Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 141: Tra ra manh mối

Chương 141: Tra ra manh mối
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Trong đồn công an.
Người nhà họ Hồ che chở cho Phương Minh, mà Bàng Thiện Sinh đang ngồi trong một căn phòng trên lầu hai, sắc mặt của ông ta âm trầm vô cùng, nói với Bàng lão tứ ở bên cạnh: “Lão tứ, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt cậu ta ở lại trong sở cảnh sát.”
“Anh hai cứ yên tâm, tại trấn Tam Sơn này cho dù là người nhà họ Hồ cũng không có tư cách cùng nhà chúng ta so đấu.”
Bàng lão tứ gật gật đầu, sau đó lại hỏi lại: “Chuyện này đã nói với anh cả chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
Vẻ mặt của Bàng Thiện Sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn: “Lão tứ, cậu phải nhớ cho kỹ, cho dù chuyện này có như thế nào thì nó tuyệt đối không thể liên quan gì với anh cả.”
Anh cả chính là định hải thần châm của người nhà họ Bàng bọn họ.
Rất nhiều chuyện không cần anh cả phải ra mặt, nhất là những chuyện không trong sạch như thế này. Vì thế Bàng Thiện Sinh cũng đã nói với tất cả con cháu nhà họ Bàng, cho dù làm bất kì chuyện gì ở bên ngoài cũng đều không thể lôi thanh danh của anh cả ra, dù sao anh cả cũng là người làm việc trong giới chính trị, mà người trong giới chính trị này làm gì có ai là người ngu đâu kia chứ, chỉ cần anh ấy còn tại vị một ngày thì bọn họ sẽ biết cách nên giải quyết vấn đề như thế nào.
Sở dĩ ông ta sắp xếp như vậy chính là vì đề phòng sau này lỡ đâu có chuyện không hay xảy ra, anh cả chỉ cần thoái thác trách nhiệm nói bản thân không hề hay biết chuyện này, cho dù có bị phạt cũng không tới mức phải từ chức.
Chỉ cần không bị buộc từ chức thì chắc chắn còn có ngày đông sơn tái khởi, huống gì còn có phong thủy nhà họ Hồ trợ giúp…
“Em đã hiểu rồi.”
Bàng lão tứ đi ra ngoài, mà vẻ mặt Bàng Thiện Sinh càng trở nên lạnh lẽo hơn. Hành động không biết phân biệt tốt xấu của Phương Minh khiến ông ta tức giận vô cùng, rồi cậu ta cũng sẽ biết nhanh thôi, tại cái trấn Tam Sơn này ai mới là người có quyền lên tiếng!
Trong sảnh lớn của sở cảnh sát, người nhà họ Hồ đang rì rầm bàn tán, mà không lâu sau Bàng lão tứ cũng đã đưa hai người đàn ông tới.
“Được rồi, đây chính là hai người báo án.”
Phương Minh nhìn hai người đàn ông này, một người là ông lão hơn 60 tuổi, người còn lại là thanh niên tuổi cỡ 30.
“Cảnh sát Bàng, chính người này là kẻ lừa đảo, ông phải giúp bác cả của tôi đòi lại công đạo, chính tên này đã lừa gạt 10 vạn mồ hôi nước mắt của ông ấy, còn nói có thể giúp bác của tôi xem phong thủy gì đấy, bảo đảm nhà bác cả có thể mưa thuận gió hòa, thế nhưng mà cuối cùng thì sao… Anh cả của tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện không biết tới khi nào mới khỏi bệnh!”
Người thanh niên này vừa nhìn vào đám người đã chỉ thẳng Phương Minh, giọng nói vô cùng phẫn nộ, so với cậu ta thì ông lão 60 tuổi bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bác cả của tôi không được đọc sách, thấy anh cả của tôi xảy ra chuyện nên quá gấp gáp mới bị những tên lừa đảo này lợi dụng sơ hở mà lừa gạt, những tên lừa đảo không có lương tâm này… Cảnh sát Bàng, ông nhất định phải giúp bác cả của tôi đòi lại công đạo!”
“Yên tâm đi, cảnh sát nhân dân sinh ra vì dân phục vụ, tất cả những tên tội phạm đừng mong có thể trốn thoát!”
Vẻ mặt của Bàng lão tứ vô cùng công chính nghiêm minh, cộng thêm bộ đồng phục trên người ông ta càng dễ khiến người khác tin tưởng, thế nhưng người nhà họ Hồ nghe thế thì thấy buồn cười, nhất là Hồ Phù, bởi vì ông ta biết rõ cậu Phương vẫn luôn ở Ma Đô, nếu như không phải đích thân ông ta chạy tới thì còn lâu cậu ấy mới đến nơi này.
“Phương đại sư…”
“Đừng nóng vội.”
Phương Minh ngăn cản người nhà họ Hồ, đi tới bên cạnh Bàng lão tứ, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm người thanh niên này, mà anh ta cũng nhìn chằm chằm cậu không sợ hãi chút nào.
Cuối cùng Phương Minh nhìn về ông lão kia: “Ông à, ông xác định là tôi lừa ông mười vạn sao?”
Ông lão ngẩng đầu, ánh mắt có chút lập lòe nhưng đúng lúc này người thanh niên kia lại che chắn trước mặt ông ta: “Thế nào, bọn lừa đảo các người muốn ỷ đông hiếp yếu sao? Bác cả, nơi này là đồn công an, có cảnh sát Bàng đứng ra giúp chúng ta, bác có oan khuất gì xin hãy nói hết ra đi.”
“Đúng vậy, là cậu ta lừa gạt 10 vạn của tôi.”
Ông lão cũng mở miệng, chỉ là giọng nói không lớn.
“Ông lão, tôi nghe không được rõ lắm, ông có thể lặp lại một lần nữa được không?” Phương Minh trầm giọng hỏi lại.
“Cậu… Cậu lừa gạt 10 vạn của tôi!” Ông lão ngẩng đầu lên nhìn nhìn Phương Minh sau đó lại cúi đầu nói.
“Ông lão, ông phải biết vu cáo là hành vi phạm pháp, nếu như bị điều tra ra thì ông chắc chắn phải đối mặt với ngục tù, mà tuổi của ông cũng đã cao rồi, đừng để đã già mà còn mất đi khí tiết.”
Giọng nói của Phương Minh bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn lên, ông lão bị dọa hoảng sợ, nhưng đúng lúc này Bàng lão tứ lại đứng ra: “Khụ khụ, cậu làm gì vậy? Muốn đe dọa người trong cuộc sao?”
“Bác cả, bác đừng sợ, hãy nghĩ tới anh cả còn đang nằm trong bệnh viện…”
Người thanh niên cũng nhắc nhở ông lão, mà sau khi ông lão nghe được lời nói của anh ta thì mấp máy môi, cuối cùng vẫn kiên quyết: “Cảnh sát Bàng, tôi muốn tố cáo cậu ta, chính cậu ta là tên lừa gạt, cậu ta nói sở dĩ con trai tôi bị bệnh chính là bởi vì phong thủy mộ tổ không tốt, chỉ cần thay đồi phong thủy của ngôi mộ thì bệnh của nó sẽ khỏi hẳn, sau đó cậu ta còn nói tôi đưa cho cậu ta 10 vạn, nhưng sau khi lấy tiền xong anh ta đã chạy mất.”
Nghe thấy lời nói của ông lão, trừ người nhà họ Hồ, những người còn lại trong đại sảnh đều xôn xao, vô số ánh nhìn phẫn nộ cùng khinh thường nhìn chằm chằm vào Phương Minh, tới tiền của một ông lão cũng lừa gạt, mà đây còn là tiền ông ấy cần để chữa bệnh cho con trai nữa chứ!
“Đầu năm nay những tên lừa đảo thật sự là quá càn rỡ!”
“Đúng vậy, tới cả tiền của một ông lão mà cũng lừa gạt, loại người này phải tống vào tù mấy năm mới hả lòng hả dạ.”
“Vậy đã là gì, tôi thấy trước tiên phải đánh cho anh ta một trận!”
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, người nhà họ Hồ lập tức phản bác: “Phương đại sư làm sao có thể là tên lừa đảo được, các người đừng có nói lung tung!”
“Đúng đấy, Phương đại sư làm sao có thể vì 10 vạn mà gạt người chứ!”
Sau khi trải qua những chuyện ngày hôm qua, người nhà họ Hồ đã biết Phương Minh là đại sư chân chính, thật sự là một cao nhân, một cao nhân như vậy sao có thể vì mười vạn người mà đi làm chuyện lừa gạt như vậy chứ?
“Có phải hay không cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra, người nhà họ Hồ các ông ở đây làm gì? Muốn ngăn cản cảnh sát làm việc sao? Tất cả mau đi đi!”
Bàng lão tứ chuẩn bị đuổi người, đừng quên đây chính là địa bàn của ông ta.
“Bàng lão tứ, ông đừng quá phách lối, người nhà họ Hồ chúng tôi cũng không phải lẻ loi đấy!”
Một người đàn ông trung niên nhà họ Hồ lấy điện thoại ra, lúc này bọn họ đã rõ ràng, người phá hư phong thủy nhà bọn họ chắc chắn là nhà họ Bàng, nếu không phải thì làm sao nhà họ Bàng lại phải vội vàng bắt Phương đại sư như vậy kia chứ?
“Đừng ầm ĩ nữa, đây là cục cảnh sát, không phải cái chợ bán thức ăn mà mấy người ầm ĩ! Người nào tiếp tục ồn ào gây sự ở đây bắt hết lại cho tôi!”
Một người đàn ông có dáng vẻ lãnh đạo đi xuống từ lầu hai, ông ta chính là sở trưởng sở cảnh sát Trương Nhất Minh.
“Sở trưởng, ở đây có người báo án lừa đảo, hiện tại tôi đã bắt kẻ tình nghi về rồi.”
Bàng lão tứ vội vàng nghênh đón sau đó nói rõ tình huống, mặc dù ông ta biết chắc hẳn anh hai đã nói chuyện với sở trưởng, thế nhưng làm dáng một chút là vẫn phải có đấy!
“Nếu đã là lừa đảo thì mau mang tới phòng xét xử điều tra rõ ràng.”
Trương Nhất Minh nhíu mày, sau đó nhìn về đám người nhà họ Hồ: “Còn có mấy người nhà họ Hồ này cũng thật là, đều là những người có danh dự trên trấn, mấy người đang muốn làm gì vậy? Hành vi của các người chính là ngang nhiên chống đối người thi hành công vụ, đây là tội lớn, các người có biết hay không?”
“Cảnh sát chúng tôi phá án trước nay đều nói chuyện dựa vào chứng cứ, nếu như người nhà họ Hồ các ông không yên lòng thì có thể cử ra hai người cùng đi vào phòng xét xử, còn lại thì mời về cho, đừng tụ năm tụ ba trong đại sảnh của chúng tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt!”
Lời nói của Trương Nhất Minh vô cùng chính trực khiến người nhà họ Hồ không có cách nào phản bác, bọn họ lập tức thương lượng một chút, cuối cùng quyết định để Hồ Phù cùng Hồ Quang Vinh cùng Phương Minh đi tới phòng xét xử để giằng co, những người còn lại thì chờ ở bên ngoài.

Trong phòng xét xử.
Phương Minh ngồi một chỗ lạnh lẽo nhìn Bàng lão tứ, mà vẻ mặt Bàng lão tứ cũng vô cùng hung ác, trên tay còn cầm theo một thứ được gọi là chứng cứ.
“Ba ngày trước Trương Đức Hải lấy 10 vạn, đây chính là do bác cả của anh ta Trương Tuyền Căn mượn, nơi này có giấy ghi chép làm chứng.”
“Trương Đức Hải đưa 10 vạn này cho Trương Tuyền Căn trước, mà sở dĩ Trương Tuyền Căn cần tiền cũng là để mua thuốc chữa bệnh cho con trai, không ngờ trên đường lại gặp tên lừa đảo này…”
“Bàng lão tứ, ông hãy chú ý ngôn từ, Phương đại sư hiện tại chỉ là phối hợp điều tra!” Hồ Phù bất mãn cắt ngang lời ông ta.
“Thật ra không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần ông ta có thể trả lời mấy câu hỏi của ta là được, sau đó tội danh này tôi có thể nhận.”
Phương Minh mở miệng, mà sau khi nghe thấy lời của cậu thì hai mắt Bàng lão tứ sáng rực, mà hai anh em Hồ Phù cùng Hồ Quang Vinh lại lộ ra vẻ lo lắng, thế nhưng bị ánh mắt của Phương Minh ngăn cản bọn họ cũng không còn cách nào khác.
“Trương Tuyền Căn đúng không? Hiện tại mời ông trả lời mấy vấn đề của tôi, ông chỉ cần trả lời phải hay không phải là được.”
Phương Minh nhìn về phía ông lão mà ông lão cũng ngẩng đầu nhìn Phương Minh, nhưng ông lão cũng chỉ nhìn cậu một lát rồi lại gục đầu xuống, hiển nhiên đây cũng coi như là ngầm đáp ứng.
“Ông nói tôi lừa gạt ông 10 vạn?”
“Đúng.”
“10 vạn này là tiền thuốc men của con trai ông?”
“Đúng.”
“Năm nay ông đã hơn 60 tuổi đúng không?”
“Đúng.”
“Trước ngày hôm nay ông đã từng gặp tôi?”
“… Đúng.”
“Con của ông bệnh rất nặng?”
“Đúng.”
“Con của ông không cứu được.”
“Không phải.”
Lần đầu tiên tâm tình của ông lão có chút kích động, nhưng mà Phương Minh không cho ông ta thời gian thở dốc, tiếp tục hỏi: “Con của ông bệnh rất nặng, bác sĩ đã nói không thể cứu.”
“Không, không phải.”
“Chính là như vậy.”
“Không phải.”
Ông lão quá kích động đứng bật dậy, Trương Tuyền cũng đứng lên.
“Đã không phải thì ông cần phải kiếm tiền cho con trai chữa bệnh, bệnh của con ông cần một số tiền lớn, ông có số tiền này sao?”
Tốc độ nói của Phương Minh rất nhanh, mà Bàng lão tứ ở một bên đã cảm thấy không đúng, muốn ngăn cản, không ngờ Trương Tuyền Căn đang kích động đã phản bác ngay.
“Đương nhiên là tôi có tiền, chỉ cần phối hợp với cháu trai của tôi vu oan cho người ta là lừa đảo thì cháu của tôi sẽ đưa mười vạn kia cho tôi!”
Trương Tuyền Căn vừa nói xong lời này Phương Minh liền nhún nhún vai, ngồi xuống ghế.
Hết thảy, đã điều tra ra manh mối.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tuyền Căn cậu đã nhận ra, đây là một người nông dân trung thực. Mà một người nông dân trung thực lại phải đi lừa gạt người khác thì chỉ có thể vì một nguyên nhân duy nhất, chính là có người hứa hẹn điều tốt gì đó với ông ta.
Một người ngay lúc tâm trạng vô cùng khẩn trương, thần kinh căng cứng rất dễ dàng nói thẳng những chuyện cất giấu trong đáy lòng ra.
“Tốt, thì ra là vu oan hãm hại!”
Hồ Quang Vinh đứng dậy vỗ bàn một cái: “Tốt cho ông lão như ông, dám to gan vu oan hãm hại Phương đại sư!”
Mặt mo của Trương Tuyền Căn trở nên tái nhợt, cả người mất hết sức lực, mà Trương Đức Hải ở bên cạnh càng thêm sửng sốt không kịp phản ứng, có đánh chết anh ta cũng không ngờ bác cả lại nói hết sạch đầu đuôi câu chuyện ra như vậy!
Trương Đại Hải nhìn Bàng lão tứ, mà trong lòng Bàng lão tứ cũng đang chửi bới lật trời, đúng là một đám thành sự không có bại sự có thừa mà, nhưng mà nghĩ tới chuyện anh hai đã giao cho ông ta, ông ta chỉ có thể nín nhịn trong lòng mà tiếp tục kế hoạch thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận