Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 651: Thần tử muôn năm

Chương 651: Thần tử muôn năm
"Chẳng qua ông là tín đồ của Chúa, sự trung thành của các ông với Chúa, Chúa đã nhìn thấy, với tư cách là Chúa chuyển thế, ngày hôm nay tôi thay mặt Chúa xua tan ma quỷ nguyền rủa trên người đưa bé, khiến đứa bé khôi phục bình thường."
Những lời này của Phương Minh, khiến cho hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
James há hốc miệng, cả người ngơ ngẩn ngây ngốc ở đó, lúc trước hắn còn cảm thấy thần tử điện hạ phản ứng quá nhanh, bản lĩnh trợn mắt nói lời bịa đặt rất lợi hại, có thể hóa giải bẫy rập của đám người Phó Thiên Dưỡng đơn giản như vậy, sao bây giờ lại chui vào?
Đám người Triệu Nham Tâm cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, lúc trước còn cảm thấy thần tử kia quá vô sỉ, nhưng đối mặt chiêu số vô sỉ như vậy của thần tử, bọn họ cũng không thể làm gì được, nhưng trong nháy đối phương nói ra mấy lời mạnh miệng như vậy, lại chủ động nhảy vào cái bẫy bọn họ thiết kế sẵn từ trước.
Những tín đồ khác ở đây cũng đều mang vẻ mặt khiếp sợ, thật ra, tín đồ của Giáo Hội phương Đông là khổ cực nhất, bởi vì toàn bộ giáo chức nhân viên của Giáo Hội chẳng qua chỉ là người thường, một số giáo sĩ tới phương Đông truyền đạo từ thuở đương sơ kia, chẳng qua cũng đều chỉ là người thường mà thôi, thứ bọn họ mang tới là giáo lí, mà không truyền xuống bất kỳ thứ gì có liên quan với tu luyện.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì giới tu luyện phương Đông không cho phép, Giáo Hội phương Tây rơi vào đường cùng chỉ có thể phái giáo sĩ bình thường đến đây truyền giáo, thế nhưng khiến Giáo Hội phương Tây cũng buồn bực là, mặc dù truyền giáo thành công, nhưng mà bởi vì đều là người thường, cho nên cuối cùng Giáo Hội phương Đông trực tiếp bị cấp trên nắm trong tay, bọn họ căn bản không có quyền quản lý cùng nhúng tay.
Nếu như trong nhà có họ hàng thân thuộc nhập Giáo Hội phương Đông, liền sẽ phát hiện một điểm rất kỳ lạ, đó chính là sau khi trở thành tín đồ Giáo Hội rất ít giao lưu với người ngoài, thậm chí ngay cả thân thích cũng rất ít khi giao lưu qua lại, đó cũng không phải giáo lý Giáo Hội quyết định, dù sao Giáo Hội phương Tây cũng có nhiều tín đồ như vậy, trong những tín đồ này đâu xuất hiện loại tình huống như thế.
Sở dĩ tín đồ của Giáo Hội phương Đông gặp phải loại tình huống này, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là do đám cao tầng của Giáo Hội giống Phó Thiên Dưỡng kia, sợ tín đồ giao lưu với bên ngoài quá nhiều, cuối cùng phản bội Giáo Hội.
Sở dĩ Phật giáo cùng Đạo giáo hương khói nhang đèn thịnh vượng như vậy, nguyên nhân vì có chùa miểu cùng đạo quan tồn tại, mà những chùa miểu cùng đạo quan có hương khói nhang đèn cường thịnh, hầu như đều có rất nhiều câu chuyện cổ mang theo sắc thái thần thoại, người nào đó cầu xin thành công, tên nào đó bệnh nặng qua khỏi...
Cái gì dấu chân thần tiên, cái gì nước suối thần tiên... Những câu chuyện cổ kể không hết.
Mặc kệ những câu chuyện này là thật hay giả, nhưng ít ra có những câu chuyện này tồn tại có thể hấp dẫn tín đồ, hơn nữa Phật giáo cùng Đạo giáo cũng ước gì các tín đồ có thể tuyên truyền với bên ngoài, mang tới cho bọn họ càng nhiều tín đồ hơn.
Nhưng Giáo Hội phương Đông thì sao? Ở đây không có gì, mà ngay cả Chúa bọn họ thờ phụng cũng đang ở phương Tây xa xôi, cho nên chỉ có thể dựa vào việc tăng mạnh quản chế tư tưởng đến giữ gìn tín đồ, cho nên trở thành tín đồ của Giáo Hội phương Đông, sẽ có vô số quy củ phải tuân thủ.
"Thần tử điện hạ?"
Vẻ mặt Đồng Văn Đống tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Phương Minh, chẳng qua là hắn muốn có được lợi ích Triệu Nham Tâm đã hứa hẹn, đối với bệnh của cháu mình hắn hoàn toàn là không ôm hy vọng, cho nên nghe được lời nói của Phương Minh cũng không kinh hỉ, ngược lại cả người rơi vào trạng thái ngơ ngác.
"Sự trung thành của các ông với Chúa Chúa đã biết đến, hiện đang tiếp thụ chúc phúc của Chúa đi."
Phương Minh không nói thêm gì, móc trong ngực ra một lọ nước thánh, sau đó mở nắp bình ra, cứ như vậy đổ nước thánh vào lòng bàn tay của mình ngay trước mặt của mọi người.
"Đứa bé, nghe Thánh Âm của Chúa, Chúa vạn năng sẽ vĩnh viễn che chở cho con, phù hộ cho con."
Xoay tay phải lại, nước thánh trong lòng bàn tay Phương Minh lập tức rơi vào trên đỉnh đầu của đứa bé, mà cùng lúc đó tay của Phương Minh cũng vuốt vuốt trên đỉnh đầu đứa bé, ở nơi tầm mắt mọi người đều không thấy được, trong lòng bàn tay của cậu có quang mang nhấp nháy.
Tuy rằng nước thánh có thể tẩy rửa hồn phách, nhưng cũng không phải chỉ cần đổ lên đơn giản như vậy có thể tẩy rửa được, Phương Minh dùng Vu Sư Chi Lực khiến cho nước thánh thấm sâu vào trong da đầu của đứa bé, chẳng khác gì đang thôi phát công hiệu của nước thánh.
Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm tay của Phương Minh, đương nhiên cũng chính bởi vì nhìn chằm chằm tay của Phương Minh, cho nên cũng chẳng khác nào đang nhìn đầu của đứa bé, ở trong tầm mắt của bọn hắn có thể thấy rõ ràng, theo bàn tay Phương Minh nhu động, nụ cười ngớ ngẩn trên mặt đứa bé từ từ giảm thiểu, càng ngày càng ít, đến sau này nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là là mê man.
"Cậu bé, còn không mau mau tỉnh lại, tránh thoát khỏi ràng buộc."
Giọng nói êm ái của Phương Minh rơi vào trong tai tất cả mọi người ở đây, nhưng mà bọn họ lại không biết, thanh âm này truyền vào trong tai của bọn hắn rất nhẹ nhàng, nhưng truyền vào trong tai đứa bé lại không thua gì sấm sét.
Thân thể đứa bé run rẩy vài cái, đến sau này, đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.
Nghe được tiếng khóc, các tín đồ ở đây hơi nghi hoặc một chút, nhưng người nhà Đồng Văn Đống nghe thấy tiếng khóc này, thân thể nguyên một đám run rẩy theo, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Nguyên nhân khiến bọn họ kích động không phải bởi vì cái gì khác, chính là bởi vì tiếng khóc này.
Từ sau khi đứa bé đột nhiên choáng váng si ngốc, qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ vẫn chưa từng khóc lấy một lần, cho dù ngã xuống cũng đều mang một bộ dạng cười khúc khích, thậm chí có một lần cha của đứa bé đánh mạnh đứa bé mấy cái, nhưng đứa bé vẫn cứ cười khúc khích, hơn nữa còn cười vô cùng hài lòng vui vẻ.
Cho nên bây giờ nghe được tiếng khóc của đứa bé, người nhà Đồng Văn Đống mới sẽ trở nên kích động như vậy, bởi vì tiếng khóc này đối với bọn hắn đến nói chẳng khác nào là hạn hán đã lâu nay lại gặp mưa rào, trong nháy mắt thẩm thấu nội tâm của bọn họ.
"Thế nào nghe được đứa bé khóc, người nhà lão Đồng lại kích động như vậy?"
"Không hiểu nổi."
Tín đồ phía dưới không rõ chân tướng vẻ mặt hoang mang, mà giống Triệu Nham Tâm loại người tương đối hiểu rõ tình hình đứa cháu nhà Đồng Văn Đống, đều thay đổi vẻ mặt.
"Không... Không thể nào."
Triệu Nham Tâm nỉ non, trên mặt hiện lên vẻ không thể nào tin tưởng nổi, Phó Thiên Dưỡng liếc nhìn Triệu Nham Tâm, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, hắn biết lần này chỉ sợ người bạn già này của hắn là tự lấy đá đập chân mình rồi.
"Con đã khôi phục bình thường, chào hỏi người nhà của con đi."
Phương Minh buông lỏng tay ra, mà sau khi đứa bé nghe thấy lời của Phương Minh nói xong dĩ nhiên cũng ngừng khóc một cách thần kỳ, giòn giòn giã giã hướng phía mẹ mình hô lên: "Mẹ."
Thời gian qua đi vài năm, nghe được con ruột của mình lần thứ hai gọi mình là mẹ, lại nhìn thấy con ruột của mình khôi phục khuôn mặt bình thường, con dâu của Đồng Văn Đống giật mình, giật mình ngơ ngác suốt ba giây, sau đó mạnh mẽ ôm con mình vào trong lòng.
"Bổng Bổng, rốt cục con cũng nhớ tới mẹ, Bổng Bổng, mẹ rất lo lắng cho con."
Con dâu của Đồng Văn Đống ôm con của mình khóc thành lệ nhân, mà con trai của Đồng Văn Đống cũng là viền mắt mang nước mắt, về phần bản thân Đồng Văn Đống, cả người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác, căn bản không tin tưởng tất cả những gì mình đã thấy trước mắt.
Xôn xao!
Trong giáo đường đột nhiên xôn xao một mảnh, tất cả mọi người dùng một loại biểu tình không thể tin nhìn về phía Phương Minh, nhìn về phía người nhà họ Đồng ôm đứa bé khóc rống.
"Vậy mà thần tử điện hạ lại thực sự trị bệnh của cháu trai lão Đồng."
"Là Chúa, đây là chúc phúc của Chúa."
"Không sai, chỉ có Chúa mới có thủ đoạn như vậy, thần tử điện hạ chính là Chúa chuyển thế."
"Thần tử điện hạ muôn năm!"
Trong đám người đột nhiên có tín đồ hô to lên, mà sau khi những tín đồ khác nghe thấy tiếng hô to này, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nguyên một đám kích động hô to theo, trên mặt tất cả đều mang theo tín ngưỡng cuồng nhiệt.
"Chúa muôn năm, thần tử điện hạ muôn năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận