Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 341: Kiếp trước của Phương Minh

Chương 341: Kiếp trước của Phương Minh
Vào thời kỳ rất xa xưa trước đó, lúc ấy nhân tộc có một vị cường giả đứng đầu, tung hoành bốn biển, san bằng khắp nơi. Anh ta phát ra một tiếng, bách thú không dám gào thét điên cuồng. Anh ta nhìn một cái, bao chim muông không dám bay lượn.
Vị cường giả này là đế hoàng của nhân tộc, được con người xưng là Nhân Hoàng, được các tộc quỳ lạy thần phục.
Thế nhưng, đến cuối đời Nhân Hoàng lại bị người huynh đệ tốt nhất của mình phản bội. Vì để bảo vệ thê tử và con, Nhân Hoàng lựa chọn tự nổ, cùng chết với kẻ thù, cuối cùng chỉ còn một mảnh tàn hồn đi xuống âm phủ đầu thai chuyển thế.
Đúng vậy, Nhân Hoàng chính là Phương Minh.
“Ta là Nhân Hoàng?”
Phương Minh nhìn đứa bé, kiếp trước của mình ghê gớm như vậy sao?
“Ba, kiếp trước ba tung hoành khắp bốn phương, tuy kiếp này ba vẫn chưa thức tỉnh, nhưng vẫn vượt xa một người bình thường. Ba, có phải trước đó ba cảm giác được tiếng gọi không? Đó chính là con cảm nhận được hơi thở linh hồn của ba, nên mới gọi ba đó.”
Phương Minh như bừng tỉnh, hóa ra là vậy.
“Con là con ta, vậy sao con lại ở đây?”
“Sau khi ba chuyển kiếp đầu thai, mẫu thân vì quá thương tâm nên cũng ra đi theo ba. Nhưng mẫu thân để con ở lại, chính là để chờ ba về. Vậy nên mẫu thân đã phong con lại trong cái cây này, như vậy có thể đảm bảo cơ hội sống của con sẽ không trôi qua. Cái cây này là cây tổ đầu tiên từ thời xa xưa.”
“Chỉ có điều cái cây này dù sao cũng là cây tổ, nó muốn nung chảy nuốt chửng con, vậy nên ba mau kéo con ra ngoài đi.”
Đứa bé vẻ mặt đáng thương. Phương Minh gật đầu, đi lên phía trước mấy bước, khi chỉ còn cách đứa bé một mét thì đột ngột dừng lại.
“Bốp!”
“Ai iu! Ba, sao ba lại đánh con?”
Đứa bé cảm thấy đầu rất đau, lắc đầu nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên là ta phải đánh đứa con bất hiếu nhà ngươi.”
Phương Minh vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lại đánh một cái vào đầu đứa bé.
“Ngươi nói mẫu thân ngươi vì ta mà tự tử? Vì sao ngươi lại không chết theo?”
“Con… con đợi ba đầu thai.” - Đứa bé vội vàng giải thích.
“Đợi ta đầu thai?”
“Bốp!”
Phương Minh lại vỗ một cái: “Đợi ta đầu thai, ngươi chịu chờ đợi như vậy sao? Ngươi rõ ràng có thể phá phong ấn ra ngoài, lại vẫn cứ ở đây chờ ta.”
“Con… con…”
“Bốp!”
“Con cái gì mà con, nói còn không được lưu loát, ta làm sao có đứa con như ngươi chứ?”
“Ngươi đủ rồi đó!”
Đứa bé nổi giận, vẻ mặt phẫn nộ nhìn thẳng Phương Minh: “Đồ khốn nhà ngươi mau dừng tay lại cho ta, còn đánh nữa ta sẽ giết ngươi.”
“Phản rồi, còn muốn đánh cả ông nữa, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám nói.”
“Bốp!”
Lại là một cái tát, đầu của đứa bé đã đỏ rần.
“Xin ngươi, đừng đánh ta nữa.”
Đứa bé như muốn khóc, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, hắn đây khi nào mà bị người đánh thành ra như vậy chứ, nói ra thật mất mặt!
“Ông đây đánh con là chuyện đương nhiên.”
Phương Minh lại giơ tay lên, đứa bé vội vàng la to: “Ta sai rồi, ngươi không phải ba ta, ta không phải con ngươi.”
“Sao có thể chứ, ta là Nhân Hoàng, nếu ngươi không phải con ta thì làm sao biết công lao to lớn của ta kiếp trước được?”
Phương Minh lắc đầu tỏ vẻ không tin. Đứa bé trở nên bối rối: “Ta sai thật mà, ta gạt ngươi đó. Ngươi căn bản không phải là Nhân Hoàng gì cả, ngươi chẳng qua chỉ là một Vu sư nhỏ bé mà thôi.”
“Hì hì!”
Phương Minh cười lạnh, đứa bé này rốt cuộc cũng chịu nói thật. Thật ra ngay từ đầu ngoại trừ có chút kinh ngạc, cậu hoàn toàn không hề tin đối phương là con mình, cũng không tin kiếp trước của mình là Nhân Hoàng ghê gớm như vậy.
“Lừa ta? Ta không tin. Ta là người xuất sắc như vậy, kiếp trước tất nhiên phải càng xuất sắc hơn. Nhân Hoàng là ta, ta là Nhân Hoàng.”
Đứa bé nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Phương Minh, trong lòng thầm chửi, hắn rất muốn nói một câu: “Ngươi là cái rắm của Nhân Hoàng thì có.”, nhưng nhớ đến cơn đau đầu, đành cố kiềm lại không nói ra.
“Đúng vậy, kiếp trước của ngươi chắc chắn rất vĩ đại, nhưng thật sự không hề có liên quan gì đến ta. Ta lúc nãy muốn đùa với ngươi một chút thôi. Thật ra ta cũng vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu, nhưng ta vừa nhìn thấy ngươi thì liền biết ngươi chắc chắn không giống người bình thường, vậy nên mới muốn tạo dựng chút quan hệ với ngươi mà thôi.”
Đứa bé vội vàng giải thích, trong lòng lại thầm khinh bỉ bản thân, thật sự hổ lạc đồng bằng bị chó khinh mà. Đổi lại trước kia, con người trước mắt hắn đây đừng hòng lọt vào pháp nhãn của hắn, một cú đánh liền biến thành đống thịt nát nhừ.
“Hóa ra là vậy, cũng có lý.” - Phương Minh gảy gảy tóc, đầu ngẩng cao: “Ta ưu tú như vậy, có người muốn tạo dựng quan hệ với ta cũng là chuyện bình thường, lần sau chú ý chút là được, lần này ta tạm tha cho ngươi.”
“Nói xong, Phương Minh xoay người bỏ đi.
Thấy Phương Minh bỏ đi, trên khuôn mặt đứa bé tỏ ra khẩn trương: “Đại ca… thiên tài… con cưng của trời… con người may mắn, xin hãy dừng bước!”
Phương Minh quay đầu lại, cách đứa bé mười mét, hỏi: “Nếu hiểu lầm đã được giải thích, thiên tài ta đây tất nhiên phải đi, ngươi gọi ta có chuyện gì?”
“À… con người may mắn, có thể giúp ta được không, kéo ta ra khỏi cái cây này?”
Vẻ mặt đứa bé đầy mong đợi nhìn Phương Minh. Phương Minh nhíu mày, nhìn cây đại thụ thương thiên nhốt đứa bé này cả buổi sau thì lắc đầu: “Bỏ đi, ta thấy ngươi cứ ở trong đấy thêm một thời gian nữa. Bên ngoài nguy hiểm lắm, bé như ngươi đừng nên ra ngoài.”
“Ta mà không ra ngoài, ta sẽ bị ngột ngạt đến chết mất, kéo ta ra ngoài để ta hít thở không khí trong lành là được rồi.”
“Không khí trong lành ở đâu mà hít. Ngoài này bão cát nghiêm trọng như vậy, ngươi cứ ở đây, còn có thể hấp thu đầy đủ dưỡng khí.”
“ĐM!”
Đứa bé đột nhiên văng tục: “Đại gia ta cả đời này chưa bao giờ gặp hạng người vô liêm sỉ như ngươi, đại gia ta không giả vờ giả vịt với ngươi nữa. Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta có thể cho ngươi một món chí bảo Vu sư.”
“Ngươi có cảm nhận được sự thay đổi của viên châu Vu sư trong người ngươi không? Đây là vì viên châu Vu sư này cảm ứng được sự tồn tại của chí bảo này. Đây là chí bảo đứng đầu của gia tộc Vu sư các ngươi, ta không hề nói khoa trương. Có được chí bảo này, con đường Vu sư ngươi đang đi có thể sẽ đột ngột tăng mạnh, ngày sau rất có thể sẽ trở thành thần Vu.”
Nói xong, đứa bé dùng ánh mắt đắc ý nhìn Phương Minh, bởi hắn tin chỉ cần là Vu sư, không ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn trở thành thần Vu cả.
Thế nhưng, khiến hắn phải thất vọng rồi, khuôn mặt Phương Minh không hề có chút thay đổi nào cả.
“Thật đáng tiếc, ta không có hứng thú trở thành thần Vu.”
Thần Vu, trong truyền thừa Vu sư cũng không có ghi chép chi tiết, chỉ có nhắc đến đó là một cảnh giới, hơn nữa cũng không nói trước đây đã từng có ai tu luyện đến cảnh giới thần Vu này.
Cái này giống như thần tiên vậy, chỉ tồn tại trong truyền thuyết Vu, có tồn tại thật hay không cũng không biết.
Nói xong, Phương Minh không dừng bước, tiếp tục quay lại con đường cũ.
“Đồ khốn chết tiệt!”
Đứa bé tức giận, tay phải bất ngờ duỗi thẳng ra, một luồng hơi khủng khiếp đánh úp lại, khiến cả người Phương Minh bay ngược lên rồi rơi xuống đất.
“Đồ khốn nhà ngươi vậy mà dám ép ta ra tay.”
Luồng hơi này, khiến Phương Minh nhíu mày. Cậu biết đứa bé này rất kỳ lạ. Trong một ngôi mộ cổ làm sao có thể có một đứa con nít chứ. Bây giờ cậu có thể chắc chắn, đứa bé này, chính là chủ ngôi cổ mộ trong lời kể của các vị cường giả.
Bàn tay to che phủ một góc trời, hướng tới tóm lấy Phương Minh. Nhưng đúng lúc này, cây đại thụ thương thiên cũng rung động, mấy nhánh cây rũ xuống, cuốn lấy bàn tay to.
Từng luồng sáng màu xanh lá từ trên cây đại thụ phát ra. Vẻ mặt đứa bé trở nên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì thế mà nhăn lại.
“Đủ rồi, nhốt ta bao nhiêu năm rồi, hôm nay ta nhất định phải thoát ra.”
Vẻ mặt đứa bé trở nên dữ tợn, cả người nứt ra ánh sáng chói lóa, giống như một vị thần, không ngừng đẩy vỏ cây, một chân từ trong đạp ra ngoài.
Đại thụ lắc lư, vô số nhánh cây rơi xuống, hướng đến cái chân thò ra bên ngoài của đứa bé, bao lấy.
“Tưởng ta sợ ngươi phải không? Hôm nay ta sẽ nhổ cỏ tận gốc ngươi.”
Đứa bé cười lớn, cả người trong nháy mắt trở nên to lớn, một mét, hai mét,… một trượng (1), ba trượng,…
(1) 1 trượng = 2,33 mét
Đại thụ lay động, ngày càng có xu hướng nghiêng về một bên.
Thế nhưng, ngay lúc này, trên ngọn cây đại thụ, một quả rơi xuống. Đây là một quả màu xanh lá, rơi thẳng xuống đất.
“Đây là…”
Phương Minh nhìn thấy trên mặt đất trước mặt xuất hiện từng hàng chữ khắc màu xanh lá. Những chữ khắc này hợp lại với nhau, tạo thành một trận pháp cực kỳ phức tạp.
Đại thụ không lay động nữa, nhưng lúc này vỏ cây lại mở rộng ra, bao lấy đứa bé, kéo cả người đứa bé trở lại vào trong.
Trong nhánh cây, ánh sáng chói lóa. Một luồng năng lượng khủng khiếp tản ra. Cho dù có trận pháp trên mặt đất bảo hộ, Phương Minh vẫn tim đập mạnh không ngừng. Đứa bé kia tuyệt đối là sự tồn tại có thực lực cường đại nhất mà cậu từng thấy.
“Ông đây cả đời này giết người vô số, nếu trời không phục, đập tan trời, nếu đất không phục, đạp vỡ đất, ngươi dựa vào cái gì mà phong ta?”
Tiếng nói từ trong nhánh cây phát ra, động tĩnh bên trong Phương Minh không còn nhìn thấy được nữa, nhưng cậu có thể tưởng tượng được, đứa bé này đang đánh nhau kịch liệt với cây đại thụ.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một tiếng sau, năng lượng dao động mới biến mất. Sau đó, đại thụ bắt đầu trở nên héo rũ. Với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cây đại thụ thương thiên đang già đi, mục rữa, lúc sau thì hóa thành tro bụi phiêu tán khắp một góc trời.
“Cây đại thụ thua rồi, đứa bé kia đã tháo phong ấn rồi sao?”
Đồng tử Phương Minh hơi co lại, không nói gì mà lập tức điên cuồng chạy về đường cũ. Nếu đứa bé này phá phong ấn rồi, thực lực của Phương Minh căn bản không thể chống đỡ được.
Hơn nữa, trước đó cậu còn sỉ nhục đối phương. Nếu đổi lại cậu là đứa bé kia, phỏng chừng cũng sẽ cho một cú lại đây.
Thế nhưng, Phương Minh chưa chạy được mấy mét, một lực hút truyền đến, bắt lấy cậu kéo lại. Người ra tay đúng là đứa bé kia.
Chỉ có điều trên khuôn mặt đứa bé kia đã không còn sự tàn ác, chỉ còn lại vẻ mê màng.
“Ta là ai?”
“Sao ta lại xuất hiện ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận