Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 726: Hắn là cháu ngoại trai của tôi?

Chương 726: Hắn là cháu ngoại trai của tôi?
Một người già rõ ràng đã được y học phán tử vong, làm sao có thể sẽ tỉnh lại? Đây khác gì với việc hủy diệt thế giới quan y học nhiều năm của hắn, cho nên hắn tuyệt đối không tin tưởng, theo bản năng liền kinh hô lên một câu như thế.
Chẳng qua sau khi tiếng nói phát ra, cảm thụ được ánh mắt phẫn nộ của mấy người trẻ tuổi nhà họ Lăng kia, còn có ánh mắt Lăng Mộ Chính lạnh lùng quét tới, mồ hôi lạnh trên mặt Triệu Minh rơi xuống như mưa.
Lời của bản thân mình có nghĩa khác, nhất định bộ trưởng Lăng đã cho rằng mình không muốn nhìn thấy bà cụ Lăng tỉnh lại.
"Bộ trưởng Lăng, tôi không có ý đó, nhưng mà... Nhưng mà này..."
Lắp ba lắp bắp, trong thoáng chốc Triệu Minh cũng không biết nên giải thích thế nào, dường như giải thích thế nào cũng đều có hiềm nghi đắc tội nhà họ Lăng.
"Có phải thật vậy hay không, ông vào xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Phương Minh thản nhiên nhìn Triệu Minh, đối với Triệu Minh cậu ngược lại không có ác cảm gì, đây là một bác sĩ có tự tin với kỹ thuật của mình, đồng thời có thế giới quan y học kiên định, chỉ là quá tự tin đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, tự tin tới có chút cố chấp.
Cho nên lời của Phương Minh coi như đã giúp hắn giải vây, mà người nhà họ Lăng nghe được lời của Phương Minh cũng kịp phản ứng, lập tức một đám người như ong vỡ tổ đi về phía phòng giải phẫu.
Đương nhiên, dẫn đầu đi ở phía trước vẫn là mấy anh em Lăng Mộ Chính, mặc dù Lăng Mộ Mai rất muốn nói chuyện với Phương Minh, nhưng lúc này bởi vì trong lòng lo lắng cho mẹ mình, lại thêm trong lúc nhất thời cũng không biết nói với Phương Minh cái gì mới tốt, do đó cũng theo mấy anh em đi vào phòng giải phẫu trước.
Người nhà họ Lăng đều đi vào phòng giải phẫu, nhưng Phương Minh không tiếp tục đợi ở bên ngoài phòng giải phẫu, nếu biết cụ ấy đã không gặp phải nguy hiểm tính mạng, cậu quyết định rời đi trước, bởi vì cậu cũng không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với chính người mẹ ruột này của mình.
Trong phòng giải phẫu, bà cụ nằm ở trên giường bệnh, hai mắt mở ra, mà giờ khắc này trên những dụng cụ kia biểu hiện ra số liệu tốt đẹp, điều này làm cho Triệu Minh còn có những bác sĩ khác đi theo vào đều lộ ra biểu tình không thể tin.
Rõ ràng là người đã được phương diện y học tuyên bố tử vong, vì sao lại có thể đột nhiên tỉnh lại? Lẽ nào người trẻ tuổi kia thật sự có y thuật siêu phàm tới mức có thể cải tử hồi sanh?
Nhưng nhiều năm y học giáo dục khiến cho đám người Triệu Minh hiểu rõ trong lòng, y thuật siêu phàm cải tử hồi sanh kia căn bản không hề tồn tại, giống thần y Hoa Đà cùng Biển Thước thời cổ đại, trên thực tế nếu như luận y thuật, căn bản hai người đó còn không bằng bọn họ, chỉ có điều lúc kia trình độ chữa bệnh thấp, lại thêm cổ nhân khuyếch đại quá mà thôi.
"Chẳng lẽ thật sự có thần y tồn tại?"
Triệu Minh nỉ non tự nói, chẳng qua lập tức hắn lại đưa mắt nhìn về phía camera giám sát của phòng giải phẫu, dựa theo quy định của bệnh viện, trong phòng giải phẫu của bọn họ đều có lắp camera giám sát, làm như vậy để phòng ngộ nhỡ việc phẫu thuật có vấn đề, người nhà bệnh nhân có dị nghị có thể tìm tới ban ngành liên quan xin lấy nội dung camera đến tiến hành trọng tài.
Cho nên chuyện Triệu Minh muốn làm nhất lúc này chính là xem video ở camera giám sát, hắn muốn biết rốt cuộc người trẻ tuổi kia đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho một người đã được phán tử vong trên phương diện y học sống lại.
Chẳng qua, Triệu Minh đã định trước phải thất vọng, bởi vì sau khi Phương Minh đi đến phòng giải phẫu đã che giấu video camera giám sát, hơn nữa bởi vì từ trường hỗn loạn, trong camera giám sát chỉ biểu hiện một mảnh hoa tuyết trắng xóa.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Lăng Mộ Mai là người đầu tiên đi đến trước mặt bà cụ, tuy rằng khuôn mặt mẹ mình tái nhợt nhưng vẫn còn có chút huyết sắc, trong lòng rốt cục cũng hơi ổn định hơn một chút.
"Tiểu Mai, mẹ... Mẹ không sao."
Khi bà cụ nói chuyện vẫn còn có chút gian nan, nhưng tròng mắt lại xoay tròn nhìn bốn xung quanh, hỏi: "Vậy... Đứa nhỏ đã cứu mẹ đâu?"
Mặc dù đã bị tuyên cáo tử vong, thế nhưng ngay khoảnh khắc khi sống lại này, bà cụ đã biết là ai cứu mình, bởi vì hồn phách của bà không hề tiêu tán, vẫn tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này.
"Là Phương Minh, là Phương Minh đã cứu mẹ.” Lăng Mộ Mai vội vã đáp.
"Đứa nhỏ kia tên là Phương Minh sao, cậu ấy ở đâu?"
Bà cụ muốn gặp ân nhân cứu mạng của mình, mà lúc này Lăng Mộ Mai mới phát hiện, Phương Minh cũng không ở trong phòng giải phẫu, Lăng Sở Sở thấy vậy, lúc này cũng vội vã chạy ra bên ngoài phòng giải phẫu, chẳng qua rất nhanh liền chạy trở về, có chút lo lắng liếc nhìn cô mình sau đó mới lên tiếng: "Phương Minh không ở bên ngoài, hẳn là đã rời khỏi."
"Rời khỏi? Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của mẹ, cũng chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lăng chúng ta, sao mấy con có thể để người ta rời khỏi đây?"
Trên mặt bà cụ có vẻ bất mãn, Lăng Mộ Mai vừa muốn mở miệng giải thích, Lăng Mộ Chính đã nói trước một bước: "Bác sĩ Triệu, lần này khổ cực cho mọi người, phiền phức bác sĩ Triệu đi trước giúp mẹ tôi thực hiện một số thủ tục nằm viện."
Nghe được lời của Lăng Mộ Chính, làm sao Triệu Minh có thể không rõ, người ta đây là đang muốn đuổi hắn rời khỏi, rất hiển nhiên kế tiếp là chuyện nội bộ của nhà họ Lăng, mấy người ngoài bọn họ ở đây, có những lời người ta khó mà nói ra được.
"Bộ trưởng Lăng, vậy tôi ra ngoài đi làm thủ tục nhập viện cho bà cụ."
Triệu Minh gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho trợ lý mình còn có mấy bác sĩ khác, dẫn theo mọi người rời khỏi phòng giải phẫu.
"Sở Sở, bà nội con cần phải tĩnh dưỡng, các con cũng đi ra ngoài trước đi, nhiều người như vậy ở chỗ này không tốt, đợi khi bà nội tới phòng bệnh, các con lại tới thăm bà nội tiếp."
"Vâng ạ."
Lăng Sở Sở gật đầu, kỳ thực trong lòng cô ấy đoán được hẳn bác cả nhà mình muốn nói gì đó với bà nội, nhất định là có quan hệ với Phương Minh, mà hẳn là chuyện này còn dính đến bí mật giữa các trưởng bối, nhất là cô mình, những hậu bối như cô ấy này quả thật không thích hợp tiếp tục ở lại.
Trong đời thứ ba nhà họ Lăng, Lăng Sở Sở được xem như là chị cả, hơn nữa Lăng Mộ Chính đã mở miệng, những người trẻ tuổi nhà họ Lăng kia cũng đành phải theo chị cả ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bệnh.
"Thế nào? Thân phận của người trẻ tuổi kia có chỗ nào đặc thù sao?"
Bà cụ đã trải qua rất nhiều sóng gió, con trai mình để tất cả hậu bối cùng bác sĩ đều đi ra ngoài, vậy đã nói rõ chuyện về người trẻ tuổi kia, không muốn bị bọn hậu bối biết rõ.
"Mẹ, hãy để cho em gái nói cho mẹ biết đi."
Ánh mắt Lăng Mộ Chính nhìn về phía Lăng Mộ Mai, mà Lăng Cương nghe nói như thế cũng rất hiếu kì, tại sao tên sát tinh kia lại xuất hiện ở trong phòng giải phẫu? Nghe thấy anh cả nhà mình nói lời này, dường như sát tinh đó có quen biết chị ba?
"Mẹ, Phương Minh là con trai mà năm đó con đã thất lạc." Lúc này Lăng Mộ Mai cũng không che giấu, nói thẳng sự thực ra.
"Con nói người trẻ tuổi đã cứu mệnh mẹ kia là cháu ngoại của mẹ?"
"ĐM, hắn là cháu ngoại trai của em?"
Giọng nói của bà cụ cùng Lăng Cương đồng thời vang lên, mà người sau còn kích động hơn cả người trước, chẳng qua khi thấy anh cùng chị mình quăng tới ánh mắt nghi ngờ, hắn lại không cách nào giải thích, dù sao chuyện nhà họ Dương kia cũng là cấp bậc tuyệt mật, hắn không thể nói ra được.
"Lão Yêu, ngạc nhiên cái gì?"
Bà cụ có chút bất mãn đối với khả năng tu dưỡng tính tình của đứa con này, chẳng qua lập tức trên gương mặt già nua của chính bà cũng lộ ra dáng tươi cười kích động, "Mẹ đã cảm thấy người trẻ tuổi kia nhìn rất thân thiết, thì ra là cháu ngoại của mẹ, trách không được, trách không được."
"Mẹ, tạm thời mẹ đừng quá kích động." Lăng Mộ Sơn thấy tâm tình của mẹ mình có chút kích động, vội vã khuyên can, người già ở cái tuổi này, sợ nhất chính là tâm tình kích động.
"Mẹ có thể không kích động sao? Cháu ngoại trai duy nhất của mẹ nay đã tìm về được, hơn nữa còn đã cứu cái mạng nhỏ của bà già này, các con nhanh chóng gọi cháu ngoại của mẹ qua đây, mẹ muốn nhìn cháu ngoại của mẹ thật kỹ..."
Nghe thấy những lời mẹ mình nói, trên mặt Lăng Mộ Mai lộ ra vẻ mất mát, tuy rằng có thể tìm được con trai mình, nhưng hiện nay hiển nhiên con trai mình không muốn nhận mình, bằng không cũng sẽ không bỏ đi ngay lúc này.
"Mẹ, hiện tại em gái còn chưa nhận thân với Phương Minh, vấn đề này không thể nóng vội." Lăng Mộ Chính thấy vẻ mất mát trên mặt em gái mình, mở miệng nói.
"A!"
Bà cụ cũng đã nhận ra biểu tình trên mặt con gái mình, nặng nề thở dài thở một hơi, sau đó mắng: "Đều do lão già kia làm chuyện tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận