Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 960: Năm vực mười lăm núi (2)

Chương 960: Năm vực mười lăm núi (2)
Cõi âm được chia thành năm vực mười lăm núi, mỗi một vực đều có năm ngọn núi cao, núi Lạc Sơn là một ngọn núi ở Vực phía Nam, ngoại trừ Lạc Sơn, Nam Vực còn có bốn ngọn núi khác.
Cách phân chia này cũng tương đối giống với phân chia dãy núi ở dương gian, tỷ như dãy núi Tần Lĩnh (1), tuy rằng chỉ là một dãy núi Tần Lĩnh nhưng xung quanh dãy núi này lại có rất nhiều người cư ngụ, thậm chí có thể nói tất cả mọi người đều sinh sống trên một dãy núi.
(1) Tần Lĩnh là một dãy núi chính chạy theo hướng đông-tây ở nam bộ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Cùng với Hoài Hà, dãy núi tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Bắc và Nam Trung Quốc.
Thôn trang nhỏ trước mắt nằm ở khu vực bên ngoài Lạc Sơn, dựa theo lão quỷ đã nói, từ nơi này bọn họ muốn đi đến Lạc Sơn thì phải đi khoảng chừng mười vạn dặm nữa, toàn bộ Lạc Sơn có vô số sơn trang giống hệt sơn trang của bọn họ. Mà đi sâu vào trong còn có thị trấn tồn tại, mà sau thị trấn thì chính là quận thành.
Một núi phân mười quận, mà phía trên quận chính là núi, được gọi là núi chủ, cũng chính là nơi những người nắm quyền lực cao nhất ở lại.
Hệ thống âm ty ở cõi âm có hai loại, một loại là đối ngoại, cũng chính là những Âm Sai có trao đổi với dương gian, có trách nhiệm tiếp dẫn hồn phách từ dương gian đến cõi âm, sau đó dựa theo những chuyện mà những hồn phách này làm khi còn sống để sắp xếp hình phạt.
Mà sau khi những quỷ hồn này kết thúc hình phạt, đồng nghĩa với bọn họ có tư cách cùng thân phận để ở lại cõi âm, mà lúc ấy sẽ do một hệ thống âm ty khác ở cõi âm đến chịu trách nhiệm quản lý những quỷ hồn này.
Giống những Âm Sai trước đây Phương Minh gặp được đều là Âm Sai thuộc về đối ngoại.
Phương Minh cùng Lưu Nguyệt không hỏi thực lực của một vị sơn chủ, thứ nhất là vì làm vậy dễ khiến lão quỷ hoài nghi, đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ không cho rằng lão quỷ này có thể biết thực lực của một vị sơn chủ.
Sự chênh lệch cấp bậc của song phương quá lớn, giống hệt như con kiến với con voi vậy, một con giun dế làm sao có thể hình dung ra lực lượng của con voi được?
"Hai vị đại nhân đến trong thôn này thật là vinh hạnh cho những thôn dân ở đây, xin mời hai vị đại nhân nhập thôn ngồi một chút."
Lão quỷ dùng vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Phương Minh cùng Lưu Nguyệt, thái độ này khiến hai người hiểu, sở dĩ lão quỷ mời bọn họ vào thôn hẳn là vì có mục đích riêng nào đó, chẳng qua hai người có thể chắc chắn đối phương không dám giở trò quỷ.
Theo lão quỷ đi vào làng, tất cả quỷ hồn trong thôn đều quỳ xuống hành lễ, cuối cùng, hai người Phương Minh cùng Lưu Nguyệt bị những quỷ hồn này nghênh đón tới vị trí trung tâm nhất trong thôn, cũng là nơi có căn nhà duy nhất được dùng gỗ để xây dựng trong thôn. Về phần những quỷ hồn khác trong thôn đều chỉ ở nhà làm bằng đá, chính là loại nhà dùng đá chồng lên mà hình thành.
"Hai vị đại nhân, mời dùng điểm tâm."
Một nữ quỷ hồn trẻ tuổi xinh đẹp cầm hộp điểm tâm đi ra, phía trên có để một chút hoa quả khô, nữ quỷ hồn này giữ lại mái bằng, da thịt trắng noãn, mặc trên người một loại áo vải, giống hệt như công chúa gặp nạn.
"Hai vị đại nhân, đây là con gái của tôi, hai cha con tôi vừa tới cõi âm ba năm, hiện nay con gái tôi còn chưa kết hôn."
Nói chuyện là lão quỷ kia, ánh mắt của Phương Minh không ngừng đảo qua đảo lại trên người lão quỷ cùng nữ quỷ kia, lão quỷ này lớn lên xấu như vậy nhưng không nghĩ tới con gái lão lại xinh đẹp vô cùng, liên tưởng đến bầu không khí của xã hội bây giờ, trong đầu Phương Minh lập tức hiện lên suy nghĩ về Lão Vương sát vách (2).
(2) Lão Vương sát vách: là nhân vật chính dùng để ám chỉ người ngoại tình với vợ bạn, cha của con bạn.
"Cái kia... Khi tiểu nhân ở dương gian cũng là người giàu có một phương, chỉ là bởi vì một tai nạn xe cộ nên mới đồng thời bỏ mạng hoàng tuyền với con gái. Bởi khi còn sống không phạm phải sai lầm lớn, nhưng cũng không có công đức gì, cho nên đã bị thượng quan sắp xếp đến nơi này."
Nghe được lão quỷ giải thích, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt cũng đã hiểu rõ, khi còn sống lão quỷ này không phạm phải tội nghiệt gì lớn nhưng hiển nhiên cũng có làm một số chuyện xấu, cho nên chỉ có thể nhận được đãi ngộ của quỷ hồn cấp thấp nhất.
Chẳng qua điều khiến hai người cảm thấy nghi ngờ là tại sao lão quỷ lại phải cố ý cường điệu chuyện con gái hắn chưa kết hôn?
Lấy tình huống của bọn hắn, hẳn là không bao lâu nữa đã có thể đi tới thông đạo luân hồi, luân hồi chuyển thế.
Dung mạo của con gái lão quỷ rất xinh đẹp, nếu đặt ở dương gian cũng thuộc loại người có gia cảnh tốt, mặc dù hiện tại nữ quỷ này ăn mặc rất giản dị nhưng khí chất của con gái nhà giàu có vẫn còn ở đó.
"Không biết hai vị đại nhân đến từ núi nào vậy?"
Nghe được lời này của lão quỷ, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt trao đổi ánh mắt một chút, biết bây giờ là lúc để đi vào chủ đề chính.
"Chúng tôi không tới từ Nam Vực mà tới từ một Vực khác, mà tới từ núi gì có nói chắc ngươi cũng không biết."
"A!"
Nghe được câu trả lời của Lưu Nguyệt, trên mặt lão quỷ lộ ra vẻ thất vọng, rất hiển nhiên đáp án này không phải câu trả lời mà hắn mong muốn.
"Thế nào, ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện chúng ta từ đâu đến sao?" Phương Minh trầm giọng hỏi.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ là... Ôi, tiểu nhân cũng không giấu giếm hai vị đại nhân, tiểu nhân vốn muốn gả con gái cho hai vị đại nhân đấy, cho dù chỉ làm thiếp cũng đã tốt rồi."
Lão quỷ vừa nói lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt của Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đều biến hóa một chút, mà trên mặt cô gái trẻ kia cũng lộ ra vẻ xấu hổ, lông mi nháy nhẹ, dùng ánh mắt xấu hổ liếc nhìn Lưu Nguyệt.
Hiển nhiên, con gái người ta coi trọng Lưu Nguyệt.
Suy nghĩ một chút cũng phải, vẻ ngoài của Lưu Nguyệt là không cần phải nói, nếu đặt trong thế giới hiện tại có thể nói là hoa mỹ nam, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với một số hoa mỹ nam, đẹp tới mức khiến các cô gái cảm thấy tự ti xấu hổ.
Mà cô gái trẻ tuổi này mới chết chưa được ba năm, đương nhiên thẩm mỹ quan không khác mấy so với các cô gái ở dương gian, chỉ vừa liếc mắt đã coi trọng Lưu Nguyệt.
"Nói thật với hai vị đại nhân, tôi và con gái đều đã quyết định không đi luân hồi chuyển thế mà chỉ dừng lại ở cõi âm, sinh sôi nảy nở ở cõi âm."
"Không đi luân hồi đầu thai?" Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ tò mò, cuộc sống của lão quỷ này ở cõi âm cũng không được tốt lắm, thế mà lão có thể tình nguyện từ bỏ đầu thai máy móc lại ở chỗ này chịu khổ?
"Tôi đã thấy rõ, cho dù đi đầu thai, vận khí tốt có thể đầu thai đến nhà giàu sang hưởng thụ mấy chục năm phú quý, nhưng nếu không làm chuyện tốt, sau khi chết đi còn phải đến đây chịu phạt. Nhưng nếu đầu thai vào gia đình nghèo khốn, không nói tới chuyện phải chịu khổ ở dương gian, sau khi tới cõi âm chắc chắn sẽ không thể sống sung sướng gì."
Âm ty thẩm lí và phán quyết một quỷ hồn, chưa bao giờ căn cứ vào chuyện ngày quỷ hồn còn sống là bần cùng hay phú quý, tiêu chuẩn duy nhất chính là công đức, người nghèo cũng có thể làm việc tốt tích lũy công đức, cũng có thể làm chuyện xấu tạo nghiệp chướng, người giàu có là như thế.
"Hai vị đại nhân, tiểu nhân nguyên danh Cù Trì Bằng, lúc mới tới dương gian cũng là người nhà nghèo khó, dựa vào sự nỗ lực phấn đấu của chính bản thân mà tích lũy được một số tài phú nhất định ở năm bốn mươi tuổi. Thế nhưng sau khi tạo dựng được sự nghiệp của mình ngược lại càng bận rộn hơn, căn bản là không hề có thời gian hưởng thụ cuộc sống, kết quả ở năm mươi bảy tuổi đã gặp phải tai nạn giao thông, cùng con gái cưng tới cõi âm này."
Vẻ mặt Cù Trì Bằng có chút cô đơn, "Kỳ thực Dương gian càng giống một giấc mộng hơn, mặc kệ giấc mộng này là tốt hay xấu nhưng cuối cùng vẫn phải trở về cõi âm, duy chỉ có cõi âm mới là vĩnh hằng, đã như vậy tiểu nhân còn đi đầu thai làm gì kia chứ? Không bằng cứ ở lại cõi âm này, sinh tồn kinh doanh ở cõi âm, chí ít mọi thứ tiểu nhân làm được nơi cõi âm vẫn sẽ tồn tại mãi."
Nghe nói như thế, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đều im lặng, Phương Minh có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn Cù Trì Bằng, không nghĩ tới vậy mà lão đầu này lại có cái nhìn thấu triệt như vậy.
Quả thật từ trình độ nào đó đến nói, cõi âm mới là chốn trở về của tất cả mọi người, mặc kệ lúc còn ở dương gian ngươi huy hoàng tới cỡ nào, kết cục cuối cùng không phải chỉ là một đống xương trắng sao? Trần truồng đến, trần truồng đi.
"Hai vị đại nhân cũng biết, loại quỷ hồn cấp thấp nhất không có bản lĩnh gì cũng không có chỗ dựa vững chắc nào như chúng tôi, cho dù muốn ở lại cõi âm cũng không có khả năng, khi đã đến giờ sẽ có Âm Sai đại nhân đưa chúng tôi tới thông đạo luân hồi, cho nên tiểu nhân đang suy nghĩ không biết có thể kết giao với hai vị đại nhân hay không, để hai vị đại nhân ra mặt mưu cầu giúp tiểu nhân cùng con gái cưng một thân phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận