Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 293: Hòa

Chương 293: Hòa
Đối với Nhan Hải, nếu không có vụ cá cược này thì anh ta cũng chẳng quan tâm ai thắng ai thua. Nhưng vì đã đánh cược, anh ta không thể chấp nhận Lữ Trí Thần thua, bởi vì Lữ Trí Thần thua cũng đồng nghĩa là anh ta thua.
“Trí Thần, đừng tùy tiện như vậy. Chỉ có mấy tấm hình mà cậu đã có thế chắc chắn là mình thua rồi sao?” - Ông lão đứng bên cạnh Lữ Trí Thần cũng lên tiếng nhắc nhở.
“Lão Tiễn, tôi biết. Lần này đúng thật là tôi thua rồi.”
Lữ Trí Thần đã nói như vậy, ông lão đứng bên cạnh cũng không nói nữa, chỉ là mặt hơi sầm xuống.
“Anh sao có thể bại được chứ? Hai người nói chuyện trước đó cho thấy rõ ràng hai người có quen nhau, chắc chắn là có thông đồng.”
Nhan Hải sắp phát điên lên rồi. Kết quả này anh ta không cách nào chấp nhận được.
“Câm miệng!”
Lữ Trí Thần phẫn nộ quát thẳng thừng: “Anh cho rằng thư diệt môn là trò đùa sao?”
Ba chữ “thư diệt môn” vừa được thốt ra, những người có mặt ở đây cũng đang rất hoài nghi lập tức biến sắc, vẻ hoài nghi hoàn toàn biến mất.
“Thua chính là thua. Tuy tôi muốn báo thù cho ba tôi, nhưng phải là một chiến thắng đường hoàng.” - Lữ Trí Thần không muốn nhìn Nhan Hải nữa.
Tuy nhiên, Lữ Trí Thần không nhìn không có nghĩa Phương Minh không nhìn. Lúc này Phương Minh mỉm cười nhìn về phía Nhan Hải: “Tiếp theo, không cần tôi phải nói đâu nhỉ?”
Vẻ mặt Nhan Hải cực kỳ khó coi. Anh ta không muốn thực hiện hình phạt nên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ba và ông nội mình.
Trong lòng Nhan Hồng Đào giờ phút này cũng tràn ngập lửa giận, chỉ muốn tát chết Phương Minh. Nhưng lão ta chỉ có thể ngăn cơn lửa giận lại, bởi vì vụ đánh cược này cháu trai lão ta đã mở miệng hứa hẹn ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lão ta cũng đã gật đầu đồng ý.
Nếu lúc này bội ước, thanh danh cả nhà họ Nhan sẽ mất hết. Tuy giới tu luyện là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng ngoài mặt mọi người vẫn giữ cái gọi là quy tắc.
“Ông nội!”
Nhan Hải vẻ mặt đau khổ cầu cứu, nhưng Nhan Hồng Đào chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bản thân chấp nhận đánh cược vậy tự hoàn thành đi. Nhà họ Nhan ta dám chơi dám chịu.”
Nhan Hồng Đào vừa thốt ra những lời này, những người ở đây đều tỏ ra khâm phục. Quả không hổ là cường giả cấp Nhân tầng chín, khí phách này không hề giống người bình thường.
Phương Minh cũng nheo mắt lại. Ông lão nhà họ Nhan này quyết đoán hơn cậu tưởng tượng. Kiểu người như vậy cũng không phải là đèn cạn dầu. Hôm nay cậu bắt Nhan Hải bò ra ngoài, đối phương nhất định sẽ ghi hận trong lòng.
Nghe ông nội mình nói vậy, Nhan Hải liền suy sụp. Anh ta biết, ông nội đã vứt bỏ mình, lựa chọn để anh ta chịu nhục nhã đổi lại là hình tượng nhà họ Nhan giữ chữ tín với người ngoài.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Nhan Hải dùng ánh mắt câm hận nhìn Phương Minh, sau đó chậm chạp quỳ gối, quỳ khoảng chừng hơn mười giây, cuối cùng cắn răng một cái, cả người nằm rạp xuống đất.
Tay múa chân quạt, Nhan Hải không hề dừng lại, nhìn như một con chó bò ra cửa, ngay khi vừa đến cửa lập tức đứng thẳng người dậy, cũng không quay đầu lại mà chạy đi luôn.
Anh ta, không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây.
Trong đại sảnh tiệm trà, tất cả im phăng phắc. Đối với những người đến xem, họ biết trong lòng người nhà họ Nhan đang đầy căm hận, vậy nên nếu không có gì thì vẫn không nên phát ra tiếng thì hơn, huống chi lần này bên phía Lữ Trí Thần đã thua một ván, mấy đại lão ủng hộ cho Lữ Trí Thần cũng đang nén cơn tức, lúc này mà nói lung tung, đụng chạm đến mấy đại lão này thì cũng đừng mong có kết cục tốt.
Trong những người ở đây, duy chỉ có người nhà họ Trần là vui nhất. Nhìn Nhan Hải bò ra ngoài, không ít người còn tỏ ra như trút được cơn giận, bởi vì những lời Nhan Hải nói trước đây quả thật rất quá đáng.
Lữ Trí Thần không nói gì, mắt nhìn về phía Phương Minh: “Trận đầu các người thắng, trận thi đấu thứ hai, tìm một vùng đất, hai bên tự điểm huyệt (1), cuối cùng phân chia cao thấp.”
(1) Điểm huyệt: Chỗ long mạch chân khí tụ kết ở trên mạch đất đó.
“Trận thứ hai các ông chọn địa điểm đi.”
Nghe Lữ Trí Thần nói thế, không ít người đều cảm thấy kinh ngạc. Đang bị thua một trận, Lữ Trí Thần lại còn để nhà họ Trần chọn nơi thi đấu trận thứ hai. Cái này hình như hơi rộng lượng quá đó.
Phải biết rằng trong thư diệt môn nói phải khiêu chiến tất cả ba vòng. Nếu thua hai vòng vậy có nghĩa là khiêu chiến thất bại.
Trong đám đông, chỉ có mỗi Phương Minh biết, Lữ Trí Thần làm vậy là vì rất tự tin với thực lực của mình.
Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng nữa là, đây thuộc về tính cách của Lữ Trí Thần, không muốn lợi dụng, hoặc có thể nói điều khiến anh ta chống chọi qua những năm nay chính là chấp niệm có thể báo thù cho cha, nhưng anh ta cũng hy vọng có thể báo thù một cách quang minh chính đại, chứ không phải là dùng mấy thủ đoạn thấp hèn.
“Địa điểm trận thứ hai tôi đã chọn rồi. Đây là một gò đất cách tiệm trà ba dặm. Chúng ta sẽ tự điểm huyệt ở đây.”
Trần Hán Sinh lên tiếng. Trên thực tế sau khi nhận được thư diệt môn, trong lòng ông biết rõ, chỉ có hai vòng đầu tiên là cơ hội chiến thắng duy nhất cho nhà họ Trần. Còn đến vòng thứ ba so đấu, nhà họ Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, so đấu có thể nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài. Đối phương có cường giả chống lưng, so về đấu pháp nhà họ Trần hoàn toàn không có cơ hội.
“Được.”
Lúc Lữ Trí Thần đồng ý, Phương Minh nhìn thấy khóe miệng Lữ Trí Thần khẽ nhếch lên, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không lành, trực giác nói với cậu, Trần sư huynh lần này có thể đã bị lừa.
Mọi người không ai nói thêm lời nào nữa, tự lên xe của mình. Nhà họ Trần đi đầu, xe những người khác đi theo sau. Một hàng xe đi đến một cái đồi nhỏ ở ngoại thành thì dừng lại.
Gọi là đồi cũng không đúng lắm, chính xác hơn đây là một cái gò đất, cách đó không xa chính là đường cao tốc bao quanh thành phố. Cũng bởi vì nguyên nhân này, ở đây không hề có cửa hàng buôn bán gì cả, khắp nơi toàn là cây cỏ.
Trần Hán Sinh dẫn mọi người đến con đồi, mở miệng nói: “Đây chính là vị trí trung tâm của vùng đất này. Điểm huyệt trong phạm vi một kilomet. Huyệt vị nhà họ Trần tôi điểm là ở đây.”
Có lẽ vì sợ bị Lữ Trí Thần giành trước, Trần Hán Sinh nói ra luôn điểm của gò đất, ý muốn nói đây là huyệt vị ông đã chọn.
Nhìn vị trí Trần Hán Sinh đã chọn, Lữ Trí Thần không nói gì, nhưng Phương Minh lại nhíu mày. Cho đến khi cậu nhìn thấy Lữ Trí Thần đi đến cách đó không xa, ngồi xuống bắt đầu lấy mực nước vẽ lên, cậu chỉ biết cười gượng.
Vòng thứ hai, nhà họ Trần thua rồi.
“Mình biết là Trần sư huynh đã bị lừa mà.”
Phương Minh khẽ thở dài. Tuy Lữ Trí Thần muốn thắng một cách quang minh chính đại, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có mưu mẹo. Phương Minh gần như có thể chắc chắn, sau khi đưa thư diệt môn, Lữ Trí Thần đã quan sát nhất cử nhất động của Trần sư huynh.
Sư huynh của cậu tìm được vùng đất này, Lữ Trí Thần chắc chắn cũng biết, thậm chí vòng thứ hai để Trần sư huynh lựa chọn, trên thực tế chính là muốn sư huynh dẫn đến đây.
Phương Minh sở dĩ có suy đoán như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Vùng đất này tồn tại trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, đây là đất mẫu tử.
Cái gọi là đất mẫu tử, ý chính là nói đến địa huyệt. Ở mảnh đất này có thể điểm ra hai huyệt vị. Nếu chỉ chọn một cái điểm riêng, thì không có ảnh hưởng gì. Nhưng nếu hai huyệt vị đồng thời điểm hạ huyệt, phong thủy mẫu mộ sẽ chảy đi, thấm vào tử mộ.
Trong thực tế, ngôi mộ như vậy cũng không phải là không có. Có người nhà lúc viếng mộ tổ tiên, sẽ phát hiện cách phần mộ tổ tiên không xa cũng có một ngôi mộ nữa.
Đối với thế hệ sau, họ nghĩ rằng đây là mộ giả, do tổ tiên họ sợ bị trộm mộ nên mới phải lập như vậy. Nhưng nói thật cho dù có kẻ trộm mộ, bình thường cũng sẽ không đi trộm mộ người bình thường, vì không có lời.
Vậy nên, mộ giả chỉ là một cách nói. Nguyên nhân chân chính là vì mảnh đất này là đất mẫu tử, một mảnh đất kết hai huyệt.
Phương Minh nhìn một cái đã nhìn ra, Trần sư huynh chọn là mẫu huyệt của đất mẫu tử, nhìn thì đúng là phong thủy tốt nhất, nhưng chỉ cần Lữ Trí Thần điểm tử huyệt, khí phong thủy của mẫu huyệt sẽ chảy cuồn cuộn không ngừng về phía tử huyệt, hoàn toàn trở thành phế huyệt.
“Tôi đã chọn xong rồi.”
Bên kia, Lữ Trí Thần nở nụ cười. Ánh mắt anh ta không nhìn Trần Hán Sinh mà là nhìn về phía Phương Minh, cho Phương Minh một nụ cười đầy thâm ý.
“Ha ha, vòng này anh lại thua rồi.”
Sau khi Trần Hán Sinh thấy nơi Lữ Trí Thần đã chọn, trên khuôn mặt già nua xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Vòng thứ hai ông thắng rồi, khiêu chiến diệt môn lần này nhà họ Trần thắng rồi.
Lữ Trí Thần không nói gì, Phương Minh thở dài, nhìn Trần Hán Sinh, có chút bất đắc dĩ nói: “Trần Hán Sinh, vòng này huynh thua rồi.”
“Ta thua?”
Trần Hán Sinh ngẩn người. Vùng đất này ông đã nghiên cứu cả nửa tháng, làm sao có thể thua được chứ?
“Phương sư đệ, có phải đệ nhìn lầm rồi không, huyệt vị tốt nhất của mảnh đất này là ở đây mà.”
Những người chứng kiến cũng bị lời nói của Phương Minh quay mòng mòng. Họ đang có mặt ở một nơi rất kỳ lạ. Vòng đầu tiên Lữ Trí Thần chủ động nhận thua. Vòng thứ hai đến lượt chàng trai trẻ này. Nếu đây không phải là trận khiêu chiến liên quan đến thư diệt môn, hầu như tất cả đều cho rằng Phương Minh và Lữ Trí Thần đang cố ý trên đùa họ.
Phương Minh không nói nữa, chỉ cầm một cái xẻng sắt, đào đất tạo nên một cái kênh nhỏ giữa hai huyệt vị mà Trần Hán Sinh và Lữ Trí Thần đã vẽ lên.
“Trần sư huynh, huynh đổ nước vào kênh đi.”
Trần Hán Sinh vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời Phương Minh nói, lấy từ trên xe một thùng nước rồi đổ vào kênh.
Theo đó liền xuất hiện một cảnh tượng khiến Trần Hán Sinh trợn mắt há hốc mồm còn những người khác đều phải khiếp sợ.
Huyệt vị Trần Hán Sinh chọn so với huyệt vị Lữ Trí Thần chọn thì thấp hơn một chút, nhưng bây giờ nước Trần Hán Sinh đổ xuống lại theo kênh nước chảy vào huyệt vị của Lữ Trí Thần.
Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp; điều đó ai cũng biết. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại phá vỡ nhận thức của họ.
“Mẫu tử mộ, khí mẫu mộ chảy đến tử mẫu. Trần sư huynh, vòng này quả thật huynh thua rồi.”
Phương Minh nhìn về phía Trần Hán Sinh. Trần Hán Sinh đứng ngây người tại chỗ, cả buổi sau trên khuôn mặt liền hiện lên vẻ mất mác: “Đúng vậy, vòng này tôi thua rồi.”
Mẫu tử mộ, Trần Hán Sinh có nghe qua. Nhưng ông chưa từng được thấy, không ngờ lần này lại thua bởi nó.
Thư diệt môn, hai vòng thi đấu đầu tiên đã kết thúc, hai bên hòa nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận