Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 592: Biến cố lại xuất hiện (1)

Chương 592: Biến cố lại xuất hiện (1)
Thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh này đi ra, không ít người ở hiện trường trên mặt lộ ra vẻ chờ mong!
Mise, ngôi sao mới nổi, nhất là ở mấy năm gần đây danh tiếng rất mạnh, đã đánh bại không ít cường giả trẻ tuổi nổi danh từ lâu, hơn nữa cũng chưa từng tham gia tranh vị trên Thiên Thê Bảng, tuổi tác cũng xấp xỉ với Phương Minh.
Phải biết rằng, Thiên Thê Bảng năm mươi năm đổi một lần, chỉ cần tuổi đời dưới năm mươi đều có thể tham gia, cho nên đa số người lên bảng đều nằm trong khoảng từ bốn mươi tuổi tới năm mươi tuổi, chỉ có số ít thiên tài chân chính mới là hai ba mươi tuổi.
Bốn mươi tuổi ở trong lòng người bình thường đã là trung niên rồi, thế nhưng trong giới tu luyện, đây chính là một lứa tuổi hoàng kim, cũng chỉ có thể coi là thanh niên.
Đối với Mise, không ai sẽ hoài nghi hắn không cách nào tiến nhập Thiên Thê Bảng, chỉ có điều bởi vì lần này Cự Thạch Trận buông lỏng một cách quá đột ngột, khiến cho Mise còn chưa kịp tham gia Thiên Thê Bảng khiêu chiến mà thôi.
"Đúng, nên như vậy, tốt nhất là đánh bại cậu ta, nhìn xem cậu ta làm sao có thể kiêu ngạo được nữa."
"Nếu là thật sự thất bại, vậy thần tử này sẽ trở thành một trò cười lớn."
Hiện trường đoàn người đang nghị luận, mà Mise đã leo lên lôi đài, phía dưới lôi đài, trên mặt trưởng lão phía Mise mang theo vẻ lo lắng, bởi vì bọn họ vừa khuyên Mise tốt nhất không nên thò đầu ra.
Nhưng mà Mise rốt cuộc là người trẻ tuổi nóng tính, làm sao có thể chịu được cơn tức này, cho nên không nghe lời khuyên can của Cố trưởng lão trực tiếp đứng ra.
"Thân làm thần tử, ỷ vào thực lực của chính mình mạnh mẽ mà làm ra hành vi vô sỉ như vậy, quả thật cậu đã làm Giáo Hội mất mặt."
Mise vừa lên lôi đài liền mở miệng chửi rủa Phương Minh, chẳng qua trên mặt Phương Minh ngược lại không có bao nhiêu biến hóa, bởi vì trước khi cậu quyết định làm chuyện này liền biết chắc sẽ có người xỉ vả cậu, cho nên cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý cả rồi.
Đối với chuyện Mise xuất đầu cậu thật vui vẻ đón nhận, lấy tên Mise này tới lập uy cũng không tồi.
Trường thương cầm ngang, cả người Mise tản ra khí tức bén nhọn, sau một khắc thương như rồng lượn trực tiếp đâm về phía Phương Minh, vô số tia sáng mang theo âm thanh xé gió trong nháy mắt đã giết tới trước mặt của Phương Minh.
"Không hổ là Mise, ra tay ngoan chuẩn!"
"Lấy thực lực của Mise, Thiên Thê Bảng trước 30 không thành vấn đề, nếu như không phải lần này thời gian quá gấp, đổi lại năm mươi năm như bình thường, Mise tất nhiên có thể tiến nhập trước 10."
Chỉ là vừa ra tay, trong lòng đa số cường giả đã hiểu rõ, Mise thực sự là một nhân tài mới xuất hiện nhưng tiềm lực vô cùng.
Nhưng mà sau một khắc, biểu tình trên mặt những cường giả này chính là không thể nhịn được, nhất là người vừa mở miệng khen Mise.
Bởi vì mũi thương của Mise bị lực từ nắm đấm của Phương Minh oanh tới trực tiếp vỡ vụn, mà sau đó cả người Mise cũng bị Phương Minh xách lên như xách một con gà.
Rầm!
Phương Minh không lưu tình chút nào, trực tiếp đập một chưởng lên đầu Mise, vẻ phẫn nộ cùng kinh hoảng trên mặt Mise biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thống khổ vặn vẹo.
"Nếu muốn làm chim đầu đàn, vậy sẽ phải chuẩn bị tâm lý bị người ta đánh tơi bời."
Bốp bốp bốp!
Phương Minh một tát lại một tát tát lên mặt Mise, đám người xem phía dưới ngẩn người, mà hai ông lão sau lưng Mise càng nóng lòng như lửa đốt, một vị trong đó mở miệng quát lên: "Thần tử, Mise đã thua, vẫn còn xin thần tử thu tay lại!"
"Thất bại? Chính hắn vừa rồi còn chưa chịu thua, tôi thật sự không thể tin được, hắn còn có thể ra đây khiêu khích tôi nói rõ hắn là một tên đầu sắt, ai biết sau khi tôi thu tay hắn ta có động thủ với tôi nữa hay không?"
Phương Minh cười cười đáp lại một câu, trên tay vẫn không ngừng tát, một tát rồi lại một tát, phía dưới không thiếu người tuổi trẻ xoa xoa mặt mình theo bản năng, luôn có cảm giác lạnh cả gáy, thật giống như mấy cái tát này của Phương Minh là tát vào đầu bọn họ.
"Thần tử điện hạ, chúng ta có một khối hỏa sơn chi tinh ở đây, nếu như thần tử điện hạ gặp phải mấy loại hàn độc, vật này hẳn có thể trợ giúp thần tử điện hạ đôi chút."
Hai vị trưởng lão phía Mise không nhịn được, bởi vì nếu cứ để Phương Minh đánh tiếp như vậy sợ rằng Mise cho dù không chết cũng phải tàn phế, mặt khác bọn họ cũng biết nên dùng biện pháp gì mới có thể làm cho đối phương thả Mise ra.
"Khụ khụ!"
Phương Minh ngừng tát, đưa mắt nhìn về phía hai vị trưởng lão, hai vị trưởng lão này cũng lưu manh, một vị trong đó trực tiếp từ trong lòng móc ra một cái hộp, ném về phía lôi đài.
Hộp vững vàng rơi vào trong tay, một cảm giác ấm áp cảm theo hộp truyền vào lòng bàn tay, Phương Minh mở hộp ra thấy bên trong có một hòn đá màu đỏ tản ra nhiệt lượng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Hỏa sơn chi tinh, là hòn đá ở chỗ sâu trong vùng núi lửa cháy quanh năm, theo núi lửa phun trào mới có thể xuất hiện, ẩn chứa nhiệt lượng kinh khủng, mà nếu như chuyển hóa thành phong thủy học đến nói, đó chính là dương khí khổng lồ.
Cho dù là bày binh bố trận hay là dùng để làm pháp khí định bút, cái hỏa sơn chi tinh này đều là tài liệu cực tốt, là thứ tốt có thể ngang hàng với vạn năm tử mẫu thụ, chỉ một khối hỏa sơn chi tinh như thế đã mang theo giá trị kinh người.
"Tôi là người lòng dạ từ bi, tuy rằng Mise khiêu khích tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy phải lấy cảm hóa làm chủ, Mise, anh có tức giận hay không?" Phương Minh dừng tát, lay tỉnh Mise dưới tay, vẻ mặt hòa ái mà hỏi.
"Không phục!"
Bốp!
"Tôi chính là không phục, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu phục, cậu có bản lãnh thì cứ giết tôi đi."
Mise làm gì phải chịu vũ nhục như vậy bao giờ, nhất là dưới con mắt của toàn bộ thế lực giới tu luyện phương Tây, bị người ta tát điên cuồng, điều này làm cho hắn hận không thể đập đầu tự tử để quên đi.
"Ah, anh nghĩ rằng tôi không dám sao?"
Con ngươi của Phương Minh nheo lại, trong mắt có sát khí, hai vị trưởng lão kia thấy thế sắc mặt đại biến, Mise là đời nhân vật thủ lĩnh một đời của tộc họ trong thời gian tới, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may.
"Thần tử điện hạ, ở đây còn có một khối hỏa sơn chi tinh, xin dâng luôn cho thần tử điện hạ."
Tuy rằng trong lòng đang rỉ máu, thế nhưng vị trưởng lão này vẫn không chút do dự lấy một khối hỏa sơn chi tinh cuối cùng ra, ném cho Phương Minh.
"Được rồi, tôi là người chú ý cái lấy đức thu phục người, tuy rằng bây giờ anh không phục, thế nhưng tin tưởng ngày sau sẽ bị tôi cảm hóa."
Nhận được khối hỏa sơn chi tinh thứ hai, lần này Phương Minh không làm khó dễ thêm nữa, trực tiếp ném Mise trong tay về hướng hai vị trưởng lão, còn cậu liếc nhìn hỏa sơn chi tinh trong hộp, cực kỳ hài lòng nói: "Quả nhiên trên đời này người tốt chiếm đa số, biết tôi cần vật chữa thương do đó mới đưa cái này tới, thật là cám ơn."
Hai vị trưởng lão kia nghe được Phương Minh nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, cả khuôn mặt đều xanh tím, phải biết rằng vì có được hỏa sơn chi tinh mà bọn họ phải tiềm phục chờ đợi ở núi lửa gần cả trăm năm, sau đó mới chiếm được hai khối như vậy, nhưng bây giờ chỉ thoáng cái đã không còn gì.
"Cái kia, còn có những người khác muốn tới khiêu chiến không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận