Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 465: Tìm tới cửa

Chương 465: Tìm tới cửa
"Tần sư phó, lần này thực sự vô cùng cảm ơn cậu, cậu chính là ân nhân của nhà họ Quách tôi."
Sảnh lớn nhà họ Quách, Phương Minh được mời lên ghế chủ vị, Quách Trách Hà ngồi ở một bên, mà ngồi phía dưới là vợ chồng Quách Khải Minh, vợ của Quách Khải Minh lúc này tay ôm đứa bé, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Cuối cùng thì hô hấp của con bà cũng khôi phục bình thường, hơn nữa lúc này cậu bé còn mở mắt, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm bà.
Oa!
Một tiếng khóc lớn từ trong miệng cậu bé truyền ra, trên mặt vợ của Quách Khải Minh lộ ra vẻ lo lắng, lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phương Minh.
"Tôi nghĩ đứa bé hẳn là đói bụng rồi."
Phương Minh chỉ nhìn thoáng qua, môi đứa bé khẽ nhếch rõ ràng cho thấy bởi vì đói bụng mới khóc.
"A, là đói bụng sao… Vậy tôi đây tranh thủ thời gian cho đứa bé ăn."
Trên mặt vợ của Quách Khải Minh đỏ ửng lên, ôm đứa bé đi về phía hậu viện, nhưng mà không được một phút đồng hồ, vợ của Quách Khải Minh lại hoảng loạn chạy trở về.
"Khải Minh, ông tới đây một chút."
Vợ của Quách Khải Minh hướng phía Quách Khải Minh ngoắc ngoắc, dường như là có chút khó có thể mở miệng, Quách Khải Minh cáo lỗi với Phương Minh gật đầu đi tới hậu viện, lâu sau cũng mang gương mặt kinh hoảng chạy về.
"Khải Minh, có chuyện gì không?" Quách Trách Hà thấy vẻ mặt của con mình, liền biết rõ có thể trên người cháu trai còn có chuyện gì.
"Cha, Tần sư phó, Bổng Bổng mới vừa ngậm vào, không những không bú sữa mẹ, ngược lại là cắn bị thương..."
Mặc dù Quách Khải Minh không nói rõ ràng, thế nhưng Phương Minh có thể nghe hiểu ý của Quách Khải Minh, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, chẳng qua rất nhanh cậu lại nói: "Có lẽ thứ đứa bé muốn bây giờ không phải sữa."
"Không phải sữa?"
Quách Trách Hà cùng Quách Khải Minh đều ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh thì ý vị thâm trường đáp: "Đừng quên, hiện tại cậu bé đã là sơ ủng của Huyết tộc rồi."
Lời của Phương Minh nói ra, trên mặt Quách Trách Hà cùng Quách Khải Minh lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, bọn họ làm sao lại quên điểm này.
"Ý của Tần sư phó là?"
"Cho đứa bé dùng thử một chút máu xem sao."
Mặc kệ người nhà họ Quách có nguyện ý chấp nhận hay không, thì đứa bé kia cũng đã biến thành sơ ủng của Huyết tộc rồi, cái này có nghĩa là cuộc sống của đứa bé sau này không giống người bình thường.
Máu, lấy mối quan hệ của nhà họ Quách rất nhanh liền lấy được từ bệnh viện, mà chính như Phương Minh nói như vậy, đứa bé uống 50 ml máu sau đó liền no rồi, không hề khóc rống mà là ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Đứa bé đã ngủ, nhưng mà chuyện của Phương Minh còn chưa hoàn thành ở đó, khi vợ của Quách Khải Minh lại ôm đứa bé tới sảnh lớn lần nữa, vẻ mặt của Phương Minh trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Ông chủ Quách, tính mạng của đứa bé đã được cứu về rồi, nhưng có một việc tôi còn chưa làm xong."
Phương Minh từ vị trí đứng lên, đi tới trước mặt vợ của Quách Khải Minh, ôm đứa bé ở trên tay, mà người nhà họ Quách tất cả đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Phương Minh, không biết Phương Minh muốn làm cái gì.
"Lấy máu của tôi, xá lệnh hồn người, nếu như nghiệp chướng, thiên thính địa thông, năm cùng tháng tận, tất trảm không tha."
Phương Minh trực tiếp cắn nát ngón tay của mình, máu nhỏ xuống rơi vào trên trán đứa bé, không tới một giây đồng hồ, máu này liền đã thẩm thấu vào trong da của đứa bé, biến mất không thấy gì nữa.
Quách Trách Hà ba người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đại khái nghe hiểu ý của Phương Minh.
"Ông chủ Quách, đứa bé là tôi cứu trở về đấy, nếu như ngày sau cậu bé làm chuyện ác, cái nhân quả này liền tính ở trên đầu của tôi, cho nên tôi phải vận dụng một số thủ đoạn tạo ra một khế ước trong cơ thể cậu bé, ngày sau chỉ cần là cậu bé làm ác, tôi liền có thể cảm ứng đến, đến lúc đó mặc kệ cậu bé ở trời nam hay đất bắc, tôi cũng sẽ tìm ra cậu bé."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía ba người Quách Trách Hà, tìm được đứa bé sau đó làm gì thì không cần Phương Minh lặp lại lần nữa, lúc trước cậu cũng đã nói rõ: Tất trảm không tha.
Người nhà họ Quách trầm mặc, một lúc sau, Quách Trách Hà mới nặng nề nói rằng: "Tần sư phó yên tâm, nhà họ Quách tôi chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, nếu như ngày sau đứa bé thực sự đi lên đường kia, mặc cho Tần sư phó xử trí."
Nghe được lời nói của Quách Trách Hà, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, đương nhiên, cho dù nhà họ Quách có tỏ rõ thái độ với cậu hay không đều không quan trọng, nếu như đứa nhỏ này ngày sau làm ác cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đương nhiên, nếu nhà họ Quách bày tỏ thái độ, như vậy chắc chắn sẽ giáo dục đứa bé cẩn thận hơn nhiều.
Kế tiếp, Phương Minh không tiếp tục ở lại sảnh lớn, mà theo sự dẫn dắt của quản gia trở lại gian phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau!
"Tần sư phó, đây là những thứ mà cậu muốn."
Khi Phương Minh rời giường mang theo Alice đến đến đại sảnh, Quách Khải Minh cung kính đưa Phương Minh giấy chứng nhận thân phận còn có hộ chiếu của hắn, đối với Trang Tân mà nói, có lẽ chuyện làm một giấy chứng nhận thân phận giả cần tốn một chút thời gian, nhưng đối với nhà họ Quách đến nói, chỉ cần một ngày liền có thể giải quyết.
"Đa tạ."
"Tần sư phó khách khí, là nhà họ Quách chúng phải cảm ơn Tần sư phó mới đúng."
Trong lúc Phương Minh nói chuyện với Quách Khải Minh, Alice vốn còn đang mang vẻ mặt ngơ ngác buồn ngủ, thế nhưng vừa thấy vợ của Quách Khải Minh ôm đứa bé đến, đôi mắt nhỏ của cô bé liền sáng lên, trong miệng hô "baby."
Bổng Bổng vốn đang an tĩnh nằm trong lồng ngực vợ Quách Khải Mình, vào lúc đó đột nhiên cũng trở nên không an phận, giãy dụa muốn thoát khỏi tã lót, thế nhưng mãi vẫn không thoát ra được, đứa bé khóc toáng lên.
"Bổng Bổng..."
Vợ của Quách Khải Minh có chút thần hồn nát thần tính, thấy đứa bé khóc, trên mặt liền lộ ra vẻ lo lắng, Phương Minh thấy thế cười một tiếng: "Đưa đứa bé cho Alice ôm một cái đi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, vợ của Quách Khải Minh nghi ngờ ngồi xổm người xuống, nhìn đôi tay nhỏ xíu của Alice ôm đứa bé, trong lòng cũng không dám buông lòng, dù sao Alice cũng chỉ là đứa bé ba bốn tuổi, sợ rằng quá nặng không bế nổi sẽ làm đứa bé ngã xuống đất.
Trong nháy mắt khi Alice ôm Bổng Bổng, Bổng Bổng liền không khóc không náo nữa, chỉ là vươn cánh tay bé nhỏ ra muốn sờ soạng mặt của Alice.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Alice lộ ra vẻ không nguyện ý, tránh thoát bàn tay nhỏ của Bổng Bổng, sau đó chê bai nhét Bổng Bổng lại cho vợ của Quách Khải Minh.
Rời khỏi Alice, Bổng Bổng lại lần nữa khóc nháo lên, điều này làm cho vợ của Quách Khải Minh có chút không biết làm thế nào cho phải, con của mình dĩ nhiên không thân thiết với chính mình, ngược lại muốn thân thiết với một đứa bé xa lạ.
"Không có chuyện gì đâu, đứa bé khóc rống lên là rất bình thường, không cần quá để ở trong lòng, hiện tại cậu bé không khác gì một đứa bé bình thường."
Phương Minh mở miệng khuyên bảo một câu, Quách Khải Minh đang đứng bên cạnh cũng theo chân an ủi: "Không cần quá lo lắng, Bổng Bổng hiện tại đã khỏe rồi, liền là một đứa bé bình thường, đứa bé bình thường không phải cũng hay khóc rống sao?"
...
Nhà họ Quách chuẩn bị bữa sáng rất thịnh soạn, giữa lúc Phương Minh bắt đầu dùng cơm, cửa nhà họ Quách đột nhiên truyền đến tiềng ồn ào.
"Gọi tên vương bát đản kia ra đây."
"Tôi nháo sự? Tôi nói cho các người biết, không nên đụng tôi, nếu không may làm tôi ngã xuống đất các ngươi không bồi thường nổi."
...
"Phúc thúc, bên ngoài có chuyện gì xảy ra?"
Quách Khải Minh nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, hướng phía quản gia A Phúc hỏi.
"Cậu chủ, ngoài cửa có một tên lưu manh tới gây chuyện, tôi đã sắp xếp người đi giải quyết."
"Đến cửa nhà chúng ta nháo sự, lúc nào nhà họ Quách chúng ta trở nên dễ bị bắt nạt như vậy rồi?"
Quách Khải Minh nhíu mày lại, chẳng qua sau khi Phương Minh nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, khóe mắt nhảy lên nói rằng: "Tôi nghĩ có thể là người tôi quen biết, không ngại thì hãy để cho cậu ta vào đây đi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Quách Khải Minh cùng quan gia A Phúc đều sửng sốt một chút, nhưng nếu Phương Minh đã lên tiếng, Quách Khải Minh tự nhiên là không dám cự tuyệt, lập tức ra hiệu A Phúc đưa kẻ gây phiền toái ngoài cửa vào.
"Tôi nói cho các người biết, cách xa tôi ra một chút, thân thể này của tôi được chiều chuộng từ bé đấy, nếu là có một chút ngoài ý muốn gì, nhà họ Quách các người không thể bồi thường nổi."
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy người đẹp trai ngọc thụ lâm phong như ông đây sao?"
Nhìn một thân ảnh mập mạp từ cửa đi tới, Quách Khải Minh mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, mà sau khi Phương Minh nhìn rõ ràng khuôn mặt của mập mạp, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ xán lạn.
Chu Hải, cậu thật không ngờ Chu Hải dĩ nhiên lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy.
Chẳng qua nghĩ lại một chút Phương Minh cũng hiểu được, sau khi Âm Sai ở Hương Giang bị chính mình uy hiếp, nhất định sẽ đi tìm Chu Hải đấy, mà Chu Hải có thể từ trong miệng Âm Sai này biết vị trí hiện tại của mình cũng chẳng có gì lạ.
Về phần không tới một ngày liền có thể đi từ nội địa tới Hương Giang cũng không phải chuyện khó khăn gì, Chu Hải ngay tới Âm sai cũng có thể thiết lập quan hệ, chớ nói chi là ở dương gian rồi.
"Chu huynh, lại gặp mặt." Phương Minh cười cười hô lên.
"Quả nhiên ở chỗ này, cậu là tên khốn kiếp, tôi muốn đánh chết cậu."
Chu Hải thấy Phương Minh ngồi trên bàn ăn, tức tới không thể nhịn được. Cậu ta ở cõi âm bị tên này lừa lọc không nói, ngày hôm qua vị Âm Sai ở Hương Giang kia tìm tới cậu ta, mắng cậu ta một trận máu chó xối đầu, đồng thời thiếu chút nữa đã liên lạc những Âm Sai khác tiến hành phong sát cậu ta toàn diện, cuối cùng cậu ta phải bỏ ra một cái giá thê thảm mới giải quyết được.
Đầu xỏ gây nên tất cả những chuyện này chính là tên khốn nạn đang tươi cười xán lạn trước mặt kia, cậu ta ngựa không ngừng vó chạy tới, đối phương thì hay rồi, ở chỗ này hưởng thụ bữa sáng thịnh soạn.
"Phanh!"
Chu Hải đánh ra một quyền hướng phía Phương Minh, nhưng mà quả đấm của cậu ta cách Phương Minh chỉ còn ba tấc liền không thể nào tiến tới được nữa, nguyên nhân là cổ tay của cậu ta đã bị Phương Minh bắt được.
"Chu huynh, bình tĩnh."
"Bình tĩnh cái ông nội cậu, lão tử không bình tĩnh được, ngày hôm nay nhất định phải giáo huấn cậu."
"Ah, thật sao..."
Vẻ mặt Phương Minh không cảm xúc, chỉ là tay phải nắm lấy một chén trà trên bàn trà, sau đó nhẹ nhàng bóp, chén trà vỡ vụn.
"Khụ khụ, cái kia… Ngày hôm qua từ lần đầu tiên hai huynh đệ ta gặp mặt, tôi liền hận sao chúng ta gặp nhau quá trễ, cho nên cố ý chạy tới." Chu Hải liếc nhìn cái chén vỡ nát, vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Cái kia gì, còn không mau mau mang đồ ăn lên cho tôi, còn có nhà họ Quách các người nữa, thoạt nhìn cũng thật có tiền, thế nào chỉ một bộ chén mà lại mua loại thấp kém như vậy? Thiếu chút nữa thì làm tay của huynh đệ tôi bị thương rồi, còn không mau đổi một bộ khác đi."
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Chu Hải cực nhanh, khiến cho Phương Minh thấy mà hoảng sợ, mà người nhà họ Quách càng là ngẩn ngơ, đợi tới khi mọi người hoàn hồn, ánh mắt nhìn phía Chu Hải tràn đầy khinh bỉ.
Đương nhiên, ánh mắt nhìn phía Phương Minh thì tràn đầy kính nể, đưa tay bóp nát cái chén, cái này cần lực lượng lớn tới cỡ nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận