Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 328: Quy củ kỳ quái

Chương 328: Quy củ kỳ quái
Núi Hoa Thương!
Một ngọn núi có vẻ ngoài xấu xí, nhưng mà mặc dù là một ngọn núi có vẻ ngoài xấu xí lại hấp dẫn lấy rất nhiều du khách trong nước đến, nguyên nhân rất đơn giản, nơi đây có dòng Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngang qua ngọn núi, giống như là một thanh lợi kiếm mạnh mẽ bổ đôi ngọn núi này ra vậy.
Đối với cách nói này, rất nhiều du khách lại xì mũi coi thường, hai bên sông Trường Giang cùng Hoàng Hà rõ ràng là hai ngọn núi riêng biệt mà, hai bên bờ sông Trường Giang cùng Hoàng Hà cũng có không ít ngọn núi có tình trạng như vậy, chí ít trong nước chín mươi phần trăm ngọn núi có dòng Trường Giang và Hoàng Hà chảy qua đều có hình dáng là như thế.
Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy tự nhiên là không hấp dẫn được nhiều du khách đấy, sở dĩ những du khách này chen chúc tới đây, đó là bởi vì những ngọn núi ở hai bên bờ sông có rất nhiều hang động, mà những hang động này tất cả đều là được hình thành từ thiên nhiên, lúc thuyền đi ngang qua nơi này, bởi vì có gió thổi từ trong động ra, sẽ phát sinh âm thanh kỳ quái, những hang động này phát ra âm thanh cùng một lúc liền tựa như là một khúc hòa âm vậy.
Âm nhạc của thiên nhiên.
Đây là cách mà núi Hoa Thương thu hút khách du lịch, cũng chính là dựa theo khẩu hiệu này hấp dẫn rất nhiều du khách, hơn nữa du khách đã từng đến du ngoạn một phen đều rối rít khen ngợi, sau đó giới thiệu cho bạn bè, điều này dẫn đến càng ngày càng nhiều du khách hâm mộ tiếng tăm mà đến.
"Tới rồi, chính là chỗ này, tôi giới thiệu cho mọi người biết, tuy rằng cảnh sắc ở núi này không đẹp lắm, nhưng phong thanh(1) tuyệt đối là nhất tuyệt(2), bảo đảm mọi người sẽ không hối hận vì chuyến đi này."
(1)Phong thanh: tiếng gió thổi
(2)Nhất tuyệt: tuyệt vời nhất
"Thiệt hay giả vậy, nếu nơi đây không thú vị như lời anh nói, chúng tôi đều sẽ không để yên cho anh."
"Khẳng định là rất thú vị, nếu không thú vị như lời tôi nói, tôi liền nhảy vào sông Hoàng Hà này cho mọi người xem, vừa lúc cũng cho mọi người nhìn rõ về tám múi cơ bụng của tôi."
"Ai muốn xem cơ bụng của anh."
Trương Diễm lườm một cái, mà Trần Trạch cũng cười ha hả không thèm nhắc lại, nghe đoạn đối thoại của hai người, Phương Minh cười một tiếng, xem ra hai người này hẳn là mắt đối mắt.
Cũng đúng, Trương Diễm mặc dù không xinh đẹp như Tử Du, nhưng cũng coi như là mỹ nữ, hơn nữa lại còn có thân phận học phách, đương nhiên có thể đủ để hấp dẫn Trần Trạch.
Mà đồng dạng đấy, Trần Trạch có vẻ ngoài đẹp trai lại chân chính là người trẻ tuổi nhiều tiền, điều kiện như vậy nữ nhân bình thường cũng đều khó mà cự tuyệt, huống chi Trần Trạch không có dáng vẻ quần là áo lụa cao cao tại thượng, lại sẽ nói chuyện phiếm chọc cho cô ấy vui vẻ, Trương Diễm tự nhiên sẽ động tâm mà nảy sinh cảm tình.
Đối với chuyện giữa Trương Diễm cùng Trần Trạch, Phương Minh cũng không có ý định nhúng tay, mặc kệ Trần Trạch chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ mà theo đuổi, hay vẫn là chân chân chính chính thích Trương Diễm, đây đều là chuyện riêng của hai người bọn họ.
Thậm chí Phương Minh cũng không dùng tướng thuật để nhìn tướng mạo Hồng Loan của hai người, ở giới tướng thuật có câu nói: Không nhìn chiêm tinh Hồng Loan của cặp đôi đang yêu.
Sao Hồng Loan quyết định tình yêu của một người, nhưng khi một người bắt đầu rơi vào giai đoạn yêu đương, sao Hồng Loan là cực kỳ hỗn loạn, thầy tướng thông thường căn bản là không nhìn ra hướng đi của sao Hồng Loan, hơn nữa cho dù đã nhìn ra cũng không thể nói trước được cái gì.
Phương Minh đã nhìn ra thì đương nhiên mấy người Diệp Tử Du cũng có thể nhìn ra đấy, Trương Thục Kỳ kéoTrương Diễm qua một bên nhỏ giọng thì thầm nói gì đó, sắc mặt Trương Diễm ửng đỏ, thỉnh thoảng lắc đầu, lại thỉnh thoảng lại gật đầu.
"Thực sự là xui xẻo, tất cả thuyền hôm nay đều đã bị thuê rồi."
Vẻ mặt Trần Trạch u ám từ nơi không xa đi về tới: "Cục du lịch nơi này chẳng lẽ không muốn kiếm tiền nữa sao? Một ngày chỉ có vài chuyến thuyền, dựa theo lưu lượng khách hoàn toàn có thể nhiều hơn mười con thuyền nữa nha, không ngờ bọn họ lại làm lơ với khoản thu nhập tăng thêm này."
"Chuyện gì xảy ra?"
Nghe được lời nói của Trần Trạch, trên mặt đám người Trương Diễm đều lộ ra vẻ tò mò.
"Vừa nãy tôi đi qua quầy bán vé để mua vé thuyền, kết quả người nhân viên công tác nói cho tôi biết, trong ngày hôm nay bọn họ chỉ cho phép ba mươi con thuyền ra sông, vé thuyền hôm nay đã bán xong rồi, chỉ có thể chờ tới ngày mai lại đến."
"Lúc này cũng chưa tới giữa trưa, lẽ nào buổi chiều bọn họ không muốn mở cửa sao?"
Trương Thục Kỳ hiếu kỳ, một địa điểm du lịch đều là hận không thể mở cửa toàn bộ 24h một ngày để tiếp đãi du khách, chỉ là bởi vì lo lắng an toàn nên mới không thể không đóng cửa vào buổi tối, nhưng bây giờ mới vừa sáng sớm đấy, thế mà khu du lịch này lại ngừng buôn bán rồi, khó tránh khỏi có chút quá kỳ quái.
"Bởi vì sông này không quá rộng, vì thế nếu có quá nhiều thuyền sẽ dễ xuất hiện tình huống đụng thuyền, cho nên ở đây mới có quy định như vậy đi."
Diệp Tử Du nói ra suy đoán của mình, mà giờ khắc này cũng không thiếu du khách đang oán trách như Trần Trạch, phải biết rằng, vị trí của núi Thương Sơn khá hoang vu, có thể đi tới nơi này một chuyến cũng không dễ dàng.
Núi Hoa Thương ở vào khu vực Điền Nam, xem như là tới gần biên giới, giao thông cũng không phải rất tiện lợi, mượn đám người Phương Minh đến nói, đầu tiên bọn họ phải ngồi máy bay đến tỉnh Điền Nam, sau đó lại đổi xe rồi ngồi trên xe lửa hơn tám giờ, tiếp theo còn thuê xe ngồi hơn năm giờ, mới vừa tới được nơi đây.
Điền Nam có mười tám quái(3), trong đó nhất quái chính là xe lửa không di chuyển nhanh như ô tô.
(3)Mười tám quái: mười tám điều kỳ quái, nhất quái: điều kỳ quái thứ nhất
Điền Nam có rất nhiều đồi núi, cho nên chi phí xây dựng đường cao tốc quá lớn, mà vận tốc của xe lửa bình thường cũng đều chỉ hạn chế ở khoảng chừng 80km một giờ, đối với những người có thói quen đi thuyền cao tốc mà nói, phải ngồi xe lửa đến núi Hoa Thương một chuyến thật sự là quá tốn thời gian rồi.
"Chuyện quái gì vậy? Chúng ta mất hơn một ngày mới tới được đây, dĩ nhiên lại không tiếp đãi rồi."
"Hơn nữa chung quanh đây cũng không có chỗ ở, cho dù có muốn tìm nơi nghỉ ngơi để ngày mai trở lại cũng phải đi tìm chỗ ở cách đây mấy trăm dặm, sau đó sáng sớm ngày mai lại chạy một quãng đường xa tít để đến."
"Không chơi, từ nay về sau tôi sẽ không trở lại nơi này nữa, thật là tức chết đi được."
Những người du khách không mua được vé thuyền phát tiết bực tức, chỉ là đúng lúc này, một người đàn ông trung niên gầy còm đi về phía đám người Phương Minh.
"Mấy ông chủ, có phải mấy ông chủ muốn ngồi thuyền hay không?"
"Ông là ai?"
Trần Trạch dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trung niên, đối phương cười bỉ ổi như vậy, vừa nhìn liền biết không phải dạng người tốt lành gì.
"Tôi là dân địa phương, hiện tại vé thuyền đã bán hết sạch rồi, nếu như mọi người muốn ngồi thuyền cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai, chẳng qua chúng tôi cũng có thuyền riêng của mình, cũng có thể đưa mấy ông chủ đi Thính Phong Nhai(4) được như những thuyền kia."
(4)Thính phong nhai: nghe tiếng gió thổi qua núi
"Thuyền riêng?"
"Kỳ thực cũng không khác gì so với thuyền thuyền mà mọi người muốn mua vé kia, đều thoải mái như nhau, nhưng đảm bảo mấy ông chủ lại có thể thưởng thức được phong cảnh khác hẳn."
Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên, Phương Minh liền biết nghề nghiệp của người đàn ông này, ông ta chính là cò khách.
Trên thực tế, rất nhiều địa điểm du lịch đều có những cò khách như vậy. Cũng không có biện pháp nào khác, có quá nhiều người muốn tới một địa điểm du lịch, có đôi khi chính phủ ở những điểm du lịch này không thể cung cấp dịch vụ thỏa mãn tất cả du khách, khi đó những cò khách này sẽ xuất hiện.
"Thế nào?"
Trần Trạch dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Phương Minh cùng chúng nữ, Trương Thục Kỳ đang đứng bên cạnh lập tức đáp: "Có thể nha, dù sao cũng đỡ hơn đi một chuyến uổng công đi."
"Không thành vấn đề."
Phương Minh cũng gật gật đầu, ở địa điểm du lịch gặp phải loại mời mọc khách riêng này, điều cần phải lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn, chỉ là có mình ở đây, Phương Minh cũng không sợ những người này giở trò quỷ.
"Mời mấy ông chủ đi theo tôi."
Đoàn người Phương Minh đi theo người đàn ông trung niên rời khỏi điểm bán vé, đi dọc theo bờ sông, cuối cùng đi đến một nơi cách đó khoảng chừng năm trăm mét, nơi đó có đi một cái bến đò, mà trên bến đò này còn có mấy chiếc thuyền đang đậu ở đó.
"Anh ba lại đưa khách tới rồi."
Bên cạnh bến đò có không ít du khách, nhưng cũng không thiếu người giống như người đàn ông trung niên kia, rất hiển nhiên, những du khách này đều giống đám người Phương Minh, đều là đám cò khách đưa họ tới đây.
"Anh Trần, nơi này có bảy người muốn đi Thính Phong Nhai."
Bên bến đò có một người đàn ông da đen đứng lên liếc mắt đánh giá đám người Phương Minh, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên: "Quy củ cậu đã nói với khách sao?"
"Cái này… Còn chưa nói."
"Đừng giở thủ đoạn."
Người đàn ông được xưng là anh Trần trừng mắt liếc người đàn ông trung niên, mà anh Trần này dường như rất có uy vọng, dưới ánh mắt nghiêm túc của anh ta, người đàn ông trung niên buộc lòng phải cười làm lành.
"Nói rõ quy củ cho các người trước, nếu như các người có thể chấp nhận thì có thể lên thuyền, nếu là không thể tiếp nhận vậy thì mời mấy người quay về đi."
Ánh mắt của Anh Trần nhìn về phía đám người Phương Minh, mà lời nói của anh ta khiến cho Trần Trạch có chút tức giận, từ trước tới nay Trần Trạch chưa từng gặp qua cò khách nào lại ngông cuồng như vậy, làm như là bọn họ tới cầu xin anh ta vậy.
"Thứ nhất: Sau khi lên thuyền, điện thoại di động của các người phải tắt máy, cho dù không tắt máy cũng nhất định chuyển thành yên lặng, quan trọng nhất là tôi nói nơi nào không được chụp hình, các người tuyệt đối không được phép chụp hình."
"Thứ hai: Sau khi lên thuyền, nhất định phải nghe theo sắp xếp của tôi, nếu các người có ý kiến phản bác gì tôi sẽ trực tiếp ném các người xuống thuyền, đương nhiên sắp xếp của tôi cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của chính các người."
"Hai điểm này các người có thể làm được hay không?"
Ánh mắt của anh Trần nhìn về phía Phương Minh, tròng mắt của Phương Minh co rút lại một chút, mà Trần Trạch đang đứng bên cạnh cậu đã vô cùng bất mãn: "Làm cái gì mà nhiều yêu cầu như vậy, chúng tôi trả tiền đàng hoàng để đến du lịch, không phải là tới chịu tội đấy."
"Nếu anh không đồng ý cũng có thể không ngồi."
"Anh..."
Giọng điệu của đối phương rất cứng rắn, trong thoáng chốc Trần Trạch cũng không biết nên nói cái gì, nhưng nếu nói anh ta cứ trở về như vậy anh ta lại không cam lòng.
"Tôi cũng không tin, tôi ra giá gấp đôi còn sợ tìm không được thuyền, ở đây cũng không phải chỉ có cái thuyền này của anh."
Trần Trạch tức giận bất bình, những người này tiếp khách riêng không phải là vì kiếm tiền sao? Vậy chỉ cần anh ta trả nhiều tiền hơn gấp mấy lần là được.
"Ông chủ này, ở đây mặc dù có mấy cái thuyền, nhưng khoang lái thì chỉ có một mình anh Trần mà thôi, nếu như anh Trần không đồng ý thì không có chiếc thuyền nào chịu chở mấy người đâu."
Người đàn ông được kêu là anh ba vội vã khuyên bảo: "Anh Trần tuy rằng nghiêm túc một chút, thế nhưng anh ấy chính là vì muốn tốt cho các người, hơn nữa chỉ cần các người không vi phạm quy củ của anh Trần, ở trên thuyền vẫn là rất thoải mái đấy, nếu như mấy người cứ như vậy mà quay về, đi một chuyến uổng công không phải quá thảm sao?"
Trần Trạch có chút do dự, ánh mắt nhìn hướng chúng nữ, mà mấy người Diệp Tử Du cũng không muốn cứ như vậy trở về, cuối cùng tất cả đều gật đầu biểu thị có thể đồng ý.
Anh Trần thấy đám người Phương Minh đáp ứng cũng không nói gì nữa, chỉ là ra hiệu cho mọi người lên thuyền, mà giờ khắc này trên thuyền đã có tầm mười du khách như bọn họ, khi đám người Phương Minh đạp chân lên thuyền, ánh mắt của rất nhiều gã đàn ông đều rơi vào trên người Diệp Tử Du cùng Lăng Dao.
"Tại sao không để cho chúng ta đi chứ? Quy củ của người chúng ta đều đáp ứng rồi mà."
Chỉ là đúng lúc này, bên bờ có một đám người bị ngăn cản lại.
"Xin lỗi, các người không phù hợp điều kiện, không thể lên thuyền."
Đám người Phương Minh nghe được tiếng cãi vã bên này, ánh mắt hướng phía bên bờ nhìn lại, thì ra là ba bốn người nam nữ trẻ tuổi bị anh Trần kia ngăn lại.
"Tôi thấy đây chính là anh cố ý, sao chúng tôi lại không phù hợp chứ? Tuổi của những người đó không phải cũng gần giống chúng tôi sao?"
Mấy người nam nữ trẻ tuổi rất phẫn nộ, chỉ là anh Trần kia hoàn toàn không để ý tới, xoay người đi về thuyền, mà giờ khắc này mấy thuyền viên(5) cũng trực tiếp nhổ neo, về phần mấy người nam nữ trẻ tuổi kia tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể là trơ mắt nhìn thuyền rời khỏi bến đò.
(5)Thuyền viên: nhân viên trên thuyền
Bạn cần đăng nhập để bình luận