Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 655: Nhà họ Hoa xảy ra chuyện (2)

Chương 655: Nhà họ Hoa xảy ra chuyện (2)
Phố đồ cổ Đông Đài!
Hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện ở đây, hai bóng người một lớn một nhỏ này dĩ nhiên chính là Phương Minh cùng Alice, nơi này là chỗ ở đầu tiên của cậu sau khi cậu bước chân vào Ma Đô, nơi này có cửa tiệm của cậu, còn có chú Hoa đối xử với cậu như con cháu.
"Anh, đây là vật gì vậy?"
Alice tò mò nhìn con buôn bày sạp trên mặt đất, mấy món đồ sứ còn có tiền đồng này cho tới bây giờ cô bé vẫn chưa từng thấy.
"Ở đây là nơi mà anh đã từng sống."
Phương Minh mỉm cười, lôi kéo Alice trực tiếp đi về phía Hoa Bảo Lâu, với tư cách là một cửa hàng lớn của phố đồ cổ Đông Đài, Hoa Bảo Lâu vẫn nổi bật như vậy.
Nhưng mà khi đi tới cửa Hoa Bảo Lâu, chân mày của Phương Minh hơi nhíu một chút, dĩ vãng khi cậu đến Hoa Bảo Lâu, bên trong Hoa Bảo Lâu bất kể là khách du lịch hay là khách hàng muốn mua chút bảo bối cũng đều không thiếu, nhưng bây giờ trước cửa Hoa Bảo Lâu có thể giăng lưới bắt chim, cực kỳ quạnh quẽ.
Trước đây, lần đầu tiên Phương Minh tới Hoa Bảo Lâu còn có người hướng dẫn đứng ở cửa đón khách, nhưng bây giờ ở cửa cũng không có người hướng dẫn tồn tại, khi Phương Minh bước vào Hoa Bảo Lâu, mày nhíu lại càng sâu, vốn là rương tủ bày đầy đồ cổ ngọc khí, dĩ nhiên phần lớn đều đã trống không, chỉ lưu lại ba bốn rương tủ trưng bày đồ cổ còn có một chút ngọc khí, nhưng cũng đều là một số giá trị không cao vật nhỏ.
Phương Minh đi vào cửa, đứng ở sảnh lớn, trong sảnh lớn có hai ba người hướng dẫn, chẳng qua hai ba người hướng dẫn này chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh liền thu hồi ánh mắt, mặt ủ mày chau tiếp tục ngồi tại chỗ, không hề có ý muốn đi lên chiêu đãi.
Không để ý những người hướng dẫn mua hàng này, Phương Minh trực tiếp cất bước đi về phía sau, bởi vì dựa theo sự hiểu biết của cậu, bình thường chú Hoa vẫn luôn ở trong viện sau.
"Này, anh này, phía sau là khu vực anh không thể đi vào?"
Thấy Phương Minh đi về phía sau, rốt cục mấy người hướng dẫn kia cũng mở miệng, một vị trong đó vội vã chạy tới ngăn cản Phương Minh, nói: "Cái kia, ông chủ của chúng tôi không ở trong tiệm, nếu anh muốn đòi nợ, có thể đợi ông chủ qua đây, hoặc là gọi điện thoại cho ông chủ, hậu viện này đã không có thứ gì rồi."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn người hướng dẫn này, trong nháy mắt vẻ mặt âm trầm xuống, mà người nữ hướng dẫn mua hàng này thấy mặt của Phương Minh âm trầm xuống, trong lòng cũng run rẩy một cái, nhưng vẫn cố nén ý sợ hãi trong lòng, nói lắp bắp: "Thật sự không lừa anh, ông chủ thực sự không ở, những người đòi nợ khác cũng đã đi vào viện sau này rồi, nếu có thứ gì đáng giá sớm đã bị dọn đi."
Vẻ mặt Tưởng Oánh Oánh tràn đầy biểu tình hoảng sợ nhìn chằm chằm Phương Minh, nếu như có thể mà nói cô ấy cũng không muốn ngăn cản, nhưng ông chủ đối với cô ấy rất tốt, trước đây khi mẹ cô ấy bị bệnh, ông chủ còn đưa trước năm nghìn nguyên tiền lương cho cô ấy, ông chủ nói đừng cho người đi vào phá hư viện sau, mặc dù bên trong không thứ đáng giá, nhưng có một món đồ có ý nghĩa vô cùng quan trọng với ông chủ.
Nghe thấy những lời người nữ hướng dẫn mua hàng kia nói, sắc mặt Phương Minh càng thêm khó coi, trước đây khi cậu mới tới nước Anh đã từng gọi điện thoại cho chú Hoa, lúc đó lập tức phát hiện dường như chú Hoa có chút không đúng, chỉ có điều chú Hoa nói không có chuyện gì, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng hiện tại xem ra, chú Hoa đã gặp phải phiền toái.
Chỉ là, phiền phức này có liên quan với nhà họ Mục hay không?
Trước đây sở dĩ Phương Minh không suy nghĩ nhiều, đó là bởi vì mâu thuẫn giữa cậu và nhà họ Mục thuộc về chuyện trong giới tu luyện, mà một nhà chú Hoa là người thường, nhà họ Mục không thể nào mạo đại bất vĩ (2) ra tay với người nhà chú Hoa, hơn nữa ông Đường cũng đã từng bảo đảm với cậu, sẽ nhìn chằm chằm nhà họ Mục.
(2) Mạo đại bất vĩ: làm những việc xấu bất chấp sự lên án của dư luận
Có quan hệ với nhà họ Mục hay không tạm thời không nói, hiện tại chuyện cần phải làm là tìm được chú Hoa trước, hiểu rõ tình hình cụ thể.
Nghĩ tới đây, Phương Minh lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của chú Hoa, điện thoại được kết nối, không bao lâu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Hoa Bác Vinh, chỉ là âm thanh có chút uể oải.
"Alo, ai vậy?"
Phương Minh trở lại trong nước đã đổi số điện thoại, cho nên Hoa Bác Vinh không biết, Phương Minh nghe được giọng nói cực kỳ mệt mỏi này của chú Hoa, trầm ngâm suốt hai giây sau đó mới lên tiếng: "Chú Hoa, là cháu."
Đầu bên kia điện thoại di động rơi vào trầm mặc, một lúc sau, mới truyền đến giọng nói kích động của Hoa Bác Vinh, "Phương Minh, là cháu sao?"
"Ừm, chú Hoa, là cháu."
"Phương Minh, lâu như vậy rồi mà cháu không gọi điện thoại cho chú Hoa của cháu, trong mắt cháu còn có chú Hoa sao?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói oán trách của Hoa Bác Vinh, chẳng qua lập tức Hoa Bác Vinh liền nói tiếp: "Ở nước ngoài sống ổn chứ? Nước ngoài không giống với trong nước, nghe nói tình hình trị an ở nước ngoài rất loạn."
"Chú Hoa, chú hoàn toàn không hiểu cháu sao, cháu có thể gặp phải chuyện gì chứ." Phương Minh mỉm cười, lập tức làm bộ thờ ơ hỏi: "Chú Hoa, gần đây trong nhà thế nào rồi?"
"Trong nhà à..." Giọng nói của Hoa Bác Vinh tăng cao, mang theo tiếng cười đáp: "Trong nhà rất tốt, hiện tại mọi người đều sống giàu có sung túc, người mua ngọc khí cùng đồ cổ cũng càng ngày càng nhiều, hoàng kim loạn thế đồ cổ thịnh thế, lời này cũng không phải là không có đạo lý. Đúng rồi, cháu ở nước ngoài có thiếu tiền tiêu không? Nếu thiếu tiền chú Hoa chuẩn bị một chút cho cháu."
Nghe được câu trả lời của Hoa Bác Vinh, Phương Minh trầm mặc, vài giây đồng hồ sau đó mới lo lắng nói: "Chú Hoa, cháu đã trở về nước, bây giờ đang ở trong Hoa Bảo Lâu."
Tắt điện thoại, vẻ mặt Phương Minh trở nên vô cùng phức tạp, tự mình nói cho chú Hoa hiện tại mình đang ở Hoa Bảo Lâu, chú Hoa liền trầm mặc, biết không gạt được chuyện gần đây nhà họ Hoa gặp phải phiền phức, nhưng vẫn như cũ cũng không nói ra miệng, chỉ nói lập tức tới đây.
"Cậu có quen biết cùng ông chủ nhà chúng tôi à?"
Tưởng Oánh Oánh nhìn Phương Minh, có chút tò mò, vừa rồi khi Phương Minh xưng hô với Hoa Bác Vinh là chú Hoa, cô ấy đã nghe được, nói cách khác người trẻ tuổi trước mặt kia thật không phải đến đòi nợ, mà là vãn bối của ông chủ.
"Cũng đúng, nào người nào tới đòi nợ còn mang theo một bé gái nước ngoài xinh đẹp như vậy."
Lúc trước Tưởng Oánh Oánh cũng lo lắng, bởi vì khoảng thời gian này gặp được quá nhiều người tới cửa đòi nợ, nhất là Phương Minh vừa tiến đến liền đi về phía sau, cho nên dưới phản xạ có điều kiện cô ấy cho rằng Phương Minh cũng qua đây đòi nợ.
Phương Minh cũng nghe được tiếng lẩm bẩm của Tưởng Oánh Oánh, đưa mắt nhìn về phía Tưởng Oánh Oánh, mở miệng hỏi: "Cô này, có thể nói cho tôi biết Hoa Bảo Lâu gặp phiền toái gì không?"
Sở dĩ hỏi Tưởng Oánh Oánh, là vì Phương Minh sợ đến lúc đó cho dù chú Hoa tới, cũng không nguyện ý nói cho cậu biết rốt cục nhà họ Hoa gặp phiền toái gì, hoặc là có điều giấu giếm.
Tưởng Oánh Oánh có chút chần chờ, chẳng qua nghĩ đến đối phương là vãn bối của ông chủ, cho dù cô ấy có nói ra cũng không sao, dù sao thì một hồi ông chủ đến cũng sẽ nói cho người ta.
"Cái này cần phải nói từ thời gian khoảng cỡ một năm trước, lúc đó ông chủ nhập vào một nhóm ngọc khí giả cổ, mặc dù nói không phải đồ cổ chân chính, nhưng dù sao cũng là ngọc thật, tổng giá trị nằm ở mức trăm triệu trở lên, có ai nghĩ được, những ngọc khí này dĩ nhiên lại là giả dối, vài ngày sau rất nhiều khách hàng mua đồ phát hiện ngọc thạch vỡ vụn, bên trong thậm chí có vài sợi vải thô."
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc trước, Tưởng Oánh Oánh liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng Hoa Bảo Lâu đã thành lập rất nhiều năm, có thầy giám định chuyên nghiệp, làm sao có thể không giám định được ngọc khí là thật hay giả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận