Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1084: Người cha khắp nơi lưu tình

Chương 1084: Người cha khắp nơi lưu tình
Allen vừa thấy người phụ nữ kia lập tức cung kính hành lễ, sau đó lui sang một bên, mà sau khi người phụ nữ ấy gật đầu với Allen, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Phương Thời.
"Giống, thật sự quá giống tên kia."
Mộng Cơ đánh giá Phương Thời, nhẹ giọng tự nói, mà Phương Thời vừa nghe được mấy lời người phụ nữ này nói lại cảm thấy nghi hoặc, bản thân mình giống ai cơ?
"Cậu tên Phương Thời đúng không, tôi có thể tính là bạn cũ của cha cậu."
Nghe thấy những lời Mộng Cơ nói, Phương Thời ngây ngẩn cả người, không ngờ cha già nhà mình còn quen biết tộc trưởng tộc Nightmare, mà vừa thấy dung mạo của tộc trưởng trước mắt này, trong đầu cậu bé đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, này... không phải người này có quan hệ gì đó với cha mình đó chứ?
Hồng nhan tri kỷ?
"Cha cậu không nói cho cậu chuyện ông ấy đã từng tới phương Tây sao, và cả những chuyện ông ấy đã trải qua ở phương Tây nữa?" Mộng Cơ nghi ngờ nhìn về phía Phương Thời.
"Không, cho tới tận bây giờ cha tôi vẫn chưa từng nói cho tôi biết quá khứ của ông ấy."
Phương Thời lộ ra bộ dáng tôi và cha tôi không quen không biết, Mộng Cơ cũng trợn trắng mắt, tên Phương Minh này thật là, không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không nói cho con mình biết địa vị thân phận của bản thân trong giới tu luyện phương Đông, kể cả những chuyện cậu đã trải qua ở phương Tây nữa...
"Nếu cha cậu đã không nói thì tôi cũng không nói, chỉ là tôi và cha cậu, thậm chí cả hai người mẹ của cậu đều có quan hệ khá thân thiết, trước đây khi chị cậu được sinh ra ở nước ngoài còn do chính tay tôi sắp xếp bệnh viện đấy, cậu cứ gọi tôi một tiếng dì là được."
Nghe nói như thế, Phương Thời lập tức hiểu rõ, hẳn người trước mắt này là bạn bè của cha mẹ mình, hơn nữa quan hệ giữa đôi bên còn không tệ lắm, đến hiện tại trong lòng Phương Thời lại nghĩ tới hẳn ngày xưa cha mình lăn lộn trong giới tu luyện không tồi chút nào, chỉ có điều cha không nói cho mình và chị biết thôi.
Ừm, thật giống những cường giả vô cùng lợi hại trong mấy bộ phim trên ti vi kia, không phải họ thường thích quay về thành phố nhỏ sống ẩn dật như một người bình thường sao?
"Dì, sao dì lại biết cháu bị bắt đến phương Tây?"
Phương Thời hỏi một vấn đề mà cậu bé quan tâm, chuyện bản thân mình bị bắt ngay cả cha mình cũng không biết, vì sao người dì trước mắt này lại có thể biết được?
"Sau khi cậu bị bắt chị của cậu dã gọi điện thoại cho cha cậu ngay, chẳng qua thằng cha cậu thật là một người rất không chịu trách nhiệm, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho dì nhờ dì chăm sóc cậu một chút, cha cậu còn nói gần đây cha cậu đang đi du lịch với hai mẹ của cậu, không thể đến đón cậu trở về được."
Phương Thời quay đầu trừng trắng mắt, lời này thực sự đúng là phong cách của cha mình.
"Sau khi nhận điện thoại của cha cậu dì đã bắt đầu sai người điều tra, đương nhiên cũng biết cậu bị ai bắt tới phương Tây, lúc này mới sắp xếp Allen cứu cậu đưa đến đây."
Mộng Cơ cười cười, mà Millie đang đứng bên cạnh vẫn không nói một lời, thật giống như hết thảy trước mắt đều không có quan hệ gì với cô bé vậy.
"Tốt rồi, tạm thời cậu cứ ở lại đây mấy ngày, có dì ở đây không ai có thể tìm được cậu, đợi khi chuyện này lắng xuống dì lại nghĩ biện pháp đưa cậu đưa về phương Đông."
"Không biết dì sẽ xử lú cô bé này như thế nào?" Phương Thời hơi do dự một chút, thế nhưng sau khi cậu bé nhìn nhìn Millie vẫn quyết định mở miệng dò hỏi.
"Vấn đề này không thể để lộ ra ngoài, nếu không tộc Nightmare của dì sẽ trở thành kẻ địch chung của liên minh phương Tây, vì thế tiểu công chúa Huyết tộc này chỉ có một kết cục, đó là hoàn toàn ngậm miệng."
Lúc nói lời này Mộng Cơ không hề che giấu sát ý của mình, sắc mặt Allen thay đổi, muốn mở miệng cầu tình, chẳng qua Phương Thời lại mở miệng trước một bước.
"Dì, có thể bỏ qua cho cô bé hay không?"
Nghe được Phương Thời cầu tình thay mình, trên mặt Millie lộ ra vẻ kinh ngạc, Mộng Cơ cũng hơi nghi hoặc, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Phương Thời cùng Millie, một lúc sau dường như đã nhìn ra điều gì đó, trên mặt Mộng Cơ lộ ra nụ cười ẩn ý sâu xa.
"Vấn đề này dì không thể quyết định ngay được, như vậy đi, để dì hỏi một người, xem người này đáp lại như thế nào."
Bóng dáng Mộng Cơ biến mất tại chỗ, mà phải qua vài phút đồng hồ sau Mộng Cơ mới xuất hiện lần nữa.
"Ừm, không có vấn đề, chẳng qua tạm thời không thể thả cô bé về được, cháu chịu trách nhiệm trông coi cô bé đi."
Lúc nói lời này, giọng điệu của Mộng Cơ có chút ý vị thâm trường, sau đó vẫy vẫy tay với Phương Thời, nói: "Mau tới đây nói một chút chuyện về cha cháu cho dì nghe, thằng này, bao nhiêu năm rồi không gọi cho dì lấy một cuộc điện thoại, nếu lần này không phải cháu gặp chuyện không may phỏng chừng cha cháu đã quên luôn người bạn cũ như dì."
Nghe được lời này của tộc trưởng nhà mình, Allen biết lúc này cô ấy nên cáo từ, lập tức dẫn theo Millie rời khỏi hậu hoa viên.
...
Sau khi rời khỏi hậu hoa viên, trên mặt Phương Thời lộ ra vẻ suy tư, mấy năm nay cha mình không làm chuyện gì đáng kể cả, chỉ an tâm làm người đàn ông của gia đình. Nhưng mặc dù chỉ là mấy việc lặt vặt nho nhỏ, không ngờ dì Mộng Cơ lại có thể nghe say sưa như vậy, nhất là cuối cùng trên mặt dì ấy còn lộ ra vẻ ước ao hâm mộ, khiến Phương Thời hiểu rõ, sợ rằng dì Mộng Cơ cũng có tình cảm với cha mình.
Tuy rằng dì Mộng Cơ không nói chuyện của cha mình năm đó, nhưng có thể khiến một vị tộc trưởng yêu thương, hơn nữa còn là tình yêu vượt qua khoảng cách phương Đông phương Tây như vậy, hẳn năm đó cha mình cũng là tồn tại như một thiên chi kiêu tử.
Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, không bao lâu Phương Thời đã thấy được Allen đang đứng chờ mình trước cửa viện.
"Trong khoảng thời gian này Millie sẽ ở lại đây, mà em ấy cũng đã đồng ý với tôi sẽ báo tin bình an về cho gia tộc, vì thế trong một thời gian ngắn Huyết tộc hẳn sẽ không hoài nghi, cậu... cũng không cần bắt nạt em ấy."
Nghe thấy những lời Allen nói, lại nhìn thấy vẻ mặt Allen, Phương Thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ bản thân mình lại cầm thú như vậy sao? Chuyện ở trên xe lúc trước chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cậu bé cũng không biết vì sao mình lại không thể khống chế bản thân như vậy.
"Hiện tại em ấy không muốn nhìn thấy tôi, cậu nhớ an ủi em ấy nhiều một chút, ôi, tôi còn có việc rời khỏi đây trước."
Allen đi một mạch bỏ lại mình Phương Thời đứng ở cửa viện, tiến cũng không được mà không tiến cũng không xong, đang lúc cậu bé cảm thấy không biết phải làm sao thì đột nhiên trong viện truyền đến giọng nói của Millie.
"Đứng ở cửa làm gì, nếu muốn giám thị tôi thì quang minh chính đại vào đây đi."
Hiển nhiên ở trong lòng Millie, Phương Thời là người có trách nhiệm giám thị cô bé, tuy rằng vừa rồi cô bé đã gọi điện thoại báo bình an cho gia tộc ngay trước mặt Allen, nhưng nhất định vị tộc trưởng kia của tộc Nightmare sẽ không để tâm, hiển nhiên sẽ sắp xếp người đến giám thị mỗi một hành động của mình.
Tuy bản thân bị hiểu lầm nhưng Phương Thời không giải thích, bước vào viện nhìn Millie lạnh mặt ngồi trên ghế, nói: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ không tổn thương cô, đợi khi chuyện này được sắp xếp ổn thỏa rồi tôi sẽ nói dì Mộng Cơ đưa cô trở về."
"Thả tôi trở về, cậu cảm thấy điều đó có thể sao? Cậu cảm thấy tộc Nightmare sẽ để một người biết tộc Nightmare thông đồng với giới tu luyện phương Đông rời khỏi đây sao?"
Lời Millie nói khiến Phương Thời giật mình, quả thật, nếu để Millie trở về sẽ là tai họa lớn đối với tộc Nightmare, vì sự áy náy của mình đối với Millie nên mình có thể thả cô bé đi, nhưng một khi thả cô ấy đi rồi thì tộc Nightmare phải làm sao bây giờ? Tộc Nightmare làm vậy là vì cứu mình, lẽ nào cậu bé có thể nhìn tộc Nightmare vì mình mà rơi vào nguy hiểm sao?
Một trận yên lặng!
"Còn có một biện pháp khác, đó chính là cô cùng trở lại phương Đông với tôi đi."
Hồi lâu sau, Phương Thời lại mở miệng nói, bởi vì chỉ có như vậy tộc Nightmare mới sẽ bỏ qua cho Millie, tuy rằng quyết định này rất không công bằng đối với Millie nhưng đây đã là biện pháp duy nhất có thể giúp Millie sống tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận