Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 263: Đe doạ Âm Sai

Chương 263: Đe doạ Âm Sai
Phương Minh không biết phương thức giao lưu giữa Dương Gian cùng Âm Phủ, nhưng cậu tin tưởng giữa hai bên chắc chắn phải tồn tại một loại phương thức giao lưu nào đó.
Bởi vì nếu so sánh Âm Phủ cùng Dương Gian như hai quốc gia có liên kết chặt chẽ, như vậy hai quốc gia này khẳng định phải có cơ chế cùng biện pháp xử lý những tình huống ngoài ý muốn.
Nếu như là chuyện ngoài ý muốn này lỗi ở Âm Phủ, như vậy Âm Phủ liệu có phải đền bù tổn thất gì đó cho người ở Dương Gian không? SiêuPhẩm Vu Sư Trailer
Đáp án là có!
Trong thư tịch mà sư phụ cậu sưu tầm được có một cuốn nhật ký của một vị tiền bối Đạo giáo, bên trong nói tới một phỏng đoán.
Người tiền bối Đạo giáo này tình cờ gặp một quỷ môn quan xảy ra sự cố, dẫn đến có một số lượng lớn lệ quỷ tiến vào Nhân Gian giết chóc điên cuồng, mặc dù cuối cùng những quỷ hồn này đều bị bắt giết, thế nhưng số người bị thương tổn, bị giết hại ở Dương Gian đã lên tới mấy vạn.
Mặc dù những người này đã chết đi thế nhưng tiền bối kia vẫn có một suy đoán: Những người bình thường này chết vì sai lầm của Quỷ Sai, như vậy liệu khi bọn họ đến Âm Phủ có thể nhận được đền bù nào đó?
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của bản thân, vị tiền bối này đã làm một thí nghiệm, ông ta chiêu hồn một người bị chết vì đám lệ quỷ, kết quả lại là không thể chiêu hồn được.
Chiêu hồn, nhất là những quỷ hồn vừa mới chết đi này là một chuyện vô cùng dễ dàng đối với vị tiền bối kia, thế nhưng ông ta lại thất bại, chuyện này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng vị tiền bối này cũng không ngừng lại tại đó, ông ta mời tới một người thuần âm, nhờ người này liên hệ với Âm Phủ. Lý do ông ta nghĩ ra được chính là người bị lệ quỷ giết đi đó có cất giấu một số châu báu, thế nhưng chỉ có người đó biết số châu báu đó được chôn ở đâu, hiện tại đám con cháu của người này muốn tìm được số châu báu kia, nên cần người thuần âm này liên hệ hỏi rõ quỷ hồn.
Người thuần âm này cũng đồng ý, thế nhưng sau khi người thuần âm tới Âm Phủ trở về thì chỉ nói nơi cất giấu châu báu mà thôi, cho dù vị tiền bối Đạo giáo có hỏi bóng hỏi gió về đãi ngộ của những quỷ hồn kia khi ở Âm Phủ như thế nào đi nữa, thì người thuần âm này chỉ nói là một câu: Hoạ phúc khôn lường, sao biết không phải phúc?
Từ những lời này vị tiền bối Đạo giáo kia đã suy đoán, những người chết đi vì sai lầm của Quỷ Sai, sau khi quỷ hồn tới Âm Phủ chắc chắn sẽ nhận được đền bù nào đó, hơn nữa còn là đền bù không hề nhỏ.
Cho nên, sau khi biết những chuyện xảy ra trên người Tần Lỗi có liên quan tới sách Âm Dương, Phương Minh đã nghĩ ngay tới chuyện: Bắt đền!
Cậu muốn bắt đền Âm Phủ.
Nói trắng ra, đây là một loại hành vi cực kỳ to gan cùng điên cuồng, thật giống như một số người sớm biết những mảnh đất cần phải di dời hoặc khai phá, dùng tiền mua hết số đất ở đó, hay là trồng cây nông nghiệp xuống mấy vùng đất này chờ nhà nước đền bù tổn thất.
Sau khi đốt hai quyển sách thì Phương Minh bắt đầu nhìn tới quyển sách Phong Văn còn lại trên bàn, thế nhưng ngay khi tay cậu sắp chạm vào quyển sách thì đột nhiên sóng gió nổi lên.
Cơn gió này xuất hiện vô cùng đột ngột mà mãi không chịu biến mất, thổi tới hai ngọn nến đỏ trên bàn không ngừng chập chờn.
Cảm nhận được âm phong này Phương Minh nhếch miệng lên, quả nhiên, mềm không chịu thì phải cứng! Lúc trước cậu mời rượu thì đối phương không tới, bây giờ vừa đốt sách Phong Văn đối phương đã tới ngay, điều này nói rõ hai quyển sách kia có hiệu quả.
Thế nhưng Phương Minh nào có dễ nói chuyện như vậy chứ? Sau khi phát hiện việc mình làm có hiệu quả, Phương Minh trực tiếp cầm sách Phong Văn thứ ba lên, trên trang bìa có viết một hàng chữ: Thương Thiên từng chết? Đại Đạo có không? Kính Âm Dương Lưỡng Giới Chư Thiên Thần Phật Quỷ Quái dẫn đường.
Đây là một bước cuối cùng của Phương Minh, cũng giống như ví dụ lúc trước, đầu tiên là tìm kiếm sự bảo vệ từ đại sứ quán, tiếp theo là báo cảnh sát, nếu vẫn không thành công thì phải công khai chuyện này, để tất cả mọi người đều biết.
Xã hội bây giờ, rất nhiều chuyện mà cho dù cậu tìm tới bộ phận nào cũng sẽ không được giải quyết, chỉ khi đám báo chí phóng viên đưa tin, thậm chí mọi người không ngừng chia sẻ trên Internet, ngược lại không bao lâu những ban ngành liên quan sẽ chủ động tìm tới giải quyết chuyện cho cậu.
Nếu phương pháp này có thể áp dụng ở Dương Gian thì hẳn sẽ có thể áp dụng ở Âm Phủ.
Ban đầu, Phương Minh cũng không định làm thế, cậu chỉ muốn kêu gọi những Quỷ Sai này tới kiếm chút lợi ích mà thôi, thế nhưng theo thái độ của đối phương, nếu cậu làm to chuyện này lên có thể sẽ kiếm được thứ càng tốt hơn.
Chuyện này cũng giống giới quan chức bây giờ, nếu cậu không làm lớn chuyện lên thì chẳng ai để ý đến chuyện của cậu, chỉ khi càng làm lớn chuyện thì bồi thường mà cậu nhận được mới càng lớn.
Khi Phương Minh cầm quyển sách Phong Văn thứ ba trên tay, âm phong càng sâu, thậm chí còn có tiếng vù vù truyền tới, thế nhưng Phương Minh không quan tâm, trực tiếp ném quyển Phong Văn thứ ba vào chậu than.
Sau khi sách Phong Văn bị ném vào chậu than nó lại không cháy rực như hai quyển trước, bởi vì lúc này bên dưới chậu than giống như đã được một lớp gió bao phủ, ngăn cách quyển sách và than trong chậu.
"Lúc trước mời rượu thì các hạ không đến, hiện tại làm sao, muốn nói chuyện với tôi?"
Phương Minh cười lạnh nhìn thẳng về phía trước, mặc dù cậu không nhìn thấy Quỷ Sai này thế nhưng cậu tin chắc hắn ta đang ở đây.
Ngay khi Phương Minh nói xong những lời này, một cỗ Âm Khí vô cùng khủng bố đột nhiên lan tràn khắp cả phòng, Hoa Minh Minh cùng Đại Trụ lạnh tới nhịn không được rùng mình mấy cái, loại này Âm Khí này khiến bọn họ nổi da gà.
"Chỉ sợ sẽ chọc giận Quỷ Sai kia."
La Cẩm Thành yên lặng, anh ấy không nghĩ tới Phương Minh có thể dẫn Quỷ Sai của Âm Phủ tới, thế nhưng điều mà anh ấy lo lắng chính là Phương Minh sẽ chọc giận đám Quỷ Sai kia, đến lúc nó thẹn quá hóa giận chắc hẳn sẽ ra tay mất…
Thực lực của đám Quỷ Sai này mạnh tới cỡ nào La Cẩm Thành không biết, nhưng là anh ấy có thể xác định một điều, chính là dựa vào thực lực của anh ấy cùng Phương Minh tuyệt đối không thể chống lại đám Quỷ Sai kia, ít nhất phải là Địa Cấp mới may gì có thể chống đỡ.
Một khi chọc giận Quỷ Sai này khiến hắn ta nổi lên ý giết người, chắc chắn những người ở đây đừng hòng có ai sống sót nổi! Mồ hôi lạnh trên người La Cẩm Thành chảy ròng ròng.
Lá gan của tên Phương Minh này thật sự quá lớn!
"Còn muốn ra oai phủ đầu sao? Có tin tôi đốt quyển sách Phong Văn này, khiến các hạ bị Âm Phủ trừng phạt nghiêm khắc hay không? Thân là Quỷ Sai, không những không trông coi sách Âm Dương cẩn thận, lại còn để nó lạc trên người ở Dương Gian, khiến mấy người ở Dương Gian vì thế mà mất mạng, các hạ đây chính là không làm tròn bổn phận, gây ra lỗi vô cùng nghiêm trọng!"
Phương Minh nghiêm nghị quát, không chút để ý tới cỗ khí thế do đối phương ép tới, bởi vì cậu vững tin một điều, đối phương càng làm căng chứng tỏ bản thân hắn ta đang chột dạ.
Oanh!
Dưới sự đè ép của cỗ âm khí khủng bố kia, da thịt của Phương Minh đều bị đè ép tới hơi biến hình, thế nhưng Phương Minh vẫn nhìn chằm chằm vào không trung không chút chùn bước, cậu không tin Âm Sai này có can đảm làm gì cậu.
Ba giây sau cỗ áp lực kia từ từ tiêu tán, lại nói tiếp, Phương Minh phát hiện cảnh vật chung quanh cậu đã biến đổi, bốn phía biến thành một mảnh đen tối vô tận.
"Đây là huyễn cảnh?"
Phương Minh híp mắt đánh giá bốn phía, nhưng mà bất kể có phải huyễn cảnh hay không, chuyện đó không có liên quan gì với cậu, cậu cứ thực hiện đúng kế hoạch là được.
"Đừng tưởng những Quỷ Sai chúng tôi là ngu ngốc, nếu cậu đã biết sách Âm Dương lọt tới Trần Gian, lại còn cố ý dẫn động lực lượng của sách Âm Dương tác động lên người cậu, không phải là muốn bắt đền Âm Phủ hay sao? Chỉ dựa vào hành vi này của cậu tôi hoàn toàn có thể câu hồn cậu tới Âm Phủ."
Trong bóng tối, một giọng nói lạnh băng vang lên, mà Phương Minh tại nghe câu nói này sắc mặt cũng hơi đổi, cậu không nghĩ tới đám Quỷ Sai này có thể nhìn ra kế hoạch của cậu.
Lúc này đúng là Phương Minh có chút bối rối, thế nhưng lập tức lại khôi phục trấn định, dựa vào giọng nói tràn ngập tức giận của Quỷ Sai này, nếu thật sự hắn ta có thể đưa hồn phách của cậu đi chỉ sợ sớm đã mang đi rồi, cần gì phải nói nhảm kia chứ.
Sở dĩ hắn ta nói nhảm chính là vì không thể câu hồn cậu đi được
"Tôi không hiểu các hạ đang nói cái gì, nhưng ta tin tưởng nếu tố cáo chuyện này lên Phong Đô Đại Đế, chắc chắn tôi sẽ không thua."
"Phong Đô Đại Đế? Thật sự là buồn cười, cậu cho rằng dựa vào bản lĩnh của cậu có thể nhìn thấy Phong Đô Đại Đế?"
Giọng nói kia tràn ngập khinh miệt, lập tức lại khôi phục băng lãnh, "Nói đi, cậu muốn cái gì."
Vị Âm Sai này hiển nhiên là không muốn tranh cãi gì với Phương Minh nữa.
"Ta muốn Âm tuyền chi thủy(3)." Phương Minh nói ra mục đích của bản thân.
(3)Âm tuyền chi thủy: nước suối ở Âm Phủ
"Âm tuyền chi thủy, vậy mà cậu cũng dám mở miệng, cậu có biết Âm tuyền chi thủy quý giá tới mức nào không?”
Phương Minh vuốt vuốt tay, đương nhiên cậu biết Âm tuyền chi thủy này quý giá tới mức nào, trong truyền thừa Vu Sư đã nói tới Âm Phủ có một loại bảo vật, chính là Âm tuyền chi thủy.
Trong Dương Gian có khá nhiều truyền thuyết về Âm Phủ, nhất là ai cũng biết tới sông Vong Xuyên cùng cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà cùng đá Tam Sinh, thế nhưng có rất ít người biết đầu nguồn của sông Vong Xuyên có một dòng suối, tên là Âm tuyền.
Âm tuyền chỉ cỡ một trượng(4), nước bên trong suối ẩn chứa một lượng âm khí cực kỳ tinh khiết, mà đối với Quỷ Hồn, Âm tuyền chi khí là chí bảo, có thể nói là bảo vật mà quỷ hồn tha thiết ước mơ.
(4)Trượng: đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 trượng = 3.33m
Một giọt Âm tuyền chi thủy có thể giúp quỷ hồn tiết kiệm 100 năm khổ tu, cho dù là ở Âm Phủ, không phải quỷ hồn nào cũng có tư cách có được Âm tuyền chi thủy, những quỷ hồn phổ thông căn bản không hề có cơ hội này, mà những Quỷ Sai cấp thấp nhất kia nghe nói 10 năm mới có thể đạt được một giọt mà thôi, có thể nghĩ Âm tuyền chi thủy này trân quý tới cỡ nào.
Phương Minh mới mở miệng đã đòi Âm tuyền chi thủy, chỉ là đòi hỏi quá đáng mà thôi, cậu cũng không trông cậy vào Âm Sai này có thể thật sự cho cậu Âm tuyền chi thủy.
Lại nói, cho dù có cho cậu Âm tuyền chi thủy thật cũng vô dụng, cậu cũng không phải tồn tại dưới dạng hồn phách, cần nó để mà làm gì kia chứ?
"Âm tuyền chi thủy, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, đổi điều kiện khác đi, nếu cậu còn giờ trò đòi hỏi quá đáng, cho dù có bị trừng phạt nặng tôi cũng phải đánh cậu một trận!"
Âm Sai không có ý định chơi trò mèo vờn chuột với Phương Minh, bởi hắn ta cũng nhìn ra, người trước mắt này không sợ lời đe dọa của hắn ta chút nào, ngày bình thường những người tu luyện ở Dương Gian kia cung cung kính kính với đám Quỷ Sai bọn hắn, thế nhưng người này hoàn toàn ngược lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận