươi nói, vì sao Thần Linh lại không trừng phạt lão thân?"
Trên gương mặt già nua của Quỷ Sư Abbe thoáng qua một tia ranh mãnh, không hề che giấu vẻ đắc ý của mình, hiện tại bà ta đang cảm thấy may mắn vì lúc trước không lập tức đòi người trước mặt Đa Bảo quỷ sư, bằng không sao hiện tại có thể mượn cớ này được kia chứ?
Vốn là cháu ngoại mình bị đánh, Quỷ Sư Abbe cũng không để ở trong lòng, bởi vì trước đây khi bà ta sinh con gái còn chưa gia nhập cổ trại Abbe, đây chỉ là con gái của bà ta với một người đàn ông bình thường mà thôi.
Sau khi sinh ra được cô con gái này, cơ duyên xảo hợp bà ta được một Quỷ sư đương nhiệm trong trại coi trọng, được đưa về cổ trại Abbe, từ đó bà ta vẫn luôn coi thường người chồng địa vị thấp bên ngoài trại kia, cũng từ đó không còn bao nhiêu cảm tình với chính cô con gái đó của mình, càng không nói đến cháu ngoại này.
Nếu như bà ta thực sự quan tâm cháu ngoại, vừa đến cổ trại Ba Toa đã nên vấn tội ngay, mà không phải chờ tới bây giờ.
"Chư vị, đây là việc riêng của chính ta, không tính là ân oán giữa cổ trại Abbe và cổ trại Ba Toa, mọi người ở đây coi như là nhân chứng, chứng minh lão thân cũng không vi phạm ước định."
Nghe được lời của Quỷ Sư Abbe, những trại chủ cùng Quỷ sư khác cũng đều cười ha hả, một màn trước mắt này là bọn hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy, không ai sẽ nguyện ý đứng ra nói chuyện thay cổ trại Ba Toa.
"Việc tư ấy ư, nếu là việc tư thì hẳn việc này cũng không có quan hệ gì tới mười tám trại, có đúng không?"
Phía sau tổ từ truyền đến âm thanh, mọi người ánh mắt đều nhìn về phía bên kia, ba người Phương Minh cùng Lăng Duy còn có Lăng Sở Sở đi về phía bên này, mà người mở miệng nói chuyện chính là Phương Minh.
"Ngươi là Phương Minh, đệ tử nhà họ Phương?"
Quỷ Sư Abbe cũng lập tức chú ý tới Phương Minh, đánh giá Phương Minh, dựa theo Lão K nói cho bà ta biết, Phương Minh là một người trẻ tuổi, mà ở trong ba người này tuy rằng Lăng Duy cũng trẻ tuổi, nhưng vừa nhìn đã có thể thấy được cậu ta chỉ là một người bình thường.
"Không sai, đả thương cháu ngoại ngươi đúng là ta."
Phương Minh rất thức thời thừa nhận, khi nhìn thấy Quỷ Sư Abbe, rốt cục cậu cũng hiểu vì sao Đa Bảo quỷ sư muốn bắt cậu bảo hộ cổ trại Ba Toa, không phải là bởi vì Đa Bảo quỷ sư không ngờ rằng Quỷ Sư Abbe sẽ có động thái này, đây hết thảy vừa vặn đã lọt vào tính toán của Đa Bảo quỷ sư.
Trại chủ cùng quỷ sư của mười bảy trại đã lập ra lời thề, ba năm này tuyệt đối sẽ không ra tay với cổ trại Ba Toa, nhưng hiển nhiên cũng sẽ vận dụng tất cả biện pháp hạn chế cổ trại Ba Toa phát triển, thậm chí có thể mượn thế lực khác tiến hành chèn ép cổ trại Ba Toa, cho nên Đa Bảo quỷ sư cần bản thân mình tiến tới chấn nhiếp thế lực khác.
Toàn bộ Nam Cương, thực lực mười tám trại là mạnh mẽ nhất, nếu như mình đánh bại Quỷ Sư Abbe, như vậy dưới tình huống mười tám trại không dám trực tiếp ra tay, làm sao các thế lực khác ở Nam Cương có thể còn dám nhằm vào cổ trại Ba Toa.
Đây mới là một bước cuối cùng trong toàn bộ bố cục của Đa Bảo quỷ sư.
"Sao ông lại có lòng tin với tôi như vậy, cảm thấy tôi có thể đánh bại lão thái bà trước mắt này sao?"
Trong lòng Phương Minh lẩm bẩm một câu, Đa Bảo quỷ sư làm vậy đồng nghĩa với đặt hết tất cả lên trên người cậu, nếu như cậu thất bại, như vậy cổ trại Ba Toa tuyệt đối không thể chống đỡ được ba năm, nếu như mình thắng, trong ba năm này cổ trại Ba Toa có thể toàn lực phát triển, về phần chuyện ba năm sau...
Muốn nói Đa Bảo quỷ sư không suy xét đến cục diện cổ trại Ba Toa phải đối mặt ba năm sau, Phương Minh tuyệt đối không tin, như vậy Đa Bảo quỷ sư là dựa vào cái gì để cho rằng ba năm sau cổ trại Ba Toa có thể ở mười tám trại...
Khi nghĩ tới chỗ này, trên mặt Phương Minh đột nhiên lộ ra nụ cười khổ, rốt cục thì cậu cũng đã hiểu rõ, tự tin của Đa Bảo quỷ sư chính là ở trên chính bản thân cậu.
Ba năm sau này, nếu như mình không có lực áp mười tám trại, như vậy tất nhiên cổ trại Ba Toa diệt vong, Đa Bảo quỷ sư đây là đang cược tới sự tiến bộ trong ba năm tới của cậu.
Thấy trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười khổ, Quỷ Sư Abbe còn tưởng rằng Phương Minh đang sợ, trên mặt càng thêm đắc ý, nói thẳng: "Phương Minh, ngươi đả thương cháu ngoại ta, món nợ này không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy, cho dù ngươi là đệ tử nhà họ Phương cũng không được, mau giao cô bé kia cho ta! Về phần ngươi, tự đoạn một tay là được rồi."
Nghe thấy những lời Quỷ Sư Abbe nói, Phương Minh nở nụ cười, cười rất vui vẻ, cậu còn chưa lên tiếng, Lăng Duy đang đứng bên cạnh liền không nhịn được trước.
"Lão thái bà ngươi thật đúng là ngu xuẩn, còn tự đoạn một tay… Không có văn hóa thì không nên ra ngoài mất mặt, cái này gọi là tự đoạn một tay (1)! Ngu như thế lại còn đòi chị tôi, cần chị tôi tới dạy bà học thành ngữ sao? Chỉ sợ cái đầu này của ngươi không thể khai khiếu, không học được."
(1) Trước là “自断一手”, sau là “自断一臂”, từ 臂 được đọc là bì (hoặc bei), từ 手 được đọc là shou, thông thường chỉ cánh tay người Trung Quốc dùng từ “臂”.
Vèo!
Vốn là Lăng Sở Sở đang giận ra mặt nghe được lời của em trai mình, đột nhiên nở nụ cười, là bị em trai mình chọc cười.
"Làm càn!"
Quỷ Sư Abbe tức đến đỏ bừng cả mặt, nếp nhăn trên mặt càng dính chùm vào nhau, xấp xỉ vượt hẳn sự chồng chéo của mấy ngọn núi trên thập vạn đại sơn. Làm một vị Quỷ sư, bà ta đi tới đâu mà không được người người tôn kính, làm gì đã bị ai mắng như thế bao giờ.
"Làm càn cái đầu của bà, chẳng lẽ bà chỉ có biết một chữ này để mắng người thôi sao? Vậy cũng không cần lặp lại nữa, để tôi tới dạy bà, ngoại trừ làm càn bà còn có thể nói câm miệng, cái này càng thông tục dễ hiểu."
"Ngươi..."
Quỷ Sư Abbe vốn chính là muốn nói câm miệng, nhưng nghe xong lời Lăng Duy nói, lời đến phân nửa lại càng không nói ra được, nếu bà ta thật sự nói ra hai chữ câm miệng, chẳng phải thật sự biến thành tên nhóc kia dạy bảo mình sao?
"Một tên tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, lão thân không tranh đua miệng lưỡi với ngươi."
XÍU...UU!!
Nói xong lời này, tay phải Quỷ Sư Abbe vừa nhấc, một ảo ảnh màu xanh lục lập tức bay vọt về phía Lăng Duy, tốc độ cực nhanh khiến chính bản thân Lăng Duy cũng không phát hiện ra được.
Chẳng qua Lăng Duy không phát hiện được không có nghĩa là Phương Minh cũng không phát hiện được, gần như ngay trong nháy mắt khi Quỷ Sư Abbe giơ tay lên, Phương Minh cũng vươn tay chém ra, chắn trước mặt Lăng Duy.
Bàn tay vừa vươn ra, nơi lòng bàn tay liền có thêm một con trùng nhỏ màu xanh biếc, chỉ là giờ phút này con trùng nhỏ ở trong lòng bàn tay Phương Minh đang run lẩy bẩy.
"Ra tay với một người bình thường, các hạ không cảm thấy làm mất thân phận sao?" Phương Minh lạnh lùng nói.
"Lão thân có thân phận gì, dám can đảm trào phúng lão thân, đó chính là tội chết, ngươi dám ra tay, cho dù ngươi là đệ tử nhà họ Phương, lão thân cũng không buông tha cho ngươi."
"Đúng không? Đã như vậy trận chiến này ta cũng tiếp nhận, đây là ân oán giữa ngươi và ta, không liên quan tới cổ trại Ba Toa."
"Yên tâm, đây là ân oán cá nhân, cũng không có bất kỳ liên quan gì tới mười tám trại cùng nhà họ Phương." Quỷ Sư Abbe đồng dạng cũng muốn nói rõ, bởi vì thật ra bà ta không muốn chọc tới quái vật lớn như nhà họ Phương chút nào.
Một trận chiến mà cả hai người trong cuộc đều có tâm tư của riêng mình, cứ được định ra đơn giản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận