Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 184: Hai anh em nhà họ Hoàng

Chương 184: Hai anh em nhà họ Hoàng
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Tại cổng ra sân bay, lúc ba người Phương Minh tới, quản lý phụ trách bên này của Nghiễm Niên Đường đã đứng chờ sẵn.
“Bộ trưởng Lăng, hoan nghênh hoan nghênh.”
Tôn Lợi Dân vừa nhìn một cái đã nhận ra Lăng Sở Sở, vội vàng nở nụ cười tiếp đón.
“Quản lí Tôn khách sáo rồi.”
Lăng Sở Sở gỡ kính râm xuống, cười bắt tay với Tôn Lợi Dân, rồi giới thiệu Phương Minh đang đứng bên cạnh: “Đây là chuyên gia dược liệu do chính tổng bộ tuyển chọn, chủ yếu là vì đại hội giao lưu dược liệu lần này, tên là Phương Minh.”
“Chào chuyên gia Phương!”
Tôn Lợi Dân nghe Lăng Sở Sở giới thiệu thì có hơi bất ngờ, lúc đầu anh còn tưởng Phương Minh và Hoa Minh Minh đều là bạn của bộ trưởng Lăng, dù sao trông tuổi tác như vầy, như thế nào cũng không nghĩ tới đây chính là chuyên gia dược liệu.
Làm phụ trách quản lí mảng thu mua dược liệu của Nghiễm Niên Đường chi nhánh Vân Nam, Tôn Lợi Dân cũng nhận được tin, lần này bộ trưởng Lăng bộ trưởng Bộ Giám sát sẽ mang một chuyên gia dược liệu đến đây.
Thân phận của bộ trưởng Lăng, tất cả lãnh đạo tầng trung của Nghiễm Niên Đường đều biết, là cháu gái của chủ tịch Lăng chủ tịch tập đoàn, đặt ở thời cổ đại thì được xem là hoàng thân quốc thích chính thống đảm nhiệm chức khâm sai đại nhân.
Chính vì nguyên nhân đó Tôn Lợi Dân không dám làm qua loa, cho dù đại hội trao đổi dược liệu đã tới gần công việc vô cùng bận rộn nhưng vẫn tự mình ra sân bay đón.
“Chào quản lí Tôn.”
Phương Minh cũng cười bắt tay với Tôn Lợi Dân, còn Hoa Minh Minh đứng cạnh phát hiện cậu ta đứng cả buổi lại không hề được giới thiệu, nhịn không được nói: “Còn tôi thì sao?”
“Đúng rồi, còn có người không liên quan Hoa Minh Minh.”
Lời nói của Lăng Sở Sở khiến Hoa Minh Minh bĩu môi, Tôn Lợi Dân thật ra không rõ lắm quan hệ của Hoa Minh Minh, nhưng nói cho cùng anh ta là một người thông minh, nụ cười tươi trên khuôn mặt vẫn không đổi, dù sao bắt tay ai cũng không tổn hại tâm tình, dẫn ba người đi ra xe công vụ.
“Bộ trưởng Lăng, chuyên gia Phương, lần này là đại hội do bên chính phủ tổ chức, vậy nên tất cả đại biểu tham gia đại hội giao lưu đều được sắp xếp ở khách sạn, Nghiễm Niên Đường của chúng ta cũng vậy, bây giờ chúng ta đang trên đường đến khách sạn.”
Ở trên xe, Tôn Lợi Dân đưa cho Lăng Sở Sở và Phương Minh mỗi người một phần tài liệu, trên đó viết chi tiết chương trình của đại hội giao lưu lần này, đại hội giao lưu tổng cộng được chia làm bảy ngày, đại hội sẽ tổ chức một hội đấu giá, đến lúc đó tất cả dược liệu quý đều có thể tiến hành bán đấu giá.
Hơn nữa hội đấu giá lần này, không hề thu phí thủ tục gì cả.
Nói cách khác, những người bán dược liệu lớn có thể lấy dược liệu cao cấp nhất của mình đem ra bán đấu giá, cho dù cuối cùng không bán được cũng không cần trả phí bán đấu giá, còn nếu bán được cũng không bị trừ phần trăm.
Mặt khác, tất cả sản phẩm bán đấu giá ở hội đấu giá lần này đều miễn thuế, nói cách khác bán đấu giá được bao nhiêu thì chính là thu được bấy nhiêu tiền, không cần phải đóng thuế, thử nghĩ xem một dược liệu giá mấy trăm vạn, sau khi trừ thuế sẽ có thể mất mấy mươi vạn, điều này làm sao không khiến các nhà buôn bán dược liệu không động tâm cho được chứ?
Rất nhiều lần, một số nhà buôn bán dược liệu nhỏ ngẫu nhiên có được một số dược liệu quý lại không muốn đem đi đấu giá, nguyên nhân chính là vì phải đóng thuế rất cao.
Lấy ví dụ thuế thu nhập đi, trừ hai mươi phần trăm, hơn nữa còn phải chiết khấu, cũng gần 30%, nếu họ chọn lén giao dịch thay vì con đường chính thống bán đấu giá này họ sẽ không bị mất số tiền 30% đó.
Nhưng bây giờ chính phủ Đằng Xung chẳng khác nào cho họ cơ hội bán giá cao mà không cần lo nộp thuế, dẫn đến việc các nhà buôn dược liệu ở khắp nơi đều đến tham gia.
Đại Tửu Điếm Đằng Xung!
Cái tên nghe rất dân dã, nhưng đây là khách sạn độc đáo có ở rất nhiều địa phương, bình thường cũng có người thuộc chính phủ đến ở.
“Đây là khách sạn tốt nhất để tiếp đón những người tham gia đại hội lần này như chúng ta, ngoài ra còn có bảy, tám khách sạn khác nữa, Nghiễm Niên Đường chúng ta lần này đến đây được chia năm phòng.”
Nhà buôn bán dược liệu từ các nơi trên cả nước đến rất nhiều, trong khi thành phố Đằng Xung chuẩn bị tổng cộng năm khách sạn để tiếp đón, Nghiễm Niên Đường có thể được chia năm phòng, đủ để chứng minh thân phận và địa vị của Nghiễm Niên Đường trong ngành sản xuất thuốc Đông y.
Xe tới cửa khách sạn, Tôn Lợi Dân cười mở cửa xe. Phương Minh xuống xe. Quả thật, khách sạn rất đồ sộ, tiêu chuẩn năm sao, ở cửa có một hàng người tiếp đón. Tôn Lợi Dân đưa ba giấy chứng nhận khách mời cho ba người Phương Minh.
Bởi vì chính phủ chi tiền tiếp đón, vậy nên việc ăn ở ngủ nghỉ ở khách sạn đều miễn phí, cũng chính vì vậy, để phòng ngừa có người trà trộn vào, khi đến khách sạn đều cần giấy chứng nhận khách mời.
“Đi thôi, chúng ta lên phòng trước.”
Lăng Sở Sở gật đầu. Nhưng khi cô ta vừa mới bước vào đại sảnh khách sạn, một giọng nói ngả ngớn phát ra từ khu vực nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh.
“Ây, đây không phải là đại tiểu thư Lăng Sở Sở của Nghiễm Niên Đường sao?”
Theo tiếng nói, trên ghế sô pha, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi vắt chéo chân ở đó, một cô gái xinh đẹp khêu gợi đang ngồi dựa sát trên đùi anh ta, đối diện sô pha còn có hai người đàn ông trung niên.
“Lại đụng phải tên ghê tởm này.”
Lăng Sở Sở vừa nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi sắc mặt liền trở nên u ám, Tôn Lợi Dân bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tò mò của Phương Minh bèn nhỏ giọng giải thích: “Cậu chủ Hồi Xuân Đường Hoàng Bằng Phi.”
Hồi Xuân Đường, cũng là một trong những hiệu thuốc lớn trong nước, so với Nghiễm Niên Đường không hề kém cạnh. Nghiễm Niên Đường chủ yếu tập trung ở phía Bắc, còn Hồi Xuân Đường thì ở phía Nam.
Nam Hồi Xuân, Bắc Nghiễm Niên, câu nói đó chỉ chính là hai hiệu thuốc lớn này.
Người cùng nghề là oan gia, câu nói này không hề sai chút nào. Nghiễm Niên Đường luôn muốn tiến quân vào thị trường phía Nam nhưng vẫn không thu hoạch được gì lớn. Hồi Xuân Đường cũng vậy, muốn đặt chân lên thành phố phía Bắc cũng bị Nghiễm Niên Đường áp chế.
Dược đường hai nhà tranh đấu gay gắt mười mấy năm, mà đại hội dược liệu lần này, Nghiễm Niên Đường rất xem trọng nên phái Lăng Sở Sở đích thân đến. Bên phía Hồi Xuân Đường cũng vậy, cũng để cậu chủ Hồi Xuân Đường Hoàng Bằng Phi đích thân đi.
“Cứ tưởng là ai, hóa ra là Hoàng bao cỏ (1).”
(1)Bao cỏ: Chỉ người không học hành, hành động lỗ mãng thô lỗ.
Lăng Sở Sở buông lời châm chọc, Hoàng Bằng Phi chính là một kẻ phá gia chi tử không học vấn không nghề nghiệp, nếu không phải anh ta có một người anh xuất sắc, tương lai Hồi Xuân Đường nhất định sẽ suy bại.
“Lăng Sở Sở, cô nói sạch sẽ chút đi.”
Sắc mặt Hoàng Bằng Phi cũng trở nên khó coi, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Đừng quá đắc ý, Hồi Xuân Đường chúng tôi lần này đến đại hội dược liệu tất nhiên đã có chuẩn bị, Nghiễm Niên Đường các cô quay về trong thất bại nhục nhã.”
“Thật nực cười, Nghiễm Niên Đường chúng tôi bò qua Hồi Xuân Đường của các người hồi nào, các anh ngoại trừ co đầu rút cổ trong phạm vi phía Nam còn có thể có tiền đồ gì chứ?”
“Đó là hồi trước, sau đại hội giao lưu lần này Hồi Xuân Đường chúng tôi…”
“Cậu hai!”
Ngay khi Hoàng Bằng Phi đang nói giữa chừng, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh vội lên tiếng với Hoàng Bằng Phi, cho Hoàng Bằng Phi một ánh nhìn hàm ý.
“Không so đo với cô nữa, đến lúc đó cô có khóc, đợi đến khi Nghiễm Niên Đường đóng cửa, tôi sẽ cho cô đến quỳ khóc cầu xin tôi.”
Hoàng Bằng Phi hừ lạnh một tiếng, cũng biết mình suýt nữa đã lỡ lời nói ra cơ mật của công ty, sau đó anh ta ôm người đẹp bên cạnh đi tới thang máy.
“Người kia là ai vậy, sao còn huênh hoang hơn cả tôi nữa, nhưng mà cô gái bên cạnh anh ta quả thật không tồi.” – Trọng điểm của Hoa Minh Minh là cô gái bên cạnh Hoàng Bằng Phi, trên mặt còn mang theo nụ cười ti tiện: “Mông đã vểnh mà còn dáng đi còn thế này, nhất định sẽ dâm đãng lắm đây.”
Lăng Sở Sở không phản ứng với lời Hoa Minh Minh mà nhíu mày nói với Tôn Lợi Dân: “Quản lí Tôn, tên Hoàng Bằng Phi này là cái bao cỏ không giấu được chuyện gì, xem ra Hồi Xuân Đường lần này sẽ có hành động lớn, anh đi điều tra thử xem.”
“Vâng, tôi sẽ đi nghe ngóng một chút.”
Tôn Lợi Dân gật đầu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ là có một chuyện anh ta không nghĩ ra, Hồi Xuân Đường cho dù có hành động lớn cỡ nào cũng không đến mức như Hoàng Bằng Phi nói, dù sao thực lực của Nghiễm Niên Đường cũng sẽ phô bày ở đây, cho dù là cuộc chiến canh tranh giá giết địch một ngàn mình tổn hại tám trăm họ cũng không sợ.
Duy chỉ có mỗi Phương Minh lại tỏ ra suy tư, cả buổi sau mới nói: “Dựa theo lời người này nói, sau đại hội giao lưu… Nói cách khác hành động lớn của Hồi Xuân Đường chắc hẳn có liên quan đến đại hội giao lưu lần này, mà trong đại hội giao lưu có thể làm hành động gì có thể gây tổn hại cho nền móng của Nghiễm Niên Đường? Nền móng của Nghiễm Niên Đường là cái gì chứ?”
Phương Minh tuy chỉ là nghi vấn, nhưng Lăng Sở Sở và Tôn Lợi Dân đều là người có đầu óc linh hoạt, gần như trong giây lát đã hiểu được ý của Phương Minh.
“Gốc của một hiệu thuốc chính là dược liệu!”
Vẻ mặt Lăng Sở Sở trở nên cực kỳ nghiêm túc, nếu nói Hồi Xuân Đường có thể làm hại nền móng của Nghiễm Niên Đường vậy chỉ có thể là cắt đứt con đường nhập dược liệu của Nghiễm Niên Đường.
“Điều đó không có khả năng, không nói đến chuyện con đường cung cấp dược liệu cho Nghiễm Niên Đường chúng tôi rất ổn định, những nguồn cung cấp này đều ký hợp đồng với chúng tôi, cho dù họ có thể vi phạm hợp đồng, nhưng vì lý do gì chứ, Hồi Xuân Đường có thể cho họ giá cao Nghiễm Niên Đường chúng tôi cũng có thể.”
Tôn Lợi Dân lắc đầu, trong nước không có hiệu thuốc nào có thể làm lũng đoạn con đường cung cấp dược liệu được, bởi vì đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, đừng nói là không có khả năng, cho dù có chính phủ cũng sẽ không cho phép xảy ra chuyện này.
“Tóm lại, hãy điều tra cho rõ trước đã, đối phương tuyệt đối không bắn tên không đích đâu.”
Lăng Sở Sở không nói nữa, một hàng bốn người sau khi làm thủ tục nhận phòng xong thì lên thang máy, năm phòng của Nghiễm Niên Đường là hai cửa đối diện liền nhau.
Tầng mười sáu.
Khi bốn người Lăng Sở Sở từ trong thang máy đi ra, đối diện là một thanh niên đeo kính và một ông già đang đi tới.
“Lăng tiểu thư cũng đến rồi.”
Người thanh niên chào hỏi Lăng Sở Sở và Tôn Lợi Dân, khẽ gật đầu một cái rồi vào thang máy với ông già.
“Hoàng Bằng Tiềm, hóa ra lại là anh ta, anh ta cũng xuất hiện ở đại hội giao lưu lần này.”
Đợi thang máy khép lại, trên mặt Lăng Sở Sở và Tôn Lợi Dân đều có vẻ khiếp sợ và kiêng kị, Phương Minh hơi bất ngờ nhìn hai người, với tính cách của Lăng Sở Sở vậy mà cũng có người khiến cô ta kiêng kị sao?
Lăng Sở Sở hít sâu một hơi nhìn về phía Phương Minh, giải thích: “Hoàng Bằng Tiềm là anh của Hoàng Bằng Phi, nhưng so sánh hai người thì cứ như trời với đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận