Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 721: Cứu giúp (1)

Chương 721: Cứu giúp (1)
Cháu… Cháu ngoại trai được nhận!
Lời Lăng Duy nói khiến cho vẻ mặt đám người ở đây trở nên cổ quái, đúng vậy, cậu chỉ là một cháu trai được cô nhỏ nhận mà thôi, làm sao lại thành cháu ngoại trai của bà nội?
Trong số những người ở đây, chỉ có Lăng Sở Sở còn có Lăng Mộ Mai mấy anh em biết hàm nghĩa trong lời nói của Phương Minh.
Thân thể Lăng Mộ Mai đang khẽ run, bởi vì bà hiểu, Phương Minh nói lời này cũng không phải bởi vì chính mình coi cậu như con cháu ruột, mà là Phương Minh đã biết chân tướng rồi, biết mình là mẹ của cậu.
Chỉ có như vậy, Phương Minh mới có thể nói lời như thế.
Trong nháy mắt, Lăng Mộ Mai khóc không thành tiếng, thậm chí ánh mắt cũng không dám nhìn hướng Phương Minh, mà sau khi Phương Minh thốt ra lời này, chính bản thân mình cũng sửng sốt một chút, sau khi nghe tới tiếng lẩm bẩm của Lăng Duy, càng là khóe miệng co giật đứng thẳng bất động tại chỗ.
Bản thân Phương Minh cũng không nghĩ tới lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, ở trong lòng cậu nhưng thật ra là có chút không dám đối mặt Lăng Mộ Mai, hoặc có lẽ trong lòng cậu vẫn đang có oán hận, nếu như Lăng Mộ Mai không chủ động nói ra, cậu sẽ vẫn giả câm vờ điếc tiếp.
"Tiểu Duy em nói bậy cái gì, Phương Minh, cậu mau vào xem bà nội đi."
Trong số những người ở đây, muốn nói thanh tỉnh nhất chính là Lăng Sở Sở, Lăng Sở Sở biết bây giờ không phải là lúc cô mình nhận thân với Phương Minh, hiện tại quan trọng nhất là cứu trị bà của mình.
"Thử một chút đi."
Lăng Mộ Chính gật đầu, dù sao cũng là con trai của em gái, cháu ngoại của mình, hơn nữa nhìn vẻ mặt Sở Sở gấp gáp như vậy, cháu ngoại trai này của mình có thể thực sự có tạo nghệ phi phàm trên phương diện y thuật.
"Bộ trưởng Lăng, này..."
Bác sĩ mổ chính có chút không tình nguyện, nếu để cho một tiểu tử chưa ráo máu đầu đi vào, đây chẳng phải là nói ở trong mắt nhà họ Lăng, bác sĩ bệnh viện giải phóng bọn họ còn không bằng một thằng nhóc chưa ráo máu đầu sao?
"Nếu các người đã tận lực, vậy hãy để cho cậu ấy thử một chút đi."
Lăng Mộ Chính từ tốn nói, chính như bác sĩ mổ chính này nói, lấy ngựa chết làm ngựa sống, dù sao thì bọn họ đã có thể tiếp nhận kết quả xấu nhất.
Nghe được lời của Lăng Mộ Chính, bác sĩ mổ chính cũng không dám nói gì nữa, nhà họ Lăng không chỉ là gia tộc lớn ở thủ đô, hơn nữa lực lượng của nhà họ Lăng chủ yếu là ở chữa bệnh cùng hệ thống vệ sinh, mượn bộ trưởng Lăng đến nói, càng là người đứng đầu trực tiếp quản lý hệ thống vệ sinh của bệnh viện bọn họ, làm sao hắn dám đắc tội.
Phương Minh không nói thêm gì, ánh mắt cũng không nhìn Lăng Mộ Mai, lúc này tâm tình của cậu cũng có chút loạn, sau khi hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu còn có mấy vị bác sĩ, chẳng qua lúc này những thầy thuốc kia đã ngừng thao tác, phần lớn đều đang làm một số công việc thanh lý, ở trên giường phẫu thuật thì lại có một người lớn tuổi, sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền.
"Cậu là ai?"
Mấy vị bác sĩ này thấy Phương Minh đi tới, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng qua Phương Minh không trả lời nghi ngờ của bọn hắn, mà mở miệng phân phó nói: "Hiện tại các người đều đi ra ngoài cửa chờ đi."
"Để cho chúng ta đi ra ngoài?"
Mấy vị bác sĩ đều trợn tròn mắt, nói bác sĩ giải phẫu rời khỏi phòng giải phẫu ra ngoài đi, đây vẫn là chuyện lần đầu tiên bọn họ gặp phải, mặc dù nói lần phẫu thuật này đã thất bại, bọn họ tận lực cũng không thể cứu về tánh mạng của bệnh nhân.
"Đây là mệnh lệnh của bộ trưởng Lăng."
Phương Minh ngược lại không đến nỗi quát lớn với mấy vị bác sĩ này, dù sao cũng đều là những bác sĩ có y thuật chân chính, người ta làm mọi thứ đều phù hợp quy chế điều lệ, cho nên cậu liền trực tiếp mang ra tên tuổi của cậu cả nhà mình.
Nghe được là bộ trưởng Lăng để cho bọn họ đi ra ngoài, vẻ mặt tất cả những vị bác sĩ này đều run lên, khi bọn họ được viện trưởng điểm tên tới làm phẫu thuật này, cũng đã biết rõ thân phận của bệnh nhân, mà sau khi biết thân phận của bệnh nhân này tôn quý cỡ nào, cũng càng biết rõ bộ trưởng Lăng kia là chỉ ai.
Lúc đương thời mấy bác sĩ được chọn còn mừng thầm trong lòng, nếu như lần này có thể cứu giúp thành công, vậy bọn họ chẳng khác nào là ân nhân cứu mạng của mẹ bộ trưởng Lăng, sẽ có trợ giúp cực lớn đối với phát triển sau này.
Không nói nhà họ Lăng bên này có thể cho bọn họ hồi báo tương ứng hay không, cho dù nhà họ Lăng chỉ mở miệng cảm ơn liền cũng đủ để bọn họ hưởng thụ, đến lúc đó cho dù là đổi nghề chính hay là bình xét cấp bậc hoặc là điều chỉnh đến bệnh viện khác, chỉ cần viết màn phẫu thuật này ra trên lý lịch sơ lược, như vậy đủ rồi.
Quan trường có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy, chỉ cần có liên quan một chút với những nhân vật lớn, đều không cần nhân vật lớn tự mình tỏ thái độ, người phía dưới đương nhiên cũng sẽ biết rõ nên lo liệu như thế nào?
Chủ nhiệm phòng chuyển khoa?
Có đồng ý hay không?
Tuy rằng nhà họ Lăng sẽ không tỏ thái độ, nhưng bác sĩ này đã cứu bà cụ Lăng một mạng, nếu cao tầng của bệnh viện không đồng ý, vạn nhất tin tức bị nhà họ Lăng biết thì sao? Cho dù nhà họ Lăng không biết, sau khi quan viên hệ thống vệ sinh được nhà họ Lăng bồi dưỡng ra biết thì sao?
Đã từng có một ví dụ rất thực tế, một nhân vật lớn nào đó đi tới nông thôn điều tra nghiên cứu, đã ăn một bữa cơm ngay trong nhà một hộ gia đình nào đó, biết con của gia đình này đang lên cấp 3, cổ vũ nói đứa bé phải học cho giỏi, tương lai học giỏi tri thức và bản lĩnh, trở về kiến thiết quê nhà.
Lời này chẳng qua chỉ là một số lời xã giao, nhưng mà lãnh đạo nơi ấy lại ghi ở trong lòng, sau khi con của gia đình này tốt nghiệp đại học, thi đậu đơn vị, tuy rằng tổng thành tích chẳng qua chỉ vừa mới đủ tiêu chuẩn, nhưng cuối cùng vẫn được trúng tuyển, thậm chí sau này còn thật sự được phân phối về hương trấn của mình công tác, một bước lên mây một đường lên tới trong huyện.
Mà vị nhân vật lớn kia, từ đó về sau không bao giờ tới nơi ấy lại nữa, càng không hỏi qua tình huống của con gia đình này, bởi vì đối với nhân vật lớn này đến nói, kia cùng lắm cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí có thể đã sớm quên.
Nhưng cũng là vì một câu nói như vậy, người phía dưới vẫn luôn nhớ kỹ, dù cho biết có thể cả đời nhân vật lớn kia cũng sẽ không hỏi đến vấn đề này, cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, vẫn sắp xếp yên lành cho cái đứa bé kia.
Một câu nói còn có uy lực như vậy, huống chi là ân cứu mạng.
Không thể cứu được mệnh của bà cụ nhà họ Lăng, khiến cho những thầy thuốc này cực kỳ uể oải, chẳng qua bọn hắn cũng biết, lần này cấp cứu được là công lao, không đoạt cứu được, nhà họ Lăng cũng sẽ không trách tội, dù sao nếu như ngay cả bọn họ đều không được, vậy đưa tới bất kỳ bệnh viện cũng đều giống nhau.
Cho nên sau khi những thầy thuốc này nghe thấy những lời Phương Minh nói, cũng đều không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng bộ trưởng Lăng muốn để bọn họ rời khỏi phòng giải phẫu, cũng có thể là gia thuộc muốn vào đây, căn bản không hề nghĩ đến Phương Minh đi tới là tới cứu trị bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận