Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 116: Tôi có quan tâm sao?

Chương 116: Tôi có quan tâm sao?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Chó nông thôn Trung Quốc!
Mà giờ phút này cái đầu chó của lão Hoàng cũng ngẩng cao lên, khinh thường liếc mắt nhìn Hồ Xuân.
Lúc đầu thấy Phương Minh nói chuyện lão ta còn nghiêm túc lắng nghe, không ngờ cậu ta lại phun ra năm chữ “chó nông thôn Trung Quốc”, khiến lão ta lảo đảo xíu chút nữa tức tới phun máu.
“Khinh người quá đáng, lão phu liều mạng với cậu!”
Áo choàng trên người Hồ Xuân lắc lư, từ bên trong bay ra mười mấy đầu độc trùng như rết, cùng lúc đó còn có một vài con ong độc bay ra.
“Gâu!”
Một tiếng gào thét của lão Hoàng khiến lũ trùng độc này rơi hết xuống đất, mà những con ong độc kia cũng chỉ hơi kích động vỗ vỗ cánh, không dám bay tới nữa.
“Lão Hoàng thật là cừ!”
Phương Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, mặc dù cậu biết lão Hoàng khi còn ở trong thôn cũng là lão đại, không có con chó nào dám không nghe theo nó, nhưng không ngờ ngay cả mấy con trùng độc này cũng sợ hãi lão Hoàng như vậy.
“Bọn mày mau tiến lên!”
Hồ Xuân sốt ruột, bàn tay vỗ tới phía những con ong độc kia, chỉ là ngay sau đó lão ta lại hét lên một tiếng đau đớn, không ngờ những con ông độc này thế mà lại quay qua cắn ngược lão ta.
Đây chính là phản phệ mà sư phụ đã từng nhắc tới?
Hai mắt Phương Minh sáng lên, thuật khu trùng chia làm hai đạo, chính đạo yêu cầu lấy thân dưỡng cổ, người cổ hợp nhất, tình cảm giữa đôi bên vô cùng thân thiết, tuyệt đối không thể nào xuất hiện tình cảnh phản phệ, bọn họ sẽ luôn cùng nhau kề vai sát cánh, chiến đấu tới chết.
Chỉ có loại tà thuật này bồi dưỡng cổ trùng mới khiến nó không có chút lòng trung thành nào, gặp được nguy hiểm chắc chắn sẽ thân ai nấy lo, thậm chí còn phản phệ quay ngược ra cắn chủ. Sở dĩ tên Hồ Xuân này có thể khống chế lũ độc trùng với ong độc cũng là nhờ có sự uy hiếp của cổ trùng câu não phệ tủy.
Hiện tại cổ trùng câu não phệ tủy kia đã bị lão Hoàng ăn mất, trong nhận thức của lũ ong độc này lão Hoàng càng ghê gớm hơn con cổ trùng kia nhiều, tự nhiên là không dám có bất kỳ cử động gì.
Độc tính của bọn ong độc này rất mạnh, tất cả đều do Hồ Xuân cố ý bồi dưỡng mà ra, chỉ trong chớp mắt mà chỗ bị ong chích đã sưng lớn đồng thời chuyển sang màu đen, lại qua thêm mấy giây cả cánh tay cũng biến thành màu đen thui.
Hồ Xuân luống cuống tay chân dùng cánh tay còn lành lặn móc một bình thuốc trong lồng ngực ra, nhưng khoảnh khắc khi ông ta định bôi thuốc đã bị một đạp của Phương Minh cản trở.
Hồ Xuân té ngã, bốn chân giơ kên trời, mà quan trọng nhất là chỗ bột phấn trong bình cũng đã đổ hết ra đất.
“Thuốc giải của tôi…”
Cho dù nó đã bị đổ, lão ta vẫn lòm còm bò qua bãi cỏ nhưng đúng lúc này lại có một bàn chân đạp lên ngực lão ta, khiến lão ta không có cách nào nhúc nhích.
“Tên đáng chết, mau thả tôi ra!”
“Đã sắp chết tới nơi rồi còn không tự biết thân biết phận!”
Phương Minh cười lạnh, ánh trăng chiếu rõ sát ý trong mắt Phương Minh, mà sau khi Hồ Xuân nghe câu nói này của cậu rốt cuộc cũng nhận ra tình cảnh quẫn bách của bản thân.
“Chuyện này… Phương… Cậu Phương, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi và cậu vốn dĩ không thù không oán, người muốn hại cậu thật sự là Lương Cảnh Thiên, oan có đầu nợ có chủ, xin cậu hãy tha cho tôi lần này, tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Hồ Xuân đau khổ cầu xin nhưng Phương Minh chẳng hề mảy may quan tâm, mặc dù kẻ chủ mưu sau màn không phải là Hồ Xuân nhưng chỉ riêng chuyện ông ta nuôi dưỡng tà vật như cổ trùng câu não phệ tủy này, cũng đủ khiến lão ta chết một trăm lần cũng chưa hết tội.
“Những người bị lão hại chết cũng đã từng cầu xin lão như vậy, nhưng lão có bỏ qua cho người ta sao?”
Hồ Xuân ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ý của Phương Minh, lần này chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua cho lão ta.
“Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, nếu cậu dám giết lão phu lão phu có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu, mà sư huynh của lão phu cũng sẽ báo thù cho lão phu, tới lúc đó không chỉ có một mình cậu chết mà cả nhà cậu cũng phải chết!”
Cầu khẩn vô dụng, Hồ Xuân rất nhanh chuyển sang uy hiếp.
“Nếu tôi có thể giết lão, thì cũng có thể giết chết sư huynh của lão!”
Phương Minh cười lạnh, loại người gian trá hiểm ác như Hồ Xuân tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không không những lão ta không biết hối cải mà còn quay ngược lại bày mưu hãm hại người quen của cậu.
Nhưng mà đương nhiên cậu sẽ không tự tay giết chết ông ta, dù sao đây cũng là Ma Đô, nếu như giết chết lão ta thì nhất định phải có cách hủy thi diệt tích(1).
(1)Hủy thi diệt tích: giết người giấu xác, không để lại manh mối
“Hay để lão chết dưới tay độc do lão bồi dưỡng ra đi, coi như trừng phạt đúng tội.”
Độc tính của lũ ong kia thật sự quá mạnh mẽ, chỉ mới một chút thời gian mà mặt của lão ta đã tái xanh, miệng sùi bọt mép, không cần cậu ra tay thì lão ta cũng sẽ chết nhanh thôi.
Một người bị ong độc chích chết, mà tại đó còn tìm thấy xác của mấy con ong độc, cho dù là cảnh sát cũng chẳng có cách nào tìm ra đầu mối gì, cùng lắm cũng chỉ có thể tìm hiểu nguồn gốc của lũ ong độc.
“Van xin cậu… Cứu… Mau cứu tôi…”
Hồ Xuân đã tới lúc hấp hối nhưng Phương Minh căn bản không quan tâm tới lão ta, lạnh lẽo nhìn thân thể lão ta co quắp, chết đi trong đau đớn.
Không phải là cậu tàn nhẫn, mà dạng người như Hồ Xuân thật sự không thể cứu, cứu lão ta rồi làm sao có thể đối mặt với những oan hồn đã chết dưới tay lão ta chứ?
Có gan giết người, phải có giác ngộ bị người giết!
Trong lúc Phương Minh đang xử lý thi thể thì lão Hoàng lại chạy khỏi biệt thự, không bao lâu đã có một tiếng hét thảm thiết truyền ra từ bên trong khu rừng.
“Còn có người?”
Phương Minh nheo mắt đi theo tiếng vang của lão Hoàng, vừa tới đã nhìn thấy một thanh niên thần sắc kinh hoảng đang ngồi bệch dưới đất, mà lão Hoàng thì đang hung dữ nhìn chằm chằm anh ta, nếu người thanh niên này dám có bất kỳ cử động gì chắc chắn sẽ bị lão Hoàng nhào lên cắn chết!
“Còn có thêm người trông chừng?”
Trương Khải ngây người nhìn Phương Minh đang đứng trước mặt anh ta, không phải Hồ đại sư đã đi giải quyết cậu ta rồi sao? Sao đại sư còn chưa trở về mà cậu ta đã đi tới đây rồi?
“Thế nào? Có phải anh cảm thấy tôi không nên xuất hiện ở đây?”
Phương Minh nhìn Trương Khải, mà Trương Khải cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe thấy lời nói của Phương Minh liền biết chắc chắn Hồ đại sư đã thất bại rồi. Nghĩ tới đây anh ta lại chửi rủa trong lòng, đại sư chó má gì chứ, tới cả một tên nhóc cũng không giải quyết được, thật sự không đáng tin chút nào.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì, đây là chó nhà cậu sao? Mau mau xích nó lại đi! Tôi đang đi tản bộ đột nhiên suýt chút nữa bị nó lao tới cắn! Nếu cậu còn không mang nó về tôi sẽ báo cảnh sát tới vô cổ chó nhà cậu đi, cậu có giấy chứng nhận quyền nuôi chó hay không?”
Thân thể của lão Hoàng không nhỏ, ở trong thành này hẳn là cũng phải thuộc về chó tầm trung, mà muốn nuôi chó cỡ này ở Ma Đô nhất định cần phải có giấy chứng nhận nuôi chó, đương nhiên chỉ cần không phải những loại chó lớn đặc biệt hung mãnh thì thông thường cảnh sát cũng lười quản những chuyện này.
“Báo cảnh sát sao? Cũng tốt, thuận tiện để cảnh sát tới nhặt xác của người kia, tới lúc đó cả hai người các ngươi sẽ được mai táng cùng nhau đấy.”
Phương Minh bình thản, giống như cậu đang nói tới một việc vô cùng bình thường, nhưng rơi vào tai Trương Khải lại giống như giọng nói lạnh lẽo tới từ địa ngục.
“Cậu… Cậu không thể giết tôi, giết người là phạm pháp!”
“Anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm sao?” Phương Minh cười lạnh.
“Nếu cậu không giết tôi tôi sẽ nói cho cậu một tin tức, một tin tức vô cùng quan trọng đối với cậu.” Trương Khải không muốn chết, cố gắng tìm mọi cách dụ dỗ Phương Minh.
“Anh cảm thấy anh có vốn liếng để cùng tôi cò kè mặc cả sao?”
“Tôi nói… Tôi nói… Người bạn Hàn Kiều Kiều của cậu đã bị Lương tổng bắt lại, chỉ cần cậu không giết tôi tôi sẽ nói vị trí hiện tại của cô ấy cho cậu.”
Sau khi Trương Khải nói xong những lời này đột nhiên run lên lẩy bẩy, anh ta phát hiện ánh mắt của Phương Minh giờ đây đã trở nên rét lạnh tới thấu xương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận