Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 310: Gậy ông đập lưng ông

Chương 310: Gậy ông đập lưng ông
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
"Quyền lực của hội học sinh các cậu lớn thật đó.”
Dương Tiêu xuất hiện trong đám người, ánh mắt đầu tiên nhìn mặt mấy học sinh bên cạnh bảo vệ, cuối cùng mới nhìn về phía Phương Minh bị bảo vệ vây.
"Dương Tiêu, đây là chuyện của hội học sinh bọn tôi, không liên quan gì tới cậu.”
Một cán bộ hội học sinh nghiêm mặt, là cán bộ của hội học sinh, trong trường học ngoại trừ thầy cô ra thì đa số học sinh nhìn thấy bọn họ đều phải khách khí, nhưng duy chỉ có một loại học sinh ngoại lệ.
Những học sinh làm nghiên cứu khoa học .
Loại đại học Thủy Mộc đứng đầu các trường học này, hội học sinh trên thực tế tương đương với cơ quan chấp pháp bên ngoài, bọn họ có thể quản lí tất cả học sinh, nhưng duy chỉ có những học sinh bên nghiên cứu khoa học là bọn họ không dám động vào.
Dù địa vị đại học Thủy Mộc cao bao nhiêu, nhưng có một điểm không thay đổi, nó là một trường học, mà thứ một trường học dựa vào không phải có bao nhiêu học sinh và có bao nhiêu cán bộ hội học sinh, càng không phải việc đã đào tạo ra bao nhiêu người tài trong hai giới chính trị và thương mại, tuy là những người phía sau đúng là sẽ có chút ảnh hưởng với trường học.
Nhưng mà, một trường học chân chính được xếp hạng cao biểu dương ở nước ngoài, thì phải dựa vào việc nghiên cứu học thuật của trường, dựa vào các hạng mục nghiên cứu khoa học của trường.
Cho nên, cán bộ hội học sinh đại học Thủy Mộc lúc đảm nhiệm chức vụ đã được ám chỉ của cấp trên, tuyệt đối không được phép đụng vào mấy đứa học bên nghiên cứu khoa học, đây là giới hạn, là điều trường học không cho phép.
Mà Dương Tiêu, chính là một tên học bá thuộc nghiên cứu khoa học như vậy.
Thời còn cấp ba đã giành huy chương vàng cuộc thi vật lý toàn quốc, sau khi lên đại học thì dẫn đội tuyển đạt được huy chương vàng của cuộc thi vật lý quốc tế dành cho thanh niên.
Việc này cũng chưa tính, theo tin tức mà hội học sinh biết được, Dương Tiêu bây giờ đã tham gia tổ dự án nghiên cứu khoa học của đài thiên văn, đây là dự án có thể xếp vào top 10 trong tất cả các hạng mục nghiên cứu của trường, có thể tham gia tổ dự án này đều là những người đứng đầu của trường , hơn nữa thầy hướng dẫn chống lưng cho dự án này cũng không phải người bọn họ có thể động vào.
Dương Tiêu không có hảo cảm gì đối với hội học sinh, trong lòng của cậu, học sinh không làm nghiên cứu khoa học đều không phải là học sinh giỏi.
"Chuyện của hội học sinh, thế cậu nói một chút, bạn học Phương phạm vào nội quy nào của trường học?" - Dương Tiêu đi tới trước mặt Phương Minh, nhìn mấy học sinh của hội học sinh này, xem thường hỏi.
"Nhân viên ngoài trường quấy nhiễu sinh hoạt của nữ sinh trường học ở khu kí túc xá nữ, e rằng có thể có ý đồ gây rối, đương nhiên là phải dẫn tới chỗ quản lý điều ta rồi.”
"Nói láo.”
Dương Tiêu trực tiếp mắng, mà lời của cậu làm cho sắc mặt mấy cán bộ hội học sinh kia trở nên âm trầm, một học sinh trong đó nhịn không được nổi giận nói: "Dương Tiêu đừng tưởng rằng cậu tham gia dự án của tổ thiên văn là có thể không coi ai ra gì.”
"Ai nói với cậu bạn Phương là nhân viên ngoài trường?"
Dương Tiêu dùng ánh mắt như thấy kẻ ngu si nhìn về phía mấy học sinh của hội học sinh.
"Bọn họ không phải nhân viên ngoài trường chẳng lẽ học sinh trường chúng ta hay sao, Dương Tiêu cậu định trợn mắt nói dối sao?" - Học sinh của hội học sinh phản bác.
"Bạn học Phương tổ dự án của bọn tôi mời tới để cố vấn cho hạng mục, cậu cảm thấy cậu ấy còn tính nhân viên ngoài trường? "
Biểu cảm của Dương Tiêu đột nhiên trở nên nghiêm nghị, quát : "Tổ dự án thiên văn khó khăn lắm mới mời bạn Phương tới, nhưng hội học sinh các người thì sao, lại muốn đuổi bạn Phương đi, cậu có biết biết hành vi của mấy người có nghĩa gì không? "
"Mấy người suýt chút nữa hại chung kết hạng mục nghiên cứu khoa học của tổ dự án thiên văn chúng tôi, suýt chút nữa tổn thất một thành quả nghiên cứu khoa học trong sự nghiệp thiên văn của đất nước, mấy người sẽ trở thành tội nhân của cả quốc gia.”
Sau một trận tới tấp vào mặt, sắc mặt mấy học sinh của hội học sinh cũng thay đổi, bình thường chỉ có bọn họ mới sa sả vào mặt người khác, có bao giờ bị người ta mắng như vậy.
Còn trở thành tội nhân của quốc gia, lời này cũng nói quá.
"Sao nào, không tin lời nói của tôi sao, tôi nói cho các người biết, đây không phải tôi nói, cái này là do thầy hướng dẫn của tôi nói, thầy hướng dẫn chính miệng nói bạn Phương có trợ giúp to lớn đối với hạng mục nghiên cứu khoa học của bọn tôi, mọi người nếu không tin, vậy đi chất vấn thầy hướng dẫn của tôi đi.”
Dương Tiêu vừa thốt lời này ra, biểu cảm của những học sinh trong hội học sinh xấu xí như ăn phải phân vậy, bảo bọn họ đi chất vấn thầy hướng dẫn của Dương Tiêu, chất vấn chuyên gia vật lý hàng đầu trong nước, chất vấn một đỉnh tiêm ngành vật lý chuyên gia quốc nội, chất vấn một viện sĩ hàn lâm viện khoa học Trung Quốc, là bọn họ ăn gan hùm mật gấu đó.
Hội học sinh học sinh trong chớp mắt yên lặng, mà mấy bảo vệ kia thấy tình hình không ổn sớm đã rút lui ra xa, tuy lúc trước mấy học sinh kia hứa hẹn bọn hắn vài lợi ích, nhưng bây giờ xem ra, thứ lợi ích này bọn họ có muốn cũng không được.
Trâu bò đánh nhau, bọn hắn cũng không cần nhúng tay vào.
Một học sinh bên hội học sinh đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn , trong ánh mắt mang theo ý xin chỉ thị, bởi vì hiện tại hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thầy hướng dẫn địa vị cao mà Dương Tiêu lấy ra chắn, không phải là người hội học sinh bọn họ có thể trêu chọc nổi.
Tiêu Cẩn lúc này cũng vô cùng phiền muộn, hắn muốn để Phương Minh xấu mặt trước Diệp Tử Du , nhưng kết quả bây giờ lại tương phản, bởi vì Dương Tiêu đến, ngược lại đã nâng cao hình tượng của đối phương.
Được mời tới làm cố vấn cho hạng mục nghiên cứu khoa học cao cấp của trường, dù đối phương lúc trước nói không đi học đại học, nhưng phương diện học lực này không thành vấn đề, toàn bộ trường đại học Thủy Mộc nhiều học sinh như vậy, nhưng có thể tham gia vào tổ dự án cũng lác đác mấy người.
Lần này, có thể nói là gậy ông đập lưng ông, hơn nữa Tiêu Cẩn còn phát hiện thái độ của Diệp Tử Du với mình thay đổi rồi, nếu như lúc đầu là kiểu rất bình thản, như vậy lúc trước tựa như có chút thù địch đối với mình rồi.
Lẽ nào Diệp Tử Du nhìn ra việc này là do mình sắp xếp sao?
Tiêu Cẩn không chắc lắm, nhưng trong mắt của hắn có vẻ âm tàn, Diệp Tử Du là cô gái hắn coi trọng, bất kể như thế nào hắn cũng phải chiếm được.
. . .
Dưới cái nhìn chằm chằm của Dương Tiêu, người của hội học sinh cùng bảo vệ tức giận rời đi, mà không ít ánh mắt của các nam sinh ở đây lúc này nhìn Phương Minh có một chút địch ý, mặc dù bọn họ đố kị với việc Phương Minh với được đệ nhất hoa hậu giảng đường của trường bọn họ.
Nhưng nếu như, người này là một tên học bá cao cấp, thì lòng ghen tỵ này ít đi rất nhiều, đối với học sinh mà nói, nhất là học bá, bọn họ có lẽ sẽ ghét nhiều người, ghét mấy tên nam sinh đẹp trai, nhưng tuyệt đối sẽ không ghét trùm trong học bá, bởi vì đây chính là mục tiêu để bọn họ luôn nỗ lực .
"Cảm ơn bạn học Dương Tiêu.”
Phương Minh ngỏ ý cảm ơn với Dương Tiêu, Dương Tiêu khoát tay, sau đó liếc nhìn Diệp Tử Du, trong mắt anh ta thật ra không có gì thay đổi, đối với kẻ mọt sách như anh ta mà nói, Diệp Tử Du còn không hấp dẫn ngôi sao trên bầu trời.
Dương Tiêu rời đi, Tiêu Cẩn đi lên trước: "Tử Du, người này chính là bạn em, lần đầu tiên đến đại học Thủy Mộc của chúng ta, hay là anh mời em và bạn em đi ăn cơm nhé.”
"Không cần.”
Không đợi Tần Vũ tỏ thái độ, Diệp Tử Du đã lạnh lùng cự tuyệt, cô biết rõ trận lùm xùm này có liên quan tới Tiêu Cẩn , đương nhiên sẽ không có thái độ tốt rồi.
Đụng chuyện khó ngăn cản, nụ cười trên mặt Tiêu Cẩn cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường: "Cũng đúng, là anh đường đột, giữa bạn bè các em chắc là đã lâu không gặp, nhất định là có nhiều chuyện phải nói, anh sẽ không quấy rầy nữa.”
Nói xong lời này, Tiêu Cẩn đưa tay về phía Phương Minh: "Làm quen một chút, tôi tên là Tiêu Cẩn .”
Với cái tay đưa ra của Tiêu Cẩn, Phương Minh cũng nở nụ cười: "Tôi tên Phương Minh.”
Đưa tay nắm chặt tay của đối phương, trên mặt hai người đều nở nụ cười, Trương Thục Kỳ bên canh thấy Phương Minh và Tiêu Cẩn bắt tay, lẩm bẩm: "Bọn con trai quả nhiên đều dối trá, hai người này rõ ràng là tình địch, lại vẫn bắt tay nhau rồi cười vui vẻ như vậy.”
Ba giây sau đó, Phương Minh và Tiêu Cẩn buông tay, Tiêu Cẩn nhíu mày một cái, bởi vì hắn không biết tại sao, lúc vừa bắt tay, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác lành lạnh truyền tới bàn tay, nhưng rất nhanh đã biến mất, khiến hắn không rõ lắm rốt cuộc đây có phải là ảo giác của mình.
"Tử Du, anh sẽ không quấy rầy các em, anh đi trước.”
Tiêu Cẩn hướng phía Diệp Tử Du cười, rất có phong độ thân sĩ xoay người rời đi, Trần Trạch bên cạnh thấy bóng lưng Tiêu Cẩn rời đi, miệng hứ một tiếng: "Người này thật dối trá, cái loại Nhạc Bất Quần này, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, anh em cậu coi chừng bị đào góc tường.”
Phương Minh cười cười không nói gì, Tiêu Cẩn là ngụy quân tử cậu đương nhiên biết, hơn nữa cậu lúc nãy cũng làm một chút thủ đoạn nhỏ, lúc bắt tay đối phương, một đạo Vu lực đánh vào Tiêu Cẩn trong cơ thể.
Vu lực này sẽ không để cho Tiêu Cẩn chịu bao nhiêu thương tổn, chính là bàng quang sẽ có chút tổn thương, chưa tới một tuần, Tiêu Cẩn chỉ cần trong bụng có chút nước tiểu thì sẽ rất khó chịu, đại khái một tuần sắp tới đây đều phải ở trong nhà vệ sinh.
Đây là khiển trách của Phương Minh đối với Tiêu Cẩn, cái gọi là cho đi mà không trả lại là thất lễ là như vậy, nếu đối phương âm thầm ra tay, vậy cậu cũng sẽ cho biết tay.
"Ba người đẹp, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Tử Du trong trường học, không biết tôi có thể mời mọi người ăn một bữa cơm không? "
"Đáng lẽ là không thể, nhưng nể mặt mũi Tử Du, thì cho cậu cơ hội này.”
Đường Diễm kiêu ngạo nói, trên thực tế ba người các cô rất tò mò với Phương Minh, dù sao, đây chính là bạn trai của Tử Du, các cô cũng muốn biết Phương Minh đến cùng có bản lãnh gì, thế mà lại có thể tán được Tử Du.
Phương Minh cười một tiếng, Trần Trạch bên cạnh lập tức chen vào nói: "Tôi biết mọt quán ăn gia đình rất ngon , tôi dẫn mọi người đi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh, đem quyền quyết định giao cho Phương Minh, Phương Minh trầm ngâm một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Chủ yếu là Trần Trạch tuy là con nhà giàu, nhưng không khiến cậu chán ghét, hơn nữa đối phương cũng không có kiểu mắt cao hơn đầu như bọn con nhà giàu.
"Được, vậy phiền cậu dẫn đường.”
Siêu xe của Trần Trạch không chở được nhiều người, cuối cùng cũng Đường Diễm lên xe của cậu ta, sau đó lúc đến thì để Đường Diễm chia sẻ định vị dẫn đường cho Tử Du ở trên Wechat, về phần bọn cậu thì đi tàu điện ngầm.
Một giờ sau, đám người Phương Minh dừng trước một tứ hợp viện, Đường Diễm đã đứng chờ ở nơi đó.
"Khung cảnh của tiệm này rất được, mọi người đi vào nhất định là sẽ thích.”
Vẽ mặt Đường Diễm thần bí, nhưng Trương Thục Kỳ và một nữ sinh khác cũng mở miệng trêu ghẹo nói: "Ái chà, sao lại làm như bà chủ vậy, sao nào, ghế phó lái trên siêu xe có thoải mái không ? "
"Trương Thục Kỳ cậu nói nhăng nói cuội gì đấy, xem tớ xé rách miệng của cậu.”
Mấy cô gái Đường Diễm, Trương Thục Kỳ trêu chọc nhau, mà hai người Phương Minh và Diệp Tử Du chỉ nhìn nhau cười, cùng đi theo vào tứ hợp viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận