Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 700: Sắc mê tâm khiếu

Chương 700: Sắc mê tâm khiếu
"Con mẹ nó, thằng này quá kiêu ngạo, Phương Minh, cậu mau mau gọi điện thoại cho Lão Tằng, nhất định tôi phải hỏi Lão Tằng một chút xem ông ta thuê toàn mấy người thể loại gì vậy..."
Trần Trạch không nhịn được, chẳng qua Phương Minh cũng không gọi điện thoại, bởi vì ở trong cảm nhận của cậu thấy được Tằng Nghiễm Nam đang từ bên trong đi tới, lúc này chỉ cách sảnh lớn khoảng cách vài mét, động tĩnh bên này hắn đã nghe được.
"Chuyện gì xảy ra? A... Cậu Phương!"
Tằng Nghiễm Nam từ trong hành lang đi tới, khi ở hành lang hắn đã nghe được động tĩnh ở sảnh lớn bên này, có người đang kêu la om sòm, đang buồn bực đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ vừa mới đi ra liền thấy được Phương Minh.
Đối với Phương Minh, đương nhiên Tằng Nghiễm Nam có ấn tượng rất sâu sắc, vị này chính là kỳ nhân đã giải quyết hết vấn đề thân thể của chiến hữu mình một năm trước, hơn nữa còn nhận được Lão Trường tán thành, làm sao hắn có thể quên, thậm chí hắn đã gọi điện thoại vài lần muốn hẹn mời người ta, chỉ tiếc điện thoại từ đầu đến cuối đều không người nghe.
Tằng Nghiễm Nam bước nhanh đi về phía bên này, hơi khom người vươn tay ra trước mặt Phương Minh, chẳng qua không đợi hắn nắm đến tay của Phương Minh, Trần Trạch trực tiếp chắn trước mặt của hắn.
"Tôi nói cái tiệm này của Lão Tằng ông đều thuê tới mấy người như thế nào vậy? Cho dù chuyện buôn bán trong tiệm của ông rất tốt, không còn chỗ ngồi, cũng không cần phải dùng loại thái độ này đuổi khách hàng chứ?"
"Đầy ngập khách? Làm gì có?"
Tằng Nghiễm Nam cũng sửng sốt một chút, đầu óc mơ hồ, hôm nay việc làm ăn cũng không tính là tốt, bên trong còn có mấy viện đều trống không, đầy ở đâu ra?
"Đây là chính mồm quản lý nhà hàng của ông nói."
Trần Trạch dùng ánh mắt trào phúng liếc nhìn Cát Hải Long sau lưng Tằng Nghiễm Nam, mà giờ khắc này mồ hôi lạnh trên mặt Cát Hải Long chảy ròng ròng, hắn không nghĩ tới những người trẻ tuổi này dĩ nhiên thực sự quen biết ông chủ nhà mình, hơn nữa nhìn tư thái của ông chủ lúc mới vừa rồi, cho dù những khách hàng rất có thân phận địa vị ở thủ đô đến đây, ông chủ cũng chưa từng hạ thấp tư thái tới như vậy bao giờ.
Đây tuyệt đối là cấp bậc khách quý, mà vậy mà tự mình lại đắc tội khách hàng như vậy, chuyện ông chủ nổi giận hắn đã có thể đoán trước.
"Hầu tử chết tiệt, nói với tôi bọn họ không có lai lịch gì, đây là không có lai lịch gì sao?"
Tằng Nghiễm Nam quay đầu liếc nhìn Cát Hải Long đang chảy mồ hôi như mưa, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, khẳng định là vì người quản lý này của mình, nếu như đổi lại những khách hàng khác, hắn còn phải hỏi một chút nguyên nhân cụ thể, nhưng đối phương là cậu Phương.
"Cát Hải Long, từ giờ trở đi anh đã bị đuổi việc, thu thập đồ đạc của anh đến phòng tài vụ kết toán nhận tiền lương, sau đó anh có thể rời khỏi cửa hàng."
Không hề do dự, Tằng Nghiễm Nam trực tiếp đuổi việc Cát Hải Long, mà Cát Hải Long cũng không biện giải, bởi vì hắn biết có biện giải cũng vô ích, hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào việc sau khi rời khỏi viện Triêu Ca, lão đại bên phía hầu tử sẽ đền bù cho mình một chút, một lần nữa tìm cho mình một phần công việc không tồi.
Nhìn bóng lưng xám xịt của Cát Hải Long, con mắt Phương Minh hơi nheo lại, trực giác nói cho cậu biết Cát Hải Long nhắm vào đoàn người mình nhất định là có nguyên nhân, chẳng qua cậu không thèm để ý, bất kể là ai muốn đối phó chính mình, nhất định là sẽ lộ ra chân tướng đấy, hơn nữa nhìn dáng vẻ chỉ là người trong giới thế tục.
"Cậu Phương, là lỗi của tôi, không nghĩ tới trong tiệm của tôi lại có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, một hồi tôi xin tự phạt ba chén bồi tội."
Tằng Nghiễm Nam dẫn đoàn người Phương Minh đi về phía viện trong, Phương Minh cũng không trách tội Tằng Nghiễm Nam, tuy rằng lúc trước Trần Trạch hô to muốn Tằng Nghiễm Nam xuất hiện giải thích một chút, nhưng cậu cũng biết chuyện này không thể trách Tằng Nghiễm Nam, thấy Tằng Nghiễm Nam sa thải Cát Hải Long, cũng không tiếp tục níu lấy không bỏ qua.
...
"Cái gì, anh đã thất bại, ông chủ của các anh có quen biết với những người đó?"
Bên trong một tứ hợp viện khác, Hầu Tử cúp điện thoại, hướng phía Dương Thiên đang ngồi ở trên sàng báo cáo: "Dương ca, mới vừa nhận được điện thoại, đám người kia có quen biết ông chủ của viện Triêu Ca, không thể đuổi bọn họ ra."
"Quen biết ông chủ của viện Triêu Ca?"
Dương Thiên cũng hơi sửng sốt một chút, lập tức đưa mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn, Tiêu Cẩn lập tức hiểu hàm ý trong ánh mắt của Dương Thiên, liền vội vàng giải thích: "Dương ca, en thật là không có lừa anh, lai lịch của bọn hắn em đều đã điều tra qua, chỉ có Trần Trạch kia là người ở thủ đô, mặc dù có cha là tổng giám đốc của một công ty phát hành cổ phiếu, nhưng chuyện làm ăn chủ yếu là ở Ma Đô bên kia, không có quan hệ gì ở thủ đô bên này."
"Có phải lúc trước tên phú nhị đại này đã từng đi qua viện Triêu Ca không? Hơn nữa loại phú nhị đại này vì tán gái nhất định rất chịu bỏ tiền đấy, mà ông chủ của viện Triêu Ca kia lại cảm thấy thần tài tới cửa, cho nên mới tự mình chiêu đãi." Hầu Tử ở một bên đưa ra ý kiến của mình.
"Đúng, hầu gia nói không sai, khẳng định chính là nguyên nhân này, mấy người mở cửa làm ăn dĩ nhiên rất thích mấy khách hàng dùng tiền hào phóng." Tiêu Cẩn cũng vội vã nói bổ sung.
Mặc dù hầu tử biết ông chủ của viện Triêu Ca có chỗ dựa, nhưng lấy cấp bậc của hắn căn bản không có cách tưởng tượng đến những thứ này, chỉ cảm thấy việc buôn bán chính là giữ tiền, mà căn bản Tiêu Cẩn cũng không biết bối cảnh của viện Triêu Ca.
Mặc dù Dương Thiên biết chỗ dựa sau lưng Tằng Nghiễm Nam, nhưng hắn là một tên quần áo lụa là, căn bản không nghĩ tới người ở cấp bậc như Tằng Nghiễm Nam, làm sao có thể sẽ vì tiền mà nhiệt tình với một người khác, phải biết rằng Tằng Nghiễm Nam đại biểu không chỉ chính hắn, càng đại biểu cho Lão Trường ở sau lưng hắn kia, làm sao có thể làm ra những chuyện hạ thấp thân phận của Lão Trường như thế.
Đối với việc này, có thể nói rằng nếu đổi lại bất kỳ một vị đệ tử tinh anh nào khác trong gia tộc cũng đều biết, nhưng Dương Thiên vừa vặn không thuộc về thành phần tinh anh đó, bằng không mà nói lúc này hắn sẽ thu tay lại trước, âm thầm phái người điều tra rõ ràng lai lịch của đoàn người Phương Minh bọn họ rồi quyết định có nên ra tay hay không.
"Vậy thì cứ để mấy người này vui vẻ một hồi, nói đàn em của cậu theo dõi chặt bọn họ cho tôi, chỉ cần những người này xuất hiện lập tức bắt tới, viện Triêu Ca bên kia vừa lúc là nơi hẻo lánh, không cần lo lắng bị người phát hiện."
Kỳ thực cũng không phải Dương Thiên chưa hề nghĩ tới đối phương có thể là người có lai lịch, chỉ là hắn cảm thấy lấy gia thế của mình có chuyện gì mà không thu xếp được?
Ngoài ra còn có một điểm chính là sắc mê tâm khiếu, sau khi nhìn thấy ảnh của Diệp Tử Du, hắn đã bị vẻ đẹp của Diệp Tử Du hấp dẫn hoàn toàn, trong lòng nóng hừng hực, chỉ nghĩ một hồi phải chà đạp người đẹp kia như thế nào, đã không còn nhiều năng lực suy tính.
...
Sau hai giờ, Tằng Nghiễm Nam tiễn đoàn người Phương Minh ra cửa, ăn bữa cơm tự nhiên không cần phải tốn tới hai giờ, thế nhưng suốt một năm không gặp Phương Minh, đám người Trương Diễm biết Phương Minh có một chút bản lĩnh đặc thù, cho nên rất tò mò những chuyện mà Phương Minh đã trải qua trong suốt một năm nay, mà đương nhiên Phương Minh không thể nói thật tất cả, cũng liền bịa đặt ra một số cố sự, nói một chút tin đồn thú vị ở nước ngoài, cuối cùng khiến cho Đường Diễm hâm mộ tới mức quyết định ra nước ngoài du lịch vào kỳ nghỉ định kỳ tới…
"Lão Tằng, không cần tiễn, tự chúng tôi trở về là được rồi."
Trần Trạch vỗ vỗ bả vai Tằng Nghiễm Nam, Lão Tằng người này rất thành thật, nói bồi tội chính là bồi tội, ở trên bàn cơm uống liền một hơi ba chén, sau đó lại chủ động cụng ly với hắn, hai người anh một ly tôi một ly, về phần Phương Minh... Trần Trạch ngẫm lại hay là thôi, vị kia là nghìn chén không ngã, cũng không cần tìm tai vạ.
"Tốt, tôi đây sẽ không tiễn, cậu Phương, lần sau đến nhất định phải gọi điện thoại cho tôi trước, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị vài món đặc sản của quán chờ cậu."
Phương Minh gật đầu, chẳng qua tầm mắt của cậu lúc này lại rơi vào trên mấy chiếc xe thương vụ cách đó không xa, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, mà giờ khắc này Đường Diễm đang dẫn theo mọi người đi về phía bãi đậu xe, Trần Trạch uống rượu, xe này tự nhiên tùy Đường Diễm lái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận