Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 391: Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết

Chương 391: Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Đinh đoong!
Vì vậy khi Diệp Tử Du mở cửa, Phương Minh bước vào liền cảm giác như bầu không khí cả đại sảnh có chút ngượng ngập.
"Đây là?"
Phương Minh cho Diệp Tử Du một cái nhìn thắc mắc.
"Tình địch của anh ghé thăm đó." - Diệp Tử Du bĩu môi, dùng khẩu hình miệng trả lời Phương Minh, hơn nữa còn cho một cái trừng mắt tinh nghịch.
"Mẹ, anh Phương Minh đến rồi."
Lương Quỳnh thấy Phương Minh xuất hiện ở cửa, vẻ mặt có chút phức tạp. Phương Minh mang theo túi quà to nhỏ lễ phép nói: "Con chào Dì Lương."
"Đến đây, đến là được rồi, còn mang theo nhiều đồ thế làm gì?"
Dù nói thế nào, tới cửa là khách, Lương Quỳnh nở nụ cười, quan trọng nhất là Phương Minh vẫn là ân nhân nhà bà, bà không thể xụ mặt mãi được. Tuy bây giờ bà đang rất muốn chất vấn Phương Minh và con gái bà rốt cuộc đã phát triển đến giai đoạn nào rồi.
"Điều nên làm thôi ạ."
Câu trả lời này của Phương Minh khiến Lương Quỳnh suýt bị sặc. Bà cảm giác như tên nhóc này có ý muốn khiêu khích bà vậy. Lừa con gái bà nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, tính ra mấy món đồ đó cũng không tính là nhiều nhặn gì.
"Mẹ, mẹ không cần thì để cho con, cũng ngay lúc con vừa mới dùng hết đồ trang điểm."
Diệp Tử Du tinh nghịch nói đùa. Mấy món Phương Minh mua ngoại trừ một số thuốc bổ thì chính là đồ trang điểm.
Hà Chính ngồi ở sô pha thấy dáng vẻ tinh nghịch của Diệp Tử Du, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt mang theo căm thù nhìn về phía Phương Minh. Lúc trước khi người này chưa đến, Diệp Tử Du chỉ im lặng ngồi trên ghế sô pha, cũng không hề nói chen vào. Nhưng hiện tại chỉ vì tên con trai này liền hoàn toàn thay đổi, từ tiên nữ biến thành dáng vẻ cô gái nhà bên.
"À đúng rồi, nói đến đồ trang điểm, A Chính cũng mang đến một vài thứ cho bà đấy Lương Quỳnh. Đây là nhãn hiệu rất nổi tiếng mà A Chính cố ý mua từ nước ngoài về, hơn nữa cái này ở nước ngoài cũng rất khó mua. Hồi trước bao nhiêu chị em nhờ tôi tìm A Chính mua hộ giúp đều không mua được. Cái này là A Chính phải kiếm hết mấy tiệm mới mua được đấy."
Vương Ái Hương thúc khuỷu tay con trai mình. Bà ta thấy Diệp Tử Du là một cô gái xinh đẹp giỏi giang như vậy, có con trai theo đuổi là chuyện bình thường. Hơn nữa con trai mình cũng rất ưu tú, có gì phải sợ chứ, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng.
"À, đúng rồi, dì Lương Quỳnh, đây là mỹ phẩm Suzz con mua từ nước ngoài về."
Hà Chính cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Diệp Tử Du vẫn chưa kết hôn thì anh ta vẫn còn cơ hội, huống chi, hắn đích điều kiện cũng không kém, so sánh với khởi bạn cùng lứa tuổi mà nói đã muốn là cực kỳ vĩ đại .
“Suzz sao, dì muốn lâu lắm rồi mà mãi vẫn chưa mua được.”
Nghe thấy là mỹ phẩm Suzz, hai mắt Lương Quỳnh sáng lên, đối với phụ nữ đến tuổi này như bà, điều quan tâm nhất chính là mỹ phẩm để bảo dưỡng.
"Con nghe mẹ con nói dì Lương rất thích Suzz nên mới cố ý tìm mua, tuy phải tìm rất nhiều cửa hàng nhưng cuối cùng cũng mua được."
Hà Chính nói chuyện rất khéo, lời vừa nãy của anh ta có ý muốn nói cho Lương Quỳnh, con cố ý mua cho cô, hơn nữa còn vì thế mà phải tìm rất nhiều cửa hàng, thành ý mười phần.
"Tôi nghe A Chính nói, mỹ phẩm Suzz này số lượng có hạn, mỗi năm sản xuất bao nhiêu đều bị những danh viện phú hào nước ngoài mua hết, ở nước ta có tiền chưa chắc mua được. A Chính có thể mua được một bộ quả thật không dễ."
"Ừ, bộ này quả thật càng khó mua hơn, được nước ngoài xưng là viên minh châu trong Suzz, được xem là đỉnh cao của Suzz. Tốt hơn nó chính là bộ được xưng là kiểu dáng công chúa trong Suzz, nhưng bộ đó đều đứng đầu danh sách đặt mua của các tiểu thư nhà giàu, ở chợ căn bản không thấy được."
Vương Ái Hương lúc này cũng ở bên mở miệng phụ họa. Diệp Tử Du lặng lẽ thầm thì bên tai Phương Minh: "Anh Phương Minh, đối phương có chuẩn bị mà đến đó."
Phương Minh khẽ run khóe miệng, nhìn túi quà mỹ phẩm mình mang đến, vẻ ngoài cũng là nhãn hiệu Suzz. Cậu không biết gì về mỹ phẩm, đây là do lúc trước nhận được điện thoại của Tử Du, vừa lúc có Lăng Mộ Mai ngồi kế bên, là Lăng Mộ Mai đã chuẩn bị cho cậu.
Lúc này mà lấy quà mình ra hình như có hơi ê mặt.
Suy ngẫm trong lòng một lúc, Phương Minh cảm thấy vẫn là thôi kệ đi. Nhưng cậu bỏ qua, không có nghĩa người khác cũng bỏ qua, chí ít có Vương Ái Hương nhìn về phía Phương Minh, cười nói: "Cậu Phương có hiểu biết về mỹ phẩm không?"
"Không biết."
"Woah, không biết mà cậu còn dám mua mỹ phẩm? Nên biết làn da phụ nữ rất nhạy cảm, làn da khác nhau phải sử dụng mỹ phẩm khác nhau, nếu không rất có thể sẽ xuất hiện tác dụng phụ. Ngoại trừ những nhãn hiệu lớn như Suzz, hầu như không hề có tác dụng phụ gì."
Vương Ái Hương tuy nói như vậy để đả kích Phương Minh nâng con trai mình lên, nhưng lời bà ta nói cũng là sự thật. Mỹ phẩm đồ trang điểm vv,… dựa trên người khác nhau làn da khác nhau. Có đồ trang điểm thích hợp với làn da này, không có nghĩa sẽ thích hợp với làn da khác.
Phương Minh vẫn không trả lời, Diệp Tử Du cũng mặc kệ, bởi vì cô đã thấy nhãn hiệu đồ trang điểm trong túi quà Phương Minh mang đến, cũng là Suzz. Là con gái tất nhiên cô cũng có hiểu biết về đồ trang điểm mỹ phẩm.
"Thật trùng hợp, anh Phương Minh anh cũng tặng Suzz sao, nhưng mà sao em chưa bao giờ nhìn thấy kiểu dáng này vậy?"
Diệp Tử Du nhận hộp quà trong tay Phương Minh, lấy sản phẩm Suzz bên trong ra. Hộp được gói màu trắng đen, vô cùng tinh xảo hơn nữa còn khảm viền vàng, đặt lên bàn so với sản phẩm Hà Chính mang tới, chỉ vẻ bề ngoài cũng đã phân chia được cao thấp.
"Suzz kiểu dáng công chúa, làm sao có thể chứ?"
Hà Chính khiếp sợ đứng lên khỏi sô pha. Tuy anh ta chưa từng nhìn thấy bộ này, nhưng khi anh ta đi đến cửa hàng phân phối độc quyền có nhìn thấy trên tấm áp-phích, trong đó chính là hình hộp kiểu dáng công chúa thần bí này đây.
Nghe Hà Chính nói vậy, Vương Ái Hương và Lương Quỳnh cũng trở nên sửng sốt. Suzz kiểu dáng công chúa hai người cũng chỉ nghe nói. Tuy gia cảnh hai ngươi không tệ, nhưng một bộ trang điểm gần cả trăm vạn này không phải là thứ họ có thể mua nổi.
"Không… không lẽ là giả?"
Vương Ái Hương mang theo sự hoài nghi đánh giá Phương Minh. Tặng một bộ trang điểm gần trăm vạn, người này hào phóng đến cỡ nào? Hơn nữa bà ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy Phương Minh là người có tiền như vậy.
Lương Quỳnh cũng có chút hoài nghi, bởi bà biết Phương Minh. Cậu bé đến từ nông thôn, làm sao có thể chi cả gần trăm vạn để mua đồ trang điểm cho mình?
"Suzz kiểu dáng công chúa đều có đăng ký mua hàng. Mỗi một bộ đều có số seri, chỉ cần gọi cho trung tâm chăm sóc khách hàng tìm hiểu một chút là có thể biết ai đã mua bộ trang điểm này, là thật hay giả cũng sẽ biết ngay thôi.”
Hà Chính lúc này lên tiếng. Đây là do nhân viên ở cửa hàng phân phối độc quyền đã nói cho anh ta biết.
"Vậy gọi điện thoại kiểm chứng đi. Lương Quỳnh, tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là bà biết đấy, mỹ phẩm sợ nhất là hàng giả. Đồ trang điểm giả không biết chứa thành phần gì, nói không chừng còn có thể phá hư da nữa."
Lương Quỳnh có chút khó xử. Bà cũng thầm cho rằng Phương Minh mua hàng giả, chỉ cho là cậu nhóc này làm việc quá khả năng của mình. Tuy trong lòng bà không vui, nhưng nói cho cùng Phương Minh vẫn là bạn trai của con gái mình. Nếu kiểm tra ra là hàng giả, con gái mình cũng sẽ bị mất mặt.
Diệp Tử Du ngồi bên cạnh lúc này lại lên tiếng: "Kiểm chứng một chút cũng rất tốt, ít nhất như vậy sẽ yên tâm hơn."
Diệp Tử Du là biết Phương Minh không có chuyện mua hàng giả. Lương Quỳnh nghe con gái mình nói vậy lại có chút bất lực. Con gái bà trúng độc sâu quá rồi. Đồ trang điểm gần trăm vạn, cũng không ngẫm lại Phương Minh làm sao có nhiều tiền như vậy. Đến lúc đó bị kiểm chứng ra là hàng giả, mất mặt vẫn là con gái mình và Phương Minh.
"Lương Quỳnh, bà xem ngay cả Tử Du cũng nói như vậy, vậy chúng ta kiểm chứng đi."
Vương Ái Hương không cho Lương Quỳnh cơ hội từ chối, trực tiếp cầm điện thoại không dây gọi số điện thoại ghi trên hộp sản phẩm. Lương Quỳnh không biết phải làm gì, giờ phút này bà đang suy nghĩ trong lòng khi kiểm chứng sản phẩm là hàng giả bà sẽ phải nói gỡ như thế nào.
Điện thoại được nối máy, nhân viên chăm sóc khách hàng bên kia đầu dây dựa theo số seri kiểm tra. Lương Quỳnh suy nghĩ một hồi thì nói: "Uhm… Phương Minh không đến mức mua đồ giả đâu, trừ phi là người ta cho."
Lương Quỳnh lên tiếng trước, để lát nữa nhân viên chăm sóc khách hàng có nói là hàng giả, như vậy Phương Minh cũng có thể tìm lý do nói là mình bị lừa.
Đây là tính cách của Lương Quỳnh. Cho dù là chuyện xấu, cũng chỉ nên người trong nhà thảo luận với nhau, ít nhất không thể để người ngoài chế giễu. Trên thực tế từ điểm này có thể thấy, Lương Quỳnh đã chấp nhận Phương Minh rồi, chỉ có điều bà chưa nhận ra mà thôi.
"Con không có bị lừa."
Phương Minh mỉm cười trả lời, còn Lương Quỳnh nghe nói thế liền giận điên lên thiếu điều muốn bốc hỏa. Được lắm, tôi nghĩ cách giúp anh nói gỡ, anh ngược lại còn không cảm kích. Thôi kệ, dù sao có mất mặt cũng là anh, tôi không thèm quan tâm nữa.
Lương Quỳnh mặc kệ, mà nhân viên chăm sóc khách hàng bên kia đầu dây cũng đã kiểm tra ra được kết quả.
"Xin lỗi để cô đợi lâu, căn cứ bản ghi chép của chúng tôi, người mua Suzz kiểu dáng công chúa bộ 1789 là bà Lăng ạ."
Nghe câu trả lời của nhân viên chăm sóc khách hàng, Vương Ái Hương liền nở nụ cười, quả nhiên, giống như bà dự đoán, bộ trang điểm này là giả.
"Lương Quỳnh, người trẻ tuổi bây giờ đúng là rất hư vinh, có gan lớn thì đi làm chuyện lớn không tốt sao, lại đi làm mấy chuyện lừa gạt này.”
Vương Ái Hương âm trầm nói, sắc mặt Lương Quỳnh có chút khó coi. Nhưng đúng lúc này, Diệp Minh mua đồ ăn về đẩy cửa vào, cảm nhận bầu không khí cổ quái trong đại sảnh, có chút nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Lão Diệp, cậu Phương đây mua một bộ trang điểm tặng Lương Quỳnh, kết quả tra ra là hàng giả. Lấy đồ trang điểm giả giả làm đồ thật, ông nói có phải đáng giận lắm không?"
Thấy Diệp Minh trở về, Vương Ái Hương càng đắc ý, chỉ cần Diệp Minh và Lương Quỳnh không còn hảo cảm với tên họ Phương kia, vậy A Chính con mình có cơ hội rồi.
"Giả? Sao bà biết là giả?" - Diệp Minh vẻ mặt mờ mịt, Phương Minh không đến mức tặng đồ giả đâu.
"Mới vừa nãy tôi gọi điện thoại hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng. Đồ trang điểm số lượng có hạn này, gần trăm vạn một bộ, người mua là bà Lăng."
Nghe Vương Ái Hương nói thế, Diệp Minh hơi ngẩn người, rồi tựa hồ như nhớ ra điều gì, nhìn về phía Phương Minh hỏi: "Là bà Lăng Mộ Mai sao?"
Phương Minh cười cười: "Đúng vậy, dì Lăng biết con hôm nay ghé nhà thăm hỏi, ngay lúc đó không biết mua cái gì, nên chuẩn bị cho con mấy món quà này."
"Hóa ra là vậy."
Diệp Minh giật mình, lúc trước ông đã nhìn ra Phương Minh và bà Lăng có quan hệ không bình thường. Nếu lấy điều kiện gia đình bà Lăng mà nói, một bộ đồ trang điểm gần trăm vạn cũng không thành vấn đề.
"Lão Diệp, ông nói Lăng Mộ Mai là ai?" - Lương Quỳnh nghi hoặc hỏi.
"Chính là chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên. Không biết tập đoàn Nghiễm Niên, vậy bà có biết Nghiễm Niên Đường không. Nghiễm Niên Đường chính là chuỗi hiệu thuốc dưới trướng tập đoàn Nghiễm Niên. Bà Lăng chính là nhân vật trên bảng xếp hạng Hồ Nhuận (1) đó.
(1) Bảng xếp hạng Hồ Nhuận Bảng: ghi chép sự thay đổi cơ cấu quyền lực các xí nghiệp đoàn thể Trung Quốc (giống bản xếp hạng tỷ phú Forbes của Mỹ)
Được Diệp Minh giải thích, Lương Quỳnh dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Phương Minh. Vương Ái Hương và Hà Chính lại trợn tròn mắt. Chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên, quý bà giàu có như vậy họ còn phải nhìn lên kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận