Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 321: Hạt giống Vu Sư

Chương 321: Hạt giống Vu Sư
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lý Hải Lượng mở miệng, Ba Thúc (1) nghe được Lý Hải Lượng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, đang muốn mở miệng cắt đứt lời nói của Lý Hải Lượng, nhưng mà Phương Minh đã vượt trước một bước đá một cước vào ngực Ba Thúc, trực tiếp đá cho ông ta bất tỉnh.
(1) Ba Thúc: là chú Ba mấy chương trước.
Thấy Phương Minh ra tay độc ác như vậy, trên mặt Lý Hải Lượng lộ ra vẻ may mắn, lập tức cũng không dám giấu giếm, khai báo tất cả mọi thứ mà cậu ta biết ra.
Lý Hải Lượng, là một học sinh không tệ của cha Lăng Dao, thế nhưng trước khi Lý Hải Lượng trở thành học sinh đắc ý của cha Lăng Dao, cũng đã trở thành đệ tử của Ba Thúc.
Trên thực tế, đại học chính quy mà Lý Hải Lượng học cũng không phải là đại học Thủy Mộc, cậu ta học đại học chính quy ở một trường đại học khác, mà khi đó Ba Thúc là giáo sư vinh dự của trường đại học này.
Sau đó dưới chỉ thị Ba Thúc, Lý Hải Lượng thi vào hệ sinh vật của đại học Thủy Mộc, đồng thời bái làm học trò của cha Lăng Dao là Lăng Phong
Mà ông ta sở dĩ yêu cầu Lý Hải Lượng làm như vậy, là vì khi đó hạng mục hạt giống đã bắt đầu nghiên cứu.
Mà điểm khác biệt trong lời của Lý Hải Lượng với lời của Ba Thúc chính là, hạt giống duy nhất kia cũng không phải do cha Lăng Dao mang về, hạt giống này là do tổ khảo cổ lúc trước để lại, mà Ba Thúc cũng là một thành viên trong đội khảo cổ kia.
Lần khảo cổ kia kết thúc, Lăng Phong cùng Ba Thúc hai người mưu đồ giữ lại hạt giống này, cũng không nộp lên cho quốc gia mà là mang về đại học Thủy Mộc, sau đó bắt đầu lập ra hạng mục nghiên cứu nó.
Về phần công hiệu của hạt giống này cũng không giống lời Ba Thúc nói, nó không chỉ là phục chế đơn giản như vậy, hạt giống này có sức sáng tạo khủng bố.
Nếu như thả một tế bào của con người vào trong hạt giống này, hạt giống có thể phục hồi hoàn toàn một người giống như đúc, gen giống nhau như đúc, bề ngoài giống nhau như đúc, cơ hồ là không có bất kỳ một điểm khác biệt nào.
Cái này còn chưa phải là điều thần kỳ nhất, thần kỳ nhất là nó có thể được sáng tạo ra được con người, tế bào trong cơ thể có sức miễn dịch vô cùng mạnh mẽ, đã đạt tới trình độ bách độc bất xâm trong truyền thuyết rồi. Đương nhiên không chỉ là như vậy, tế bào đã phục chế được sẽ không già yếu, điều này có ý nghĩa, người được phục chế chân chính có thể trường sinh bất tử!
"Trên thực tế, đây là một hạng mục nghiên cứu vô cùng khủng bố, sáu năm qua, toàn bộ tổ hạng mục tổng cộng thành công phục chế sáu người, theo thứ tự là từng thành viên trong tổ hạng mục của chúng tôi, chỉ là tới bước quan trọng nhất, Lăng Phong đột nhiên hủy diệt phòng thí nghiệm, cũng hoàn toàn hủy diệt 6 cỗ thân thể phục chế kia rồi."
Ánh mắt của Lý Hải Lượng nhìn về phía Phương Minh cùng Lăng Dao: "Lăng Phong hủy diệt phòng thí nghiệm, Ba Thúc rất không cam tâm, hơn nữa dựa theo lời của ông ta, mục đích Lăng Phong hủy diệt phòng thí nghiệm là muốn độc hưởng thành quả thực nghiệm."
Phương Minh nhíu mày, nghe được chân tướng trong lời nói của Lý Hải Lượng, sao càng nghe càng cảm thấy nó giống những bộ phim khoa học viễn tưởng của Mỹ vậy?
"Cậu có biết lai lịch của Ba Thúc ra sao không? Còn có người ở sau lưng ông ta là ai?" Phương Minh hỏi tiếp.
"Cái này tôi thực sự không biết, Ba Thúc chưa bao giờ nói cho tôi biết những thứ này, tôi chỉ biết là những người đó rất khủng bố, mà cái khôi lỗi cường đại này cũng là những người kia ban tặng cho Ba Thúc."
Lý Hải Lượng lắc đầu, tin tức cậu ta biết cũng có hạn, nói trắng ra là cậu ta chỉ là một con cờ trong tay Ba Thúc mà thôi, nếu muốn biết càng nhiều tin tức hơn thì còn cần phải cạy miệng Ba Thúc ra.
Tựa hồ là thấy được vẻ bất mãn trên mặt Phương Minh, Lý Hải Lượng suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Chỉ là tôi biết một tin tức rất quan trọng, chính là tôi đã từng vô ý nghe được Ba Thúc đề cập tới, hạt giống này hẳn là có liên quan với một nền văn minh rất mạnh mẽ nhưng đã biến mất thời đại viễn cổ."
"Ý cậu là Tây Hạ?" Lăng Dao ở một bên hỏi.
"Tây Hạ?"
Lý Hải Lượng khinh thường lắc đầu: "Tây Hạ chẳng qua là một quốc gia cổ đại mà thôi, hơn nữa cũng không mấy cường đại, dựa theo lời của Ba Thúc, hạt giống này hẳn là có thể bắt nguồn từ thời kì Tam Hoàng Ngũ Đế, không chừng còn muốn sớm hơn, đó là một đoạn thời đại không có người viết sử."
Trong lúc hai người Lý Hải Lượng cùng Lăng Dao đối thoại, không ai chú ý tới sắc mặt của Phương Minh hơi có chút biến hóa, nhất là khi nghe Lý Hải Lượng nhắc tới nền văn minh rất mạnh mẽ nhưng đã biến mất ở thời đại viễn cổ.
"Anh đừng nói những thứ vô dụng này nữa, những lời này anh nói cũng chẳng khác gì chưa nói, làm gì có ai biết tới những chuyện trước thời Tam Hoàng Ngũ Đế chứ?"
Thấy Lăng Dao không tin, Lý Hải Lượng chỉ nở nụ cười gằn: "Dao Dao, có nhiều thứ tuy rằng trong lịch sử không ghi chép, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại."
"Em có tin tưởng trong thời kì Tam Hoàng Ngũ Đế, có người có thể một chưởng đập nát một ngọn núi, giậm chân một cái có thể khiến cho nước chảy ngược dòng không?"
"Em có tin tưởng có người gầm lên giận dữ, có thể khiến cho mây trên trời tiêu tán, một tiếng nói ra như sấm sét chấn động cả bầu trời!"
"Em biết không, để tạo thành những hạt giống thí nghiệm kia chúng anh chỉ rút ra một ít vật chất bên ngoài mà thôi, chỉ vậy mà nó đã có thể sáng tạo ra một người trường sinh bất tử, điều đó có nghĩa giá trị thật sự của hạt giống kia vượt quá sức tưởng tượng của em."
Trong quãng thời gian Lý Hải Lượng nói này Phương Minh vẫn giữ yên lặng, nhưng trong đầu của cậu lúc này cũng đang nhanh chóng vận chuyển, bởi vì cậu nghĩ tới một vật trong truyền thừa Vu Sư có nhắc tới.
Truyền thừa hạt giống.
Trong giới Vu Sư có một loại truyền thừa hạt giống tồn tại, cái gọi là truyền thừa hạt giống, chính là Vu sư phong ấn năng lượng của mình cùng sở học cả đời trong cơ thể, tạo thành một loại đồ vật giống như hạt giống này.
Mà chỉ cần là người có thể có được cái hạt giống này, đồng thời được hạt giống tán thành, liền có thể nhận được Vu Sư truyền thừa, hấp thu năng lượng của Vu Sư, kế thừa sở học của Vu Sư đó.
Hạt giống Vu Sư, ở thời đại viễn cổ là biện pháp thường dùng nhất để Vu Sư lưu lại truyền thừa, bởi vì ở thời đại kia, Nhân tộc có rất nhiều kẻ thù cường đại, mà điều kiện để trở thành Vu Sư lại quá hà khắc, những Vu sư này cũng không dám hứa chắc trong khoảng thời gian bọn họ còn sống có thể kiếm được người để truyền thụ.
Cho nên, mượn dùng hạt giống Vu Sư, cho dù là bọn họ chết mấy trăm năm thì người đời sau vẫn là có thể nhận được truyền thừa, hơn nữa mượn năng lượng của hạt giống Vu Sư, thực lực có thể đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn.
Chỉ có điều, về sau hạt giống Vu Sư cơ hồ là biến mất, Phương Minh cũng không biết là nguyên nhân gì mà trong truyền thừa Vu Sư cũng không đề cập tới.
Trên thực tế, sau khi lấy được truyền thừa Vu Sư, Phương Minh chính là phát hiện trong truyền thừa Vu Sư có tồn tại một cái vấn đề rất lớn, đó chính là những ghi chép về lịch sử Vu Sư trong truyền thừa Vu Sư có một đoạn thời gian trống không, thật giống như một con sông, trong đó có một đoạn nước sông bị người ta cắt mất vậy.
Đã biết thứ trên tay Lăng Phong rất có thể là hạt giống Vu Sư, trong lòng Phương Minh tràn đầy hứng thú, nếu như cậu có thể hấp thu một hạt giống Vu Sư, vậy thực lực của cậu chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa Phương Minh tin tưởng Lăng Phong hẳn là vẫn còn không tìm được cách hấp thu hạt giống Vu Sư, hạt giống Vu Sư vốn là không dễ hấp thu đấy, trừ phi bản thân là Vu Sư, người bình thường muốn hấp thu hạt giống Vu Sư thì cần phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện.
Ngay lúc Phương Minh đang tự hỏi những điều này, trong tầng hầm ngầm đột nhiên xuất hiện dị biến, một cỗ âm phong đột nhiên thổi tới từ cửa ra vào.
Trong nháy mắt khi âm phong xuất hiện, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía cửa, hừ lạnh một tiếng, đưa tay trực tiếp vỗ mạnh tới.
Oanh!
Thân thể của Phương Minh lắc lư vài cái, trong mắt hiện lên tinh quang, sau một khắc cậu trực tiếp chạy ra phía ngoài cửa.
Đợi được khi Phương Minh đuổi tới bên ngoài chung cư, liền thấy một bóng đen ở dưới ánh trăng đang cuộn nhanh hướng phía bên ngoài tiểu khu.
"Phương Minh, không xong, sư huynh của tôi cùng Ba Thúc đều chết hết."
Không bao lâu, Lăng Dao từ tầng hầm lao tới, sắc mặt trắng bệch, dù sao cô ấy cũng chỉ là một nữ sinh bình thường mà thôi, nhìn thấy người chết làm sao có thể không sợ kia chứ?
"Cô quay về tầng hầm ngầm trước đi."
Vẻ mặt Phương Minh trở nên ngưng trọng, bởi vì giờ khắc này ở cửa tiểu khu, xuất hiện cỗ kiệu màu đỏ lúc trước, điểm khác chính là chính là lúc này đây cỗ kiệu này còn có người khiêng kiệu, đó là tám kiệu phu(2) ăn mặc quần áo màu trắng.
(2)Kiệu phu: người đàn ông khiêng kiệu
Dưới lớp áo bào màu trắng không thể nhìn thấy rõ mặt của kiệu phu, nhưng mà áo bào trắng công thêm cỗ kiệu màu đỏ, hai loại màu sắc đối lập nhau đập vào mắt khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Lăng Dao cũng thấy được cỗ kiệu kia, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, nhất là bên trên cổ kiệu còn có một tiểu nhân(3) đang ngồi, đó là tiểu nhân cao chưa tới 1m, gương mặt như được làm bằng sáp, cặp mắt của nó lúc này đang nhìn chằm chằm cô ấy.
(3)Tiểu nhân: ở đây chỉ một người nhỏ bé
"Thỉnh quân nhập quân, câu hồn đồng tử(4), thật là bạo tay."
(4)Đồng tử: đứa bé trai
Trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, trực tiếp đi đến bên cỗ kiệu kia.
"Phương Minh."
Lăng Dao hô lên, cái tiểu nhân trên cỗ kiệu kia trông khủng bố như vậy, cô ấy chỉ nhìn thôi mà đã thấy tim đập nhanh dữ dội, không biết sao Phương Minh lại có lá gan lớn như thế, còn dám tiến lên.
Thấy Phương Minh tới gần, tiểu nhân kia đột nhiên há mồm quát một tiếng chói tai, thanh âm kia khàn khàn như quạ đen, mà theo một tiếng gào rú của tiểu nhân này, tốc độ của cỗ kiệu nhanh hơn hẳn, cơ hồ là trong nháy mắt đã tới trước mặt Phương Minh.
"Chỉ là một câu hồn đồng tử mà thôi, cũng dám ở trước mặt của tôi kiêu ngạo."
Phương Minh cười lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, mà theo dấu tay của cậu biến hóa, ở đầu ngón tay của cậu ngưng tụ một ký hiệu đồ án, phù văn này trực tiếp bắn về phía tiểu nhân trên đỉnh cỗ kiệu kia.
Tiểu nhân bị phù văn bắn trúng, kêu lên một tiếng thê lương, gương mặt trắng bệch của nó tiêu thất, thay vào đó là một gương mặt tràn ngập máu me, có vẻ càng thêm dữ tợn.
"Huyết diện câu hồn đồng tử, đã thế thì càng không thể để mày sống nữa rồi."
Trong mắt Phương Minh hiện lên một tia sát khí, câu hồn đồng tử là một loại bí thuật, nó được hình thành bằng cách dựa vào bí pháp để luyện chế đứa trẻ ba tuổi, một khi luyện chế thành công thì chỉ cần một tiếng gầm của câu hồn đồng tử có thể câu đi hồn phách của người bình thường.
Về phần huyết diện câu hồn đồng tử, đó là câu hồn đồng tử phiên bản tăng cường, hơn nữa để luyện chế huyết diện câu hồn đồng tử cần phải đưa mười đứa trẻ ba tuổi đặt chung một chỗ, để cho bọn nó tiến hành chém giết, đứa trẻ chiến thắng cuối cùng kia sẽ ăn máu thịt của chín đứa trẻ còn lại.
Đây là một loại bí thuật cực kỳ tàn nhẫn, làm trái thiên đạo.
Tay phải của Phương Minh không biết từ lúc nào thì đã nhiều hơn một tấm bùa chú, chân phải hơi nhích, cả người trực tiếp nhảy lên đến đỉnh kiệu, trong lúc Lăng Dao còn chưa nhìn thấy rõ gì thì cậu đã là dính bùa chú vào trên trán tiểu nhân.
Bị bùa dán lên, trong nháy mắt tiểu nhân không thể động đậy, mà không có tiểu nhân chỉ huy, tám kiệu phu cũng đều ngừng lại, toàn bộ cỗ kiệu đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Nhưng mà sau khi Phương Minh dán bùa lên trán tiểu nhân, trên mặt chẳng những không có sắc mặt vui mừng, ngược lại cả người còn vội vã lăn qua phía bên cạnh, tại thời khắc này lông tơ cả người cậu cũng dựng đứng lên.
Phanh!
Đỉnh cỗ kiệu bị vỡ đôi, một cái tay đen thui trực tiếp vỗ vào trên lưng Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận