Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 300: Nhị công tử đến

Chương 300: Nhị công tử đến
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Đối mặt với ánh mắt của Thiệu Trạch Minh, Phương Minh đang muốn mở miệng, bất quá đã có người lên tiếng trước hắn.
"Minh thiếu, hắn phế đi Tiễn Bất Thông, có nghĩ tới mặt mũi của nhị công tử không nhị công tử tất nhiên là nổi giận. " Cầu trưởng lão nói.
Thiệu Trạch Minh liếc nhìn Cầu trưởng lão và lão gù, "Vậy thì thế nào? "
Một câu "Vậy thì thế nào" nói ra vô cùng khinh miệt, làm cho Cầu trưởng lão và lão gù xấu hổ vô cùng nhưng đối mặt với Thiệu Trạch Minh bọn họ chỉ có thể nổi giận mà không dám nói gì.
Dù sao đối phương là cường giả, bọn họ những người này chỉ ở cấp hậu kỳ của Nhân cấp, mặc dù là đỉnh tiêm thế nhưng trong mắt cường giả của Địa cấp cũng chẳng là gì.
Tu đến tầng thứ chín nhân cấp so với tu đến tầng đầu của địa cấp, tuy hai người chỉ chênh lệch một tầng, nhưng lại khác nhau một trời một vực, không bước vào địa cấp, đối với địa cấp cường giả mà nói, nhân cấp tầng một và nhân cấp tầng chín không có gì khác nhau.
Mấy người Cầu trưởng lão rất uất ức, bọn họ hiện tại chỉ có thể trông cậy vào nhị công tử nhanh đến đây một chút, chỉ cần nhị công tử đến, tất nhiên sẽ khiến Thiệu Trạch Minh kiêu ngạo kia trả giá thật lớn.
"Thế nào? "
Thiệu Trạch Minh tiếp tục đem ánh mắt nhìn về phía Phương Minh, nhưng Phương Minh nhếch miệng mỉm cười, "Đa tạ hảo ý của ngươi, bất quá ta không muốn theo đuôi người khác. "
Đối với câu trả lời của Phương Minh, Thiệu Trạch Minh cũng không ngạc nhiên bất kỳ một thiên tài nào cũng có ngạo khí, sao có thể cam tâm đi theo người khác.
Thế nhưng, làm những thiên tài này chịu thất bại, hoặc là biết trên đời này còn nhiều người tài giỏi hơn hắn đang tồn tại thì hắn sẽ cam chịu cúi đầu.
Nghe Phương Minh cự tuyệt, ở đây không ít người đều lộ ra vẻ thất vọng, bọn họ muốn thấy được đại chiến giữa Thiệu Trạch Minh và nhị công tử nhưng lại bị thu hút bởi Phương Minh cự tuyệt Thiệu Trạch Minh , như vậy sẽ không còn lý do để Thiệu Trạch Minh và nhị công tử đại chiến với nhau.
Thiệu Trạch Minh cười lắc đầu, cứ như vậy tựa vào lôi đài , mà người ở chỗ này cũng bởi vì cử động của hắn mà phấn chấn, Thiệu Trạch Minh phải ở chỗ này đợi Nhị công tử đến.
Một khi nhị công tử tới, dù cho không có Phương Minh làm nguyên nhân, nhưng hai vị thiên tài này tất nhiên là không phục lẫn nhau, đến lúc đó rất có thể bạo phát chiến đấu, mà đây là kết quả mà bọn hắn mong đợi.
Giờ khắc này, đã không có ai quan tâm Phương Minh rồi, càng không có người quan tâm đến ân oán giữa Lữ Trí Thần và nhà họ Trần nữa rồi.
Duy chỉ có Phương Minh, chú ý tới biểu cảm xám như tro trên mặt Lữ Trí Thần, nhìn thấy vẻ mặt của Lữ Trí Thần , trong lòng của hắn cũng khẽ thở dài một cái, Lữ Trí Thần nói ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Đây là một thanh niên luôn một lòng vì cha mình báo thù , có thể tưởng tượng được, mấy chục năm qua, Lữ Trí Thần ngậm bao nhiêu đắng và bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, nếu không, một người trẻ tuổi như vậy không có khả năng đạt được cảnh giới này.
Phương Minh vẫn rất may mắn, so sánh với những người khác, bởi vì sư phụ của mình và Vu sư truyền thừa, ở một phương diện khác hắn quả thực xem như là mở móc treo, nếu như theo lời của người quản trò mà nói, phần lớn mọi người đều tham gia vào trò chơi còn hắn chỉ làm người dạo chơi.
Trần gia bên kia, từ lúc mới bắt đầu đã kích động nhưng bây giờ tâm tình cũng là chậm rãi bình ổn lại, Trần Hán Sinh đi tới bên cạnh Phương Minh , nhỏ giọng nói rằng:"Phương sư đệ, hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước? "
Trần Hán Sinh nói lời này là vì suy nghĩ cho Phương Minh, giải quyết chuyện diệt môn, Trần gia bọn họ không gặp nguy hiểm, nhưng mình và vị Phương sư đệ này sẽ gặp phải nguy hiểm to lớn, bởi vì Phương sư đệ phế bỏ thủ hạ của vị Nhị công tử kia, chẳng khác nào trực tiếp đánh vào mặt Nhị công tử một cái.
Tuy là hắn không biết lai lịch của nhị công tử như thế nào, thế nhưng hắn trà trộn giới tu luyện nhiều năm như vậy biết một đạo lý, những cường giả kia không thể nhịn được nếu bị mất mặt mũi.
"Trần sư huynh, không cần lo lắng, đệ có thủ đoạn tự vệ. "
Phương Minh trên mặt tràn đầy nụ cười bình tĩnh, hắn nói lời này không phải là để Trần Hán Sinh an tâm, hắn đúng là có thủ đoạn tự vệ.
Phương Minh không có tự tin cho rằng thực lực của hắn bây giờ có thể cùng địa cấp cường giả đối kháng, hắn nói thủ đoạn tự vệ chính là sợi lông mà sư phụ để lại cho hắn, lần trước dùng hết một sợi còn dư lại hai sợi.
Cho dù nhị công tử lợi hại như thế nào đi nữa, Phương Minh cũng không tin hắn có thể chống cự được cọng lông mà sư phụ để lại cho mình.
Chẳng qua chỉ khi nào xảy ra tình huống xấu nhất, hắn mới ném ra sơin lông của sư phụ, sau khi trải qua chuyện lần trước ở công viên, hắn đã biết ba sợi lông của sư phụ mình trân quý nhường nào.
Không tới một khắc đồng hồ thời gian, trước cửa trang viên lại xuất hiện mấy bóng người, trẻ có già có, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn chưa phải là một phe, bởi vì đi ở phía trước là một nam một nữ tuổi còn trẻ đang nhìn lão già ăn mặt lôi thôi phía sau bằng ánh mắt căm phẫn.
Mấy người này đi tới, Thiệu Trạch Minh chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục khôi phục dáng vẻ ngẩng đầu nhìn trời.
"Là hắn! "
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Thiệu Trạch Minh, trên mặt mang theo vẻ kiêng kỵ, lôi kéo cô gái bên cạnh đứng qua một bên không nói tiếng nào.
"Ha ha, chư vị đồng nghiệp đều tới sao, ta nghe nói nơi này có thư khiêu chiến diệt môn, cố ý tới tham gia náo nhiệt, sao thế, đều kết thúc sao? "
Một vị hòa thượng vẻ mặt béo tròn đi đến, chỉ bất quá hòa thượng này không mặc tăng y mà là tây trang, nếu như không phải trên đầu hắn có chấm tròn ước đoán không có ai nghĩ hắn là hòa thượng.
Nhìn thấy vị hòa thượng này xuất hiện, không ít người biểu tình đều trở nên quái dị, bởi vì bọn họ nhận ra thân phận của hòa thượng này.
Hòa thượng điên của Ngũ Đài Sơn Nhiếp Thông.
Ngũ Đài Sơn, một trong những phật giáo danh sơn , mười năm trước, Ngũ Đài Sơn có một vị hòa thượng còn trẻ bởi vì phạm vào quy cũ của Ngũ Đài Sơn mà bị đuổi ra khỏi chùa, bắt đầu từ đó du tẩu khắp nơi để tu luyện.
Còn nguyên nhân phạm giới của vị này cũng rất đơn giản, đó chính là sát giới.
Mười năm trước, vị này trong một đêm tru diệt mười mạng người của một nhà, mà gia tộc đó chỉ là một gia tộc tu luyện nhỏ nhưng lại có một vị cường giả tu luyện đến tầng thứ chín của nhân cấp tọa trấn.
Mười năm trước, vị thực lực của người này có thể giết được cường giả nhân cấp đỉnh phong, mười năm trôi qua, không người nào dám dự đoán được thực lực của hắn đã tinh tiến đến đâu.
Thậm chí cũng có người tiên đoán, thực lực của người này sớm đã đạt đến địa cấp rồi, chỉ bất quá bởi vì tuổi tác, cho nên mới không có cách nào hướng Tứ đại công tử khiêu chiến, nếu không cái ghế Tứ đại công tử có khi sẽ thay người.
Ở tu luyện giới, Tứ đại công tử chỉ có bốn người hơn nữa nếu muốn trở thành Tứ đại công tử còn có một yêu cầu, đó chính là dưới bốn mươi tuổi, qua bốn mươi tuổi dù chỉ một ngày cũng không thể trở thành Tứ đại công tử.
Nếu không, giới tu luyện này có nhiều lão tiền bối thực lực mạnh mẽ như vậy, những người khác làm sao có cơ hội lấy được danh xưng Tứ đại công tử.
Thấy Nhiếp Thông tiến đến, ánh mắt của Thiệu Trạch Minh lần đầu tiên có vẻ ngưng trọng, hướng phía đối phương gật đầu, xem như là bắt chuyện rồi.
Nhiếp Thông cũng nở nụ cười chào lại, sau đó chính là đứng qua một bên, nhưng nếu như có người chú ý tới sẽ phát hiện, Nhiếp Thông thỉnh thoảng lại nhìn về phía lão già ăn mặc lôi thôi như ăn mày kia.
Lão già đứng trong góc cười ha ha mấy tiếng, mà ánh mắt của lão khi nhìn đến Phương Minh, trong đôi mắt già nua ánh lên tia sáng khác thường.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao những cường giả bình thường không xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện? "
Đám người vây xem toàn bộ đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nếu như nói là bởi vì chiến thư diệt môn của Lữ Trí Thần và Trần gia thì bọn họ không tin, bởi vì loại chuyện bát nháo này không thể nào thu hút sự chú ý của cường giả địa cấp.
Khi những người này còn đang nghi ngờ thì trước cửa trang viên xuất hiện một thanh niên, khi hình bóng người thanh niên này xuất hiện, đám người Cầu trưởng lão trên mặt lộ ra nét vui mừng, bước nhanh tới để nghênh đón.
Bên trên lôi đài, Thiệu Trạch Minh để tay lên trường kiếm bên hông, biểu tình xuất hiện vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Hết thảy đám người vây xem lúc này cũng đều trở nên kích động, nhìn bóng người đứng nơi cửa, đối phương mặc dù chỉ là đứng ở nơi đó, nhưng lại tạo cho bọn hắn một nguồn áp lực kinh khủng.
Đây chính là uy lực của cường giả địa cấp, đây chính là sức ảnh hưởng của Tứ đại công tử.
Mọi người cũng đều biết lai lịch và thân phận của vị này, là Nhị công tử trong Tứ đại công tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận