Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 664: Hai cha con quật cường (1)

Chương 664: Hai cha con quật cường (1)
"Ở trong đồn công an còn dám động thủ đánh người, cậu thật sự là coi trời bằng vung!"
Khi Phương Minh cùng Hoa Bác Vinh chạy đến, đúng lúc là thấy được mấy vị cảnh sát đang khiển trách Hoa Minh Minh, mà nghe được cảnh sát nói như vậy, biết con mình vào đồn công an còn không yên ổn, vẫn còn đánh nhau với người khác, mặt Hoa Bác Vinh xanh lét, đi nhanh về phía trước.
"Chú Hoa?"
Phương Minh thấy hành động của chú Hoa, kêu một tiếng, Hoa Minh Minh nghe được âm thanh này, ánh mắt nhìn về phía sảnh lớn bên kia, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cha mình.
"Cha."
Hoa Minh Minh cúi đầu, nhưng Hoa Bác Vinh lại đưa tay ra, tát một cái tát vang dội lên trên mặt Hoa Minh Minh.
Hoa Minh Minh giật mình, Phương Minh cũng hơi nhíu mày, toàn bộ hàng lang chỉ có tiếng gầm thét của Hoa Bác Vinh.
"Mày cái thằng nhóc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ mày còn đi KTV ẩu đả đánh nhau với người khác, hơn nữa còn không biết hối cải, đã tới đồn công an vậy mà lại còn dám động thủ, tao nói cho mày biết, nhà họ Hoa của tao không có đứa con trai bất hiếu như mày, lần này chính mày chết ở đồn công an cũng không có quan hệ gì với tao."
Hoa Bác Vinh là giận thật, con mình không học vấn không nghề nghiệp còn chưa tính, dù sao có hắn kiếm được nhiều tiền bạc như vậy, chỉ cần con mình không làm mấy chuyện phạm pháp gì, tương lai cưới một bà xã sống qua ngày vốn không thành vấn đề, tự mình vốn không hy vọng gì đối với đứa con này, hiện tại chỉ hy vọng cháu của mình mau mau được sinh ra, cố gắng bồi dưỡng đời thứ ba thật tốt.
Nhưng lúc này đây, gia đình gặp biến đổi lớn vậy mà con mình lại vẫn gây sự, hơn nữa còn không biết thu liễm, khiến lòng hắn nguội lạnh hoàn toàn, con trai như vậy giữ lại có ích lợi gì?
Hoa Minh Minh cũng xanh mặt, tuy rằng từ nhỏ bị đòn không ít, nhưng phần lớn thời gian đều là bị vỗ vào đầu, cha tát vào mặt hắn như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhất là còn ngay trước mặt nhiều người ngoài như vậy.
Quay đầu qua, Hoa Minh Minh không nói một lời.
"Phương Minh, chúng ta đi, để thằng nghịch tử kia tiếp tục ở lại chỗ này đi, không phải nó có năng lực chịu đựng giỏi lắm sao? Có năng lực đánh nhau đồn công an, vậy để cho chính nó tới xử lý, tốt nhất là bị phán mấy năm, chú liền coi như chưa từng sinh ra một đứa con trai như nó."
Hoa Bác Vinh xoay người liền muốn rời đi, Phương Minh bất đắc dĩ, lúc này cả hai cha con đều đang bực bội, cậu chỉ có thể đến làm người trung gian.
"Chú Hoa đừng có gấp, trước tiên hỏi rõ ràng chuyện này đã."
"Còn hỏi cái gì, đều đánh tới trong sở công an rồi, chính là tên nghịch tử này gây chuyện thị phi, bằng không như thế nào lại gây ra chuyện như vậy?"
Phương Minh nhíu mày, đưa mắt nhìn hướng Hoa Minh Minh, "Hoa Minh Minh, chuyện gì xảy ra cậu nói xem…"
"Không phải ông ấy đã nói rồi sao, là tôi gây chuyện thị phi, là tôi đánh nhau ẩu đả, vậy thì chính là tôi đánh nhau ẩu đả, có cái gì hay mà nói, dù sao thì chính là tôi chết ở bên ngoài cũng không có quan hệ gì với ông ấy." Khuôn mặt Hoa Minh Minh cũng căng cứng lên, trên mặt còn có dấu bàn tay.
"Có nghe hay không, nghịch tử này cũng đã tự thừa nhận, Phương Minh, chúng ta đi, coi như chú chưa từng sinh ra đứa con trai này, mặc kệ nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi."
Hoa Bác Vinh vừa nghe thấy lời này càng thêm tức điên, Phương Minh xoa xoa mi tâm, làm một vị thầy tướng, hắn tin tưởng mình nhìn người không sai, tuy rằng Hoa Minh Minh có thật nhiều thói xấu vặt, nhưng tuyệt đối không đến mức khi trong nhà mình gặp phải nguy cơ lớn, còn chạy đi KTV đánh nhau ẩu đả với người khác.
Cũng chính ngay lúc này, từ trong phòng bên cạnh có mấy người đi ra, chính là mấy người đã đánh nhau với Hoa Minh Minh lúc trước.
Thấy mấy người trẻ tuổi này, trên mặt Hoa Bác Vinh hiện lên vẻ nghi hoặc thoáng qua, bởi vì mấy người trẻ tuổi này hắn đều biết, chính là mấy người bình thường hay chơi với con mình, đều là con của người có tiền, cũng chính là cái gọi là phú nhị đại.
"Chẳng lẽ là con mình đi với mấy cái này cùng đánh nhau với người ta ở KTV?"
Trên mặt Hoa Bác Vinh lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng mà một trong số năm người nam nữ trẻ tuổi này mở miệng nói lời khiến hắn giật mình.
"Nha, lão già đến rồi, chẳng qua cho dù ông có đến rồi cũng vô ích, nhà họ Hoa các người sắp vỡ nợ, lần này ông muốn cứu con của ông? Không có cửa đâu!"
Có ý gì?
Hoa Bác Vinh là thực sự không kịp phản ứng, mấy người này không phải là bạn bè của con mình sao, làm sao lại nói lời như vậy, lẽ nào con mình đánh nhau với mấy người kia?
"Tao đã gọi điện thoại cho mẹ tao, luật sư sẽ tới ngay lập tức, các người chờ bồi thường cùng ngồi tù đi, dám đánh tao..."
"Đánh mày thì sao, nói thêm câu nữa, lão tử còn đánh mày tiếp."
Hoa Minh Minh lại một lần nữa giơ nắm tay lên, người trẻ tuổi đang nói chuyện kia bị hù lui về sau vài bước, hắn thực sự bị Hoa Minh Minh dọa sợ, phải biết rằng lúc trước Hoa Minh Minh giống hệt như chó, chỉ nhào vào đánh một mình hắn, lỗ tai của hắn đều chảy máu, bây giờ còn thỉnh thoảng vẫn còn đau nhói lên.
"Một tên nghèo sắp phá sản còn kiêu ngạo, cũng không suy nghĩ một chút thân phận của mình, ngày hôm qua để cho mày uống mười ly rượu là coi trọng mày, dựa vào tình huống nhà mày, chắc chắn cuộc sống sau này của mày chính là cho dù có muốn uống cũng không thể uống nổi, còn muốn mượn 5 triệu, tại sao mày không đi bán mông đi, mang theo lão già nhà mày cùng nhau bán, không chừng còn có thể bán được 5 triệu."
Vẻ mặt Tôn Lượng tràn đầy trào phúng, mấy người bạn bên cạnh hắn cũng phụ họa theo nói: "Anh Tôn nói không sai, rượu kia có giá mười vạn một chai, sau ngày mày thật sự không còn cơ hội uống nữa, kêu mày uống mười ly, là cho mày có cơ hội khoe khoang cùng mấy người bạn nghèo khổ của mày sau này."
"Kẻ ngu này còn tưởng rằng hắn có quan hệ rất tốt với chúng ta, há mồm liền muốn mượn 5 triệu, còn cho rằng chúng ta thật sự không biết tình huống nhà hắn vậy, Hoa Bảo Lâu thiếu một khoảng nợ tiền hàng lớn, đầu óc chúng ta toàn bã đầu mới cho hắn mượn tiền."
Mấy người nam nữ trẻ tuổi lên tiếng trào phúng, Hoa Minh Minh không nói một lời, mà biểu tình trên mặt Hoa Bác Vinh trở nên rất phức tạp, bởi vì rốt cục hắn cũng biết rõ chuyện này là sao.
Tối hôm qua con mình đi tìm mấy người kia vay tiền, chỉ là mấy người kia căn bản không muốn cho vay, còn nói lời làm nhục con mình, cho nên con mình đánh nhau với bọn họ.
Nói cách khác, chuyện này cũng không phải là lỗi của con mình, là mình trách lầm nó.
Lần đầu tiên, trong lòng Hoa Bác Vinh có vẻ hối hận, nhìn con mình xanh mặt, hắn rất muốn nói cái gì, nhưng lại không thể mất mặt nhận sai.
Đây là bệnh chung của người làm cha khắp thiên hạ, cho dù sai, nhưng tao là lão tử, đánh chính là đánh, tuyệt đối không thể nào nói xin lỗi.
Phương Minh bất đắc dĩ, lúc này chú Hoa không thể vứt bỏ mặt mũi, mà lúc này Hoa Minh Minh cũng bướng bỉnh, hai người nhà này chỉ có thể để cậu tới khuyên, chẳng qua bây giờ không phải lúc nói chuyện này, mà nên giải quyết chuyện trước mắt đã.
Mấy người trẻ tuổi này có quen biết Hoa Minh Minh, cho dù chỉ là bạn nhậu mà thôi, nhưng cũng không đến mức trêu tức Hoa Minh Minh như vậy, bởi vì song phương không cừu không oán, cùng lắm thì không cho vay tiền là được, đầu năm nay kẻ có tiền cũng không ngu xuất giống như trong phim điện ảnh đã miêu tả.
Không cần hỏi, trong lòng Phương Minh cũng rõ ràng, phía sau những người này tất nhiên là có bóng dáng nhà họ Mục, hiển nhiên nhà họ Mục bất mãn với chuyện để chú Hoa phá sản đơn giản như vậy.
Công ty phá sản, con trai ngồi tù... Có lẽ còn sẽ có hậu chiêu, nhà họ Mục làm vậy là muốn khiến chú Hoa hoàn toàn tuyệt vọng, cái này so với trực tiếp giết chú Hoa càng làm cho chú Hoa khó chịu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận