Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 355: Bát kiều tụ thủy, thập lục kiều thông minh

Chương 355: Bát kiều tụ thủy, thập lục kiều thông minh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Long mạch là cái gì? Long mạch chính là năng lượng tinh khiết nhất của thiên địa biến thành, là tồn tại thần kỳ vượt quá năng lượng của ngũ hành.
Trên đời này, bất kỳ năng lượng nào cũng đều thuộc về ngũ hành, duy chỉ có long mạch là không phải, có người nói năng lượng của long mạch đã dung hợp ngũ hành, đã trở thành năng lượng tinh khiết nhất trên đời này, cũng chính bởi vì tinh thuần cho nên bất kỳ sinh linh nào cũng có thể hấp thu.
Nhưng mà cũng chính vì đặc điểm này, từ phương diện nào đó đến nói long mạch cực kỳ yếu ớt, hơn nữa một khi năng lượng của long mạch bị vấy bẩn, như vậy long mạch này chẳng khác gì đã bị phế đi.
Vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt.
Thế giới vạn vật đều được Đại Khí Chi Khí thấm nhuần, một khi long mạch bị hủy, thứ gặp họa chính là tất cả sinh linh đã được long mạch này dựng dục.
"Mục đích của lũ Nhật Bản chính là muốn làm bẩn long mạch của sông Hoàng Phổ, từ đó khiến cho toàn bộ Ma Đô bị long mạch phản phệ, dã tâm to lớn, quả thực là khiến kẻ khác giận sôi."
Tề Quốc Tá tức giận tới mức môi run run, mà vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên ngưng trọng hơn hẳn, từ lúc cậu đến nhà văn hoá tra được thông tin phía dưới tòa nhà có chôn thi thể của quân Nhật Bản, cậu đã đoán trước được điểm này.
"Lũ Nhật Bản muốn hủy diệt long mạch? Chỉ dựa vào số thi thể của quân Nhật kia?" Tiền Gia Lý có chút không giải thích được, mặc dù ông ta bước vào giới phong thủy chưa lâu, nhưng cũng biết sự quý giá cùng lợi hại của long mạch.
"Đương nhiên là lũ Nhật Bản không có bản lãnh hủy diệt toàn bộ long mạch, nhưng mục đích của lũ Nhật Bản căn bản không phải hủy diệt toàn bộ long mạch, chẳng qua là muốn hủy diệt một đoạn sông Hoàng Phổ này, sau đó khiến cho toàn bộ long mạch triệt để bị đông lại, nếu như tôi đoán không lầm mà nói, lũ Nhật Bản có lẽ còn có bố trí trên sông Đông Hải."
Ánh mắt của Phương Minh lóe lên, chuyện này khiến cậu nhớ tới những chuyện mà lũ Nhật Bản đã làm với Miến Điện: Trộm long mạch.
Lũ Nhật Bản nếu đã dám xuống tay với Miến Điện, làm sao có thể bỏ qua cho long mạch của một đất nước lớn như Trung Quốc?
"Long mạch bởi vì tinh khiết cho nên nơi có long mạch xuất hiện, phong thuỷ tốt tới mức không cần phải bàn cãi gì nữa, nhưng mà người Nhật Bản muốn dùng số thi thể của quân Nhật này khiến cho long mạch dính tới âm khí, mà long mạch vốn dĩ chán ghét âm khí, một khi bị nhiễm liền sẽ từ từ rời đi."
Tề Quốc Tá theo mở miệng: “Đương nhiên, nếu như vẻn vẹn chỉ là dựa vào âm khí trên thi thể của số quân Nhật kia khẳng định là không đủ, cho nên lũ Nhật Bản hẳn là còn bố trí trận pháp."
Sau khi nói đến đây, ánh mắt của Tề Quốc Tá lại nhìn về phía Phương Minh: “Phương đại sư, cậu nói muốn tìm bố cục phong thủy ở chỗ này, liệu có phải cậu đã biết người Nhật Bản bố trí trận pháp phong thủy nào?"
"Trận pháp, lũ Nhật Bản còn không có bản lĩnh như thế."
Trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ khinh thường, trận pháp phong thủy há lại dễ bố trí như vậy? Cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy một thầy phong thủy nào có thể bố trí trận pháp phong thủy.
"Lũ Nhật Bản chẳng qua là lợi dụng mười chín bố cục phong thủy, mười chín bố cục phong thủy này cứ bố trí một vòng tiếp một vòng, cuối cùng đạt được hiệu quả ngang với một trận pháp phong thủy mà thôi."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, vẻ mặt Tề Quốc Tá chấn động: “Bố cục phong thủy gì?"
"Bố cục Trùng Âm Nhập Địa." Phương Minh nói gằn từng chữ một.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Tiền Gia Lý cùng Trần Trạch, Phương Minh trầm ngâm một lát rồi giải thích nói: "Cái gọi là Trùng Âm Nhập Địa, trên thực tế lúc ban đầu chỉ thường dùng trên một số mộ địa đấy, có những mộ địa âm khí không đủ, vì trung hoà âm khí cho nên mới bố trí bố cục phong thủy kia, dẫn âm khí xuống đất, thấm nhuận vùng đất nơi đấy."
"Mà đối với lũ Nhật Bản đến nói, bọn họ phải dẫn âm khí dưới đáy tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu ra ngoài, sau đó đi qua mười mấy bố cục phong thủy, tiếp đó để cỗ âm khí kia đánh vào trên long mạch, khiến long mạch triệt để rời khỏi sông Hoàng Phổ."
Bố cục phong thủy Trùng Âm Nhập Địa cũng không coi là khó khăn gì, chí ít Tề Quốc Tá có thể bố trí.
"Tề đại sư, ông đã từng nghe nói qua bát kiều tụ thủy, thập lục kiều thông minh sao?" Phương Minh đột nhiên hướng phía Tề Quốc Tá hỏi.
Tề Quốc Tá sửng sốt một chút: “Bát kiều tụ thủy tôi đã nghe nói qua, hình như là tìm ra tám âm địa phù hợp quy luật phương vị nào đó, sau đó xây cầu nối theo một hình thức nhất định, sẽ xuất hiện âm thủy."
Phương Minh gật đầu, chẳng qua Trần Trạch lại khó hiểu hỏi: "Cái gì là âm thủy?"
"Nước không thể xuất hiện trên mặt đất, cũng chính là nước ngầm mà chúng ta thường gọi." Tề Quốc Tá đáp.
Thấy trên mặt của Trần Trạch cùng Tiền Gia Lý vẫn hiện vẻ vô cùng nghi hoặc, Phương Minh cười cười: “Nói trắng ra đây là lợi dụng âm khí để dẫn dắt mạch nước ngầm, nước có hai loại, nước trên mặt đất cùng nước ngầm, mà nước ngầm thuần âm, cho nên ngôn ngữ trong giới phong thuỷ gọi nó là âm thủy."
"Thời cổ đại đã từng có một đại sư phong thủy đi tới một chỗ, vừa vặn chỗ kia đại hạn ba năm, vị đại sư phong thủy kia vì cứu vớt dân chúng địa phương mà đi tìm tám nơi, rót âm khí vào tám nơi này, cuối cùng âm địa của tám nơi này hòa lẫn vào nhau, trực tiếp dẫn động mạch nước ngầm sâu hơn 10m xuất hiện, khiến dân chúng ở nơi đó thoát khỏi nỗi khổ hạn hán."
Nghe được lời giải thích của Phương Minh, Trần Trạch cùng Tiền Gia Lý tới giờ mới hiểu được ý của câu bát kiều tụ thủy, chẳng qua Trần Trạch lại tiếp tục hỏi: "Vậy thập lục kiều thông minh thì sao?"
Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc hẳn lên, trả lời rõ ràng từng chữ từng chữ: "Cái gọi là thập lục kiều thông minh, là chỉ nếu có mười sáu phương vị âm địa đặc thù, được sắp xếp theo phương vị nhất định, liền có thể câu thông âm minh, thả ra vô cùng vô tận âm khí."
"Chỉ dựa vào những thi thể của quân Nhật kia tự nhiên là sẽ không thể khiến long mạch bị thương, thế nhưng nếu để cho lũ Nhật Bản thả ra âm khí nơi cõi âm, hiển nhiên long mạch không thể chịu nổi, đến lúc đó long mạch chắc chắn sẽ rời khỏi sông Hoàng Phổ."
"Hơn nữa, một khi âm khí nơi cõi âm mà bị tiết ra, sợ rằng đến lúc đó còn có rất nhiều quỷ hồn nơi cõi âm cũng chạy ra theo, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến thân thể rất nhiều người, nhất là một số phụ nữ mang thai càng có khả năng dính phải quỷ thai."
Ở dân gian có rất nhiều tin đồn, nhất là vào trước thời giải phóng, bình thường sẽ có một số người phụ nữ nông thôn sanh ra đứa bé không giống người bình thường, bị mọi người gọi là quỷ thai, nguyên nhân cũng là bởi vì trong thời gian người phụ nữ này mang thai đã dính nhiều âm khí, mà trong những âm khí này có khí tức đến từ quỷ hồn ở cõi âm, cuối cùng liền khiến quỷ thai xuất hiện.
Nghe xong lời Phương Minh giải thích, Tiền Gia Lý cùng Trần Trạch đều tái mặt, hai người rốt cục hiểu rõ vì sao lúc trước Tề Quốc Tá lại có vẻ mặt tức giận như vậy, lũ Nhật Bản thật sự là quá đáng hận.
"Phương Minh, không nên khách khí với bọn họ, trực tiếp nói cho cấp trên để cấp trên ra tay bắt người."
Phương Minh lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Tề Quốc Tá, mà Tề Quốc Tá cũng cười khổ nói: "Có một câu nói chuyện giang hồ phải xử theo quy tắc của giang hồ, về những chuyện liên quan tới phong thủy này là không thể nào đặt lên mặt bàn để giải quyết đấy, không có lý do thích hợp cấp trên cũng không thể ra tay."
Tề Quốc Tá nói rất đúng tình hình thực tế, mấy thứ phong thủy này vốn là không thể đưa lên mặt bàn, nếu như cấp trên coi đây là lý do để bắt lũ Nhật Bản, sợ rằng không cần nửa ngày bên kia sẽ đâm đơn kháng nghị, thậm chí còn có thể khiến quốc gia bị mọi người chỉ trích, mà nghiêm trọng hơn chính là có thể khiến những người đầu tư của quốc gia khác hoang mang, đây là điều mà cấp trên không muốn nhìn thấy.
"Đầu tiên phải đi tìm bố cục phong thủy nơi này rồi hãy nói tiếp."
Phương Minh nhắm hai mắt lại, bắt đầu chậm rãi cảm ứng khí tràng xung quanh đây, cuối cùng, ánh mắt cậu rơi vào trên chiếc xe tải phía trước kia.
Nhấc chân đi tới bên cạnh chiếc xe tải kia, Phương Minh ngồi xổm xuống nhìn phía bên dưới chiếc xe tải này, một lúc sau cậu thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Phương đại sư, có phát hiện gì?"
"Bố cục phong thủy này ở phía dưới chiếc xe tải, nơi đó có vết tích xi măng đã bị cắt đi."
"Lũ Nhật Bản này thật quá giảo hoạt, còn dùng xe tải để che chắn nữa!"
Trần Trạch cũng hiếu kì đi lên trước, ngồi xổm xuống quan sát, quả nhiên phát hiện chỗ xi măng có dấu vết bị cắt qua mà Phương Minh nói tới.
"Chúng ta có nên hủy diệt cái này không?" Tiền Gia Lý đề xuất ý kiến của mình.
"Không vội, phải tìm ra đủ mười tám nơi đã, mặt khác Tề đại sư hãy liên lạc với cấp trên đi, tôi muốn biết gần đây Đông Hải có điều gì bất thường hay không?"
Tề Quốc Tá là tổng thiết kế sư của tòa nhà Ma Đô, Phương Minh tin rằng nhất định ông ta có giữ liên lạc với cấp trên, mà chỉ cần Tề Quốc Tá nói tính nghiêm trọng của chuyện này cho cấp trên, cấp trên tất nhiên sẽ có hành động.
"Được, chuyện này cứ giao cho tôi."
Tề Quốc Tá gật đầu, chuyện về cấp trên ông ta không nói nhiều, do đó Phương Minh cũng không hỏi, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Kế tiếp, mọi người lại bắt đầu chia nhau ra hành động, Phương Minh dẫn theo Trần Trạch lần thứ hai đi tới nơi khác để tìm kiếm bố cục phong thủy mà lũ Nhật Bản lưu lại, tổng cộng có mười tám vị trí, lần lượt bị cậu tìm ra.
Mà đợi khi Phương Minh tìm đủ mười tám vị trí này, sắc trời đã là triệt để tối mịt, lúc này, Trần Hải Tuyền cũng truyền đến tin tức tàu đã thông qua kiểm tra, hai cỗ Trấn Thủy Long Quan kia cũng có thể chở đi rồi.
Cuối cùng, Phương Minh cũng không mang hai cỗ Trấn Thủy Long Quan này về biệt thự mà là liên hệ với Hoa Bác Vinh, cuối cùng chở nó tới một kho hàng của Hoa Bác Vinh.
Nếu như lúc trước ở sơn khẩu Cát Kiến cậu không biết lai lịch của sư phụ đã bị đưa ra ánh sáng, Phương Minh sẽ trực tiếp mang hai cỗ Trấn Thủy Long Quan này về biệt thự. Thế nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến lai lịch sư môn của bản thân đã lộ ra ngoài sáng, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người trong giới tu luyện quan tâm, biệt thự của mình cũng không còn an toàn nữa.
Kho hàng hóa nhà họ Hoa.
"Phương Minh, cậu đào đến vật gì tốt mà trịnh trọng như vậy?"
Hoa Minh Minh nhìn các công nhân bưng hai cỗ quan tài lớn đã được bọc vải đen lên kho để hàng hoá, trên mặt tràn ngập vẻ tò mò, Phương Minh này không phải là đi kinh thành một chuyến sao, thế nào lại mang về hai cỗ quan tài rồi? Mấu chốt nhất là cậu còn thần thần bí bí như vậy…
"Ha hả, đây tuyệt đối là thứ tốt, quan tài của Từ Hi lão phật gia đã bị Phương Minh moi ra." Trần Trạch thấy Hoa Minh Minh hiếu kỳ, ở một bên nửa đùa nửa thật nói.
"Hai ngươi đi trộm ở Cố Cung?"
Hoa Minh Minh bĩu môi, đương nhiên cậu ta sẽ không tin lời nói của Trần Trạch, chẳng qua tuy rằng cậu ta và Trần Trạch cũng chỉ mới quen, nhưng tính tình của hai người đều không khác mấy, ngược lại rất nhanh liền thân thiết rồi.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh cùng Trần Trạch, trong đầu toát ra một câu: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Người tụ theo loài, vật tụ theo đàn, hai thằng cha này đều là một loại tính tình.
"Phương Minh, buổi tối cùng nhau đi lượn sóng chứ?" Kho để hàng hoá đóng cửa, Hoa Minh Minh mở miệng hỏi Phương Minh một câu.
"Không được, tôi phải về trước, hai người đi đi thôi."
Không cần nghĩ Phương Minh cũng biết Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh muốn đi đâu, hai tên này phỏng chừng lại muốn tới quán bar nào đó tán gái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận