Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 681: Tôi tin cậu mới có quỷ (1)

Chương 681: Tôi tin cậu mới có quỷ (1)
Chính bởi vì là sỉ nhục, cho nên Chu Thương chưa hề nghĩ tới muốn tránh né, hắn phải lấy tư thế bá đạo nhất đánh bại Phương Minh, muốn làm cho tất cả mọi người thấy, thực lực của đệ tam công tử là vô địch.
Nắm tay cùng hổ trảo va chạm lần nữa, thân thể Chu Thương vẫn chỉ lắc lư một cái, mà bên kia Phương Minh lại lui lại mấy bước, sắc mặt càng trắng bệch thêm một phần.
"Trở lại."
Phương Minh gào rú, máu tươi phun ra, mà sau khi Chu Thương nghe thấy những lời cậu nói, càng lạnh lùng nhìn qua, "Giãy giụa vô ích, cậu có thể thi triển bao nhiêu lần tôi có thể phá tan bấy nhiêu lần."
Rầm rầm rầm!
Hổ trảo cùng quyền đầu va chạm hết lần này tới lần khác, mà Phương Minh cũng phun hết ngụm máu này đến ngụm máu khác, sắc mặt cũng trắng bệch không có một chút huyết sắc, mà một bên khác tuy rằng Chu Thương tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nắm đấm của Chu Thương đã triệt để nứt ra, lộ ra khớp xương bên trong, gân xanh trên cánh tay cũng đều nổi lên cuồn cuộn, sắc mặt cũng hơi có chút trắng bệch.
"Tôi thấy sợ rằng Phương Minh không chống nổi rồi, đoán chừng không thể thi triển thêm nữa."
"Loại thuật pháp mạnh mẽ này, có thể vượt cấp mà chiến, người thường có thể thi triển một hai lần cũng đã là rất tốt, đến hiện tại Phương Minh đã thi triển sáu lần, nhất định là tới cực hạn rồi."
"Một khi Phương Minh không thi triển được thuật pháp, vậy trận thi đấu này cũng kết thúc, phỏng chừng Chu Thương không thể nào cho Phương Minh có cơ hội nữa."
Người ở đây quan sát đều cảm thấy có lẽ Phương Minh không cách nào tiếp tục thi triển thuật pháp này, đồng dạng bọn họ cũng nhìn ra Chu Thương có chút đâm lao phải theo lao, dù sao lúc trước là do hắn khoác lác khoe khoang, muốn cứng đối cứng, bằng không hắn hoàn toàn có thể lựa chọn tránh né, hoặc là nhanh chóng ra tay đánh bại Phương Minh.
"Không hổ là cường giả Địa Cấp tầng ba, nhưng tôi cũng không chịu thua."
Phương Minh lau vết máu nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, lại một lần nữa bấm niệm pháp quyết, Chu Thương thấy thế tròng mắt co rút lại một chút, thực sự hắn đã có chút hối hận, nhưng vì lúc trước đã nói ra mấy lời kia, lúc này hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ tiếp.
Phanh!
"Tốt, cái gì mà đệ tam công tử, tôi không tin."
Rầm!
...
Lần thứ mười, Chu Thương cảm thấy cánh tay phải đều sắp không thuộc về mình, chẳng qua hắn tin tưởng Phương Minh đã là nỏ mạnh hết đà, bởi vì ngay vừa mới rồi, trong quá trình kết ấn Phương Minh còn phun ra một ngụm máu tươi.
"Từ khi tôi bước chân vào giới tu luyện tới nay, anh là đối thủ mạnh mẽ nhất tôi đã gặp phải, nhưng tôi sẽ không chịu thua, hoặc là anh có thể nuốt lời, khụ khụ..."
Phương Minh một bên ho khan một bên nhìn về phía Chu Thương, mà trong lòng Chu Thương vốn đang có ý nghĩ như vậy, bởi vì hắn không muốn cứng đối cứng tiếp nữa, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp kết thúc chiến đấu, nhưng Phương Minh vừa nói ra lời này, thoáng cái bịt kín tâm tư của hắn.
"Tôi nói rồi, mày có thể thi triển bao nhiêu lần, tao liền có thể phá bấy nhiêu lần."
"Khụ khụ... Vậy cứ tiếp tục đi."
Phương Minh lại bấm niệm pháp quyết, tuy rằng tốc độ trở nên chậm, nhưng cuối cùng thủ ấn vẫn được kết thành, hổ trảo lại một lần nữa ra hiện ra giữa không trung.
"Đây cũng là một lần cuối cùng."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, anh xem hắn lại hộc máu, còn chút xíu nữa té ngã, sợ rằng lực lượng trong cơ thể đã tiêu hao hết."
"Đâu chỉ lực lượng, tôi đoán chừng tinh khí thần đều phải hư thoát."
Đám người ở đây đều cảm thấy Phương Minh đã tới trình độ dầu hết đèn tắt, chẳng qua là cố gắng gượng một hơi thở, trên thực tế ngay cả Chu Thương cũng có suy nghĩ như vậy.
Rầm!
Lần này Chu Thương cũng kích phá hổ trảo, khác biệt chính là gân xanh trên cánh tay hắn đã xuất hiện vặn vẹo, người lanh mắt có thể phát hiện sau khi Chu Thương rũ tay xuống, cánh tay kia đều đang run rẩy nhè nhẹ.
"Cho dù tôi có ngã, vậy cũng phải hao tổn hết tia khí lực cuối cùng."
Phương Minh lại bắt đầu bấm niệm pháp quyết, thi pháp đến một nửa thời gian, thân thể nhoáng lên sắp ngã xuống, chẳng qua ngay lúc cuối cùng nhất cậu lại đứng ổn định, quan trọng nhất là mặc dù có vẻ khó khăn hết mức nhưng lại thi pháp thành công.
Khóe miệng Chu Thương co quắp một cái, lại giơ tay phải lên...
Răng rắc!
Lần này tiếng vỡ vụn của đầu khớp xương rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người ở đây, tất cả mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Phương Minh cùng cánh tay Chu Thương.
Địa Cấp tầng hai có thể đánh Địa Cấp tầng ba Chu Thương tới vỡ vụn xương cánh tay, đây đã là mặc dù bại mà vẫn vinh, dù sao đây vốn là một hồi chiến đấu không công bình.
Chẳng qua, đoán chừng cũng chỉ có thể như vậy, bộ dạng này của Phương Minh rõ ràng đã kh thể ông kiên trì nổi.
"Tuy bại nhưng vinh, chỉ là lần này sợ rằng đã tiêu hao hết... A!"
"Ách..."
Đang muốn phát biểu kết luận đột nhiên đoàn người vây xem giật mình, sau một khắc kinh ngạc hô lên, bởi vì bọn họ phát hiện vậy mà Phương Minh lại bắt đầu bấm niệm pháp quyết kết ấn, đến lúc này Phương Minh còn không buông bỏ, chỉ là, hắn còn có thể thành công sao?
Khi vài giây đồng hồ trôi qua, Phương Minh lảo đảo nghiêng ngã kết thành thủ ấn, không ít người đều giật mình rớt cằm, rốt cuộc lại một lần thành công.
Khóe miệng Chu Thương co quắp, tay phải của hắn đã không cử động nổi, lập tức buộc lòng phải giơ tay trái lên miễn cưỡng huy quyền, chỉ là tay trái này của hắn rốt cuộc không lợi hại như tay phải, một đấm xuống tới xương cốt đã có tiếng vỡ vụn truyền ra, cả người càng lui về phía sau vài chục bước.
"Thực sự là thảm liệt, chẳng qua tôi phán đoán, lần này tuyệt đối là một lần cuối cùng, Phương Minh không thể nào lại thi triển... Ách..."
Một ông lão còn chưa nói hết câu liền im bặt mà dừng, bởi vì Phương Minh lại lần nữa bắt đầu kết ấn, hơn nữa lại một lần thành công, đây quả thực là đánh mặt, dù sao hắn cũng là cường giả Địa Cấp tầng năm, trong giới tu luyện cũng có vài phần danh tiếng.
Răng rắc!
Tay trái Chu Thương trật khớp, máu tươi trực phún.
"Tôi cũng không tin Phương Minh còn có thể thi triển, nếu như Phương Minh còn có thể thi triển, lão phu xoay người rời đi, từ nay về sau ba năm không bước vào giới tu luyện một bước."
Ông lão này cảm thụ được ánh mắt cổ quái của người chung quanh, có chút không thể chịu nổi xấu hổ đó, lập tức hừ lạnh một tiếng, lại phán đoán.
Nhưng mà có lẽ Phương Minh cố ý muốn đối nghịch với hắn, ngay khi giọng nói của hắn truyền ra, thủ ấn của Phương Minh lại một lần nữa kết thành, tuy rằng thời khắc này cả người Phương Minh đã mặt như giấy mỏng, nhưng chính là con mẹ nó thi triển thành công.
Đúng vậy, giờ khắc này có không ít người đều âm thầm chửi má nó, Phương Minh cậu là con lật đật ấy ư, mỗi lần đang lúc mọi người cảm thấy cậu sắp không được nhưng cậu hết lần này tới lần khác còn có thể tiếp tục, mỗi lần nhìn như muốn ngã xuống, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không ngã xuống.
Sắc mặt của vị lão giả kia càng khó coi hơn so với Chu Thương, hắn cảm giác được mặt mình nóng hừng hực.
"Lão phu cũng không tin tà, có bản lĩnh hắn lại thi triển một lần, nếu như hắn lại thi triển thành công, sau này mỗi lần lão phu nhìn thấy hắn đều hành lễ đệ tử."
Nghe đến lời của ông lão, trong lòng không ít người đều không còn gì để nói, lão đầu này thật sự là mỏ quạ đen, nhất là thấy hai tay Phương Minh lại bắt đầu kết ấn, giờ khắc này ngay cả Chu Thương cũng không nhịn được.
"Mày con mẹ nó câm miệng cho tao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận