Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 860: Bắt nạt em gái ta (1)

Chương 860: Bắt nạt em gái ta (1)
"Con còn có một cô em gái, em gái con chỉ sinh sau con vài phút mà thôi."
"Con tên Phương Minh, em gái con tên Phương Mẫn, sở dĩ mẹ lấy tên cho hai anh em con giống nhau như thế, cũng là vì mẹ cảm thấy thời gian hai con ra đời không cách nhau bao lâu."
Trong đầu Phương Minh nhớ lại lời mẹ mình nói, mấy năm nay, mẹ một mực tìm kiếm cậu và em gái, đáng tiếc từ đầu tới cuối vẫn không có bất kỳ đầu mối gì.
Mâu quang nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, thoạt nhìn Tiêu Ngọc Nhi cũng chỉ chừng hai mươi, cho nên dù cho dĩ vãng bản thân mình có một loại cảm giác đặc thù đối với Tiêu Ngọc Nhi, nhưng cho tới bây giờ Phương Minh vẫn chưa từng suy nghĩ theo hướng này, nguyên nhân là vì thời gian không chính xác.
Nhưng cậu lại quên, trên đời này có một số người không thể nhìn thấu tuổi tác của họ dựa vào dung mạo, rốt cục Tiêu Ngọc Nhi bao nhiêu tuổi căn bản là cậu không hề biết.
Họ Phương, Ma Đô.
Hai đầu mối phù hợp với điều kiện này, khiến cho Phương Minh phải suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi lại bật người giải thích, cô ấy biết nhất định là sư phụ vì muốn tốt cho mình nên mới nói như vậy, nhưng quả thật sư phụ mình đã hiểu lầm rồi, dạng người giống như cậu Phương này, sao có thể chấp nhận chuyện cho một người vô duyên vô cớ dính líu quan hệ tới bản thân mình được? Nếu như bởi vậy mà tức giận, chỉ mang đến phiền phức cho nhà họ Tiêu cùng sư phụ mình, về phần mình, dù sao thì cũng không đáng kể gì.
"Sư phụ, không phải, cậu Phương không có liên quan gì với con, chúng con cũng chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi."
Lời giải thích của Tiêu Ngọc Nhi cũng không khiến vẻ mặt của đám người ở hiện trường có thay đổi gì, vẻ mặt của ông lão nhà họ Tiêu là áy náy, lời Tô Ngọc Mai nói khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ, càng thêm cảm thấy có lỗi với Ngọc Nhi.
"Cha, đây là có chuyện gì? Tô sư phụ nói chị…?"
"Tô sư phụ, sư phụ không nên nói bậy, từ nhỏ chị đã sống chung một chỗ với chúng tôi rồi."
Mấy người trẻ tuổi nhà họ Tiêu không thể nào chấp nhận được cái hiện thực này, nhưng mà nếu Tô Ngọc Mai đã quyết định, đương nhiên sẽ không lùi bước nữa, nói thẳng: "Những lời ta nói đều là sự thực, Ngọc Nhi họ Phương, trước đây khi Tiêu Mạn cùng ta nhặt được Ngọc Nhi, trên cổ của Ngọc Nhi còn có đeo một khóa trường mệnh, phía trên có khắc tên của cô ấy."
Khi nghe được khóa trường mệnh, tròng mắt Phương Minh lại co rút lại một chút, bởi vì mẹ cậu đã từng nói, trên cổ em gái cậu thực sự có một khóa trường mệnh, chẳng qua cho đứa nhỏ đeo khóa trường mệnh là phong tục ở rất nhiều nơi, chỉ dựa vào điểm này thì còn chưa đủ.
"Sư phụ, người đừng nói nữa."
Tiêu Ngọc Nhi cắt đứt lời của sư phụ mình, vẻ mặt kiên quyết nói: "Mặc kệ cha mẹ ruột của con là ai, nhưng người nuôi lớn con là nhà họ Tiêu, trong lòng con, mẹ con chính là mẹ ruột, mà con cũng là con cháu của nhà họ Tiêu, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi."
"Thế nhưng Ngọc Nhi..."
Tô Ngọc Mai vẫn còn có chút không cam lòng, "Mặc dù nói là trước đây cha mẹ ruột của con đã từ bỏ con, nhưng cũng có thể là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó thì sao? Không phải sư phụ không để cho con báo ân, chẳng qua sư phụ cảm thấy con nên tìm cha mẹ ruột của mình, biết chân tướng lúc ban đầu."
"Mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, muốn tìm người thật không khác gì mò kim dưới đáy biển, nhưng rốt cuộc thì con cũng còn có họ tên, chúng ta có thể điều tra xem trước đây có nhà nào bị lạc mất con gái tên Phương Mẫn hay không mà…"
Nghe được lời của Tô Ngọc Mai, trong mắt Phương Minh có tia sáng thoáng qua, cho tới bây giờ cậu đã có thể triệt để xác định, Tiêu Ngọc Nhi chính là em gái ruột của cậu.
Nghĩ đến vậy mà bản thân mình lại có thể tìm được em gái, nếu như mẹ mình biết tin tức này, không biết phải vui sướng tới cỡ nào...
"Hay cho một vở kịch nhận thân, chẳng qua chuyện này chẳng có liên quan gì tới nhà họ Lý tôi, mặc kệ Tiêu Ngọc Nhi cô có phải là người của nhà họ Tiêu hay không, hôn lễ này cũng sẽ không xoá bỏ." Lý Ngao mở miệng cười lạnh.
"Ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đáp ứng..."
Tiêu Ngọc Nhi nhìn về phía Lý Ngao, vốn là gương mặt không chút biểu cảm, nhưng khi cô ấy mới nói được nửa câu, đột nhiên vẻ mặt trở nên quái dị, dường như nhìn thấy hình ảnh gì không thể tưởng tượng nổi.
"Hôn lễ, chỉ bằng ngươi?"
Phương Minh không biết đã xuất hiện trước mặt Lý Ngao từ khi nào, xách phần gáy Lý Ngao lên như thể đang xách một con gà con sau đó ném xuống dưới, tiếp đó lại không chút khách khí, trực tiếp tát ra một tát!
Chỉ dựa vào thằng này, dĩ nhiên cũng dám ngấp nghé em gái mình, thật sự là muốn chết.
Một tát này, trực tiếp tát tới mặt của Lý Ngao xưng phù lên, hàm răng đều bị đánh nát mấy cái, một tát này Phương Minh đánh ra không chút lưu tình, thậm chí nếu như không phải sợ tràng diện quá máu tanh, một tát này của cậu có thể trực tiếp tát bay đầu Lý Ngao.
Một tát này của Phương Minh, khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường dại ra, không ai nghĩ tới Phương Minh có thể ra tay đột ngột đúng lúc này như vậy, mà người nhà họ Lý càng ngây ngẩn cả người, mặc dù nói thiếu chủ không phải thiên tài tu luyện gì, nhưng cũng có thể coi là có thực lực không kém, huống chi ở bên cạnh thiếu chủ còn có hai vị trưởng lão, làm sao lại đột nhiên bị người đánh như thế?
"Cậu Phương?"
Kinh hãi nhất vẫn là Tiêu Ngọc Nhi, cô ấy không rõ vì sao Phương Minh sẽ ra tay, dù sao thì giữa cô ấy và Phương Minh cũng chỉ có duyên phận gặp mặt vài lần mà thôi, mà lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở nhà họ Mục, lúc ấy quan hệ của hai người còn là đối địch cơ đấy.
"Ngọc Nhi, em yên tâm đi, chị đã biếu tặng tất cả bảo vật lấy được trong bảo tàng cho cậu Phương, nhất định cậu Phương sẽ giải quyết những chuyện này giúp em, em không cần bức bách bản thân mình gả cho người ta làm gì."
Trong số mọi người ở đây, chỉ có Lý Như hiểu vì sao Phương Minh lại ra tay, đương nhiên cái gọi là hiểu của cô ấy chính là như vậy, nhưng cô ấy lại quên, từ đầu tới đuôi Phương Minh vẫn chưa từng đạt thành giao dịch gì với cô ấy.
"Bảo tàng?"
Nghe được bạn thân mình trả lời, Tiêu Ngọc Nhi lập tức hiểu rõ bạn thân mình đang nói gì, nhưng ngay sau đó cô ấy lại nở nụ cười khổ, có lẽ bảo tàng Đại Minh là vô giá, nhưng đối với dạng người như cậu Phương này đến nói, chỉ dựa vào tiền bạc là không thể nào khiến cậu động lòng.
Thậm chí nói không khoa trương chút nào, tài phú của nhà họ Phương tuyệt đối phải nhiều hơn hẳn toàn bộ vương triều hoàng thất Đại Minh, dù sao nhà họ Phương cũng là thế lực tồn tại hơn một nghìn năm, mà một vương triều Đại Minh chẳng qua cũng chỉ mới mấy trăm năm mà thôi.
Cái này cũng giống như khi đối mặt với người giàu nhất thế giới, lại nói với hắn mình cho hắn 10 triệu, nhưng hắn phải làm giúp mình một chuyện… Căn bản đây là giao dịch không có khả năng đạt thành.
Tiêu Ngọc Nhi biết thân phận của Phương Minh, nhưng mà những người khác ở đây lại không biết, tuy rằng cái họ Phương này có chút đặc thù, nhưng trong giới tu luyện ngoại trừ nhà họ Phương ra cũng không phải là không có người tu luyện nào khác mang họ Phương.
Hơn nữa, người nhà họ Phương cũng rất ít đi lại trong giới tu luyện, nếu như Tiêu Ngọc Nhi thật sự có có quan hệ với người nhà họ Phương, chỉ sợ đã sớm nói ra từ lâu, dùng cái này đến khiến nhà họ Lý bọn họ kiêng kỵ, mà không phải cuối cùng đành lựa chọn thỏa hiệp gả cho Lý Ngao.
"Làm càn! Ngươi dám ra tay với thiếu chủ!"
Người đầu tiên kịp phản ứng đồng thời có hành động dĩ nhiên chính là hai vị trưởng lão nhà họ Lý kia, hai trưởng lão này đồng thời ra tay đánh Phương Minh, hai cường giả Địa Cấp trung kỳ đồng thời ra tay, điều này khiến không ít người nhà họ Tiêu lo lắng nhìn về phía Phương Minh.
Đối với người nhà họ Tiêu đến nói, bọn họ không biết Phương Minh là ai, thế nhưng Lý Ngao là người mà bọn hắn ghét cay ghét đắng, nếu có thể, đám người trẻ tuổi nhà họ Tiêu đang đứng ở đây đều muốn tự mình nhào lên đánh Lý Ngao một trận, đánh tới lúc Lý Ngao biến thành đầu heo mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận