Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 345: Con muốn mẹ

Chương 345: Con muốn mẹ
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
Có rất nhiều tin đồn về Trấn Thủy Long Quan, nhưng là đối với chế tạo phương pháp Trấn Thủy Long Quan, hiện trong giới tu luyện không có bất kỳ một phe thế lực có thể biết được.
Có tin đồn, sau khi xuất hiện ở bên sông, số lượng của Trấn Thủy Long Quan cũng đã được cố định rồi.
Còn có tin đồn, Trấn Thủy Long Quan là do Đại Vũ sở tạo, trước đây Đại Vũ vì trị thủy đã chế tạo tổng cộng mười hai cỗ đồng quan, sau đó, Đại Vũ lấy hai cỗ đồng quan trong số mười hai cỗ đồng quan đặt vào Đông Hải, hai cỗ đặt vào Hoàng Hà, hai cỗ đặt vào Trường Giang, còn lại sáu cỗ đồng quan thì đặt vào những nhánh sông khác ở Hoa Hạ.
Cũng chính là sau khi mười hai cỗ đồng quan vào nước, nước lũ đang tràn lan rốt cục cũng chậm rãi thối lui, toàn bộ đại địa Hoa Hạ khôi phục sự yên lặng, mà Đại Vũ cũng nương theo công lao trị thủy này, được Vua Thuấn nhường ngôi, đã trở thành quốc quân đầu tiên của triều Hạ.
Có được mười hai cỗ Trấn Thủy Long Quan, có thể khống chế thế giới nước, đây là một truyền thuyết được lưu truyền trong giới tu luyện, cho nên, năm đó khi một cỗ Trấn Thủy Long Quan xuất thế mới khiến toàn bộ giới tu luyện tranh giành cướp đoạt như vậy.
Người nhà họ Trần chính là ham muốn lực lượng của Trấn Thủy Long Quan, nhưng cho dù bọn họ có chiếm được Trấn Thủy Long Quan cũng không biết sử dụng như thế nào, dù sao nhà họ Trần cũng không phải tu luyện giả trong giới tu luyện, Trấn Thủy Long Quan ở trên tay của bọn họ cũng chỉ có tác dụng đơn giản nhất là trấn áp lũ lụt.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Trần Tĩnh, về chuyện cổ mộ dưới nước cậu không muốn tiết lộ nhiều, mà căn bản người nhà họ Trần cũng không hiểu, những chuyện mà bọn họ gặp phải chẳng qua là cái giá phải trả vì mang Trấn Thủy Long Quan đi.
Chín món đồ quý giá khác trên bệ đá, muốn mang món nào đi đều phải trả giá tương ứng cho món đồ đó, so sánh với mấy loại khác đến nói, cái giá mà nhà họ Trần phải trả thực ra cũng không đáng kể chút nào.
Phương Minh đi tới trước mặt Trần Tĩnh, sau một khắc tay phải trực tiếp nắm lấy tóc của Trần Tĩnh, sau đó, cứ như vậy nhấc bổng Trần Tĩnh lên.
Túm tóc nhấc bổng một người lên cao, chân không chạm đất, vẻ mặt Trần Tĩnh thống khổ tới biến dạng, những người khác chỉ nhìn thôi mà đã thấy đáy lòng tê dại, nhưng mà đối với Phương Minh, cậu tuyệt đối không có chút đồng tình nào dành cho Trần Tĩnh.
Phanh!
Tay phải vung lên, Trần Tĩnh cũng có số phận như con trai ông ta, trực tiếp bị ném bay ra ngoài đụng vào trên boong thuyền.
"Tôi không giết ông, đó là bởi vì đến lúc đó sẽ có người đến trừng phạt ông."
Phương Minh lạnh lùng liếc nhìn Trần Tĩnh đang nằm trên đất như cá chết, Trần Tĩnh ném các du khách khác xuống nước, tuy rằng cậu đã cứu không ít người, thế nhưng vẫn có hai người không thể trở về nữa, chỉ một tội danh này liền cũng đủ khiến nửa đời còn lại của Trần Tĩnh trôi qua trong ngục giam.
Nửa đời trước ở dưới nước, nửa đời sau ở ngục giam, đối với Trần Tĩnh đến nói, loại trừng phạt này còn thống khổ hơn là trực tiếp giết chết ông ta đi.
"Ai biết lái thuyền, tiếp tục tiến lên."
Ở dưới ánh mắt soi mói của Phương Minh, những thuyền viên kia cũng đều yên lặng về tới vị trí của mình, bọn họ biết trở lại trên bờ mà nói, chờ đợi bọn họ nhất định sự trừng phạt nghiêm khắc là của pháp luật, nhưng nhìn thảm trạng của hai cha con Trần Tiềm trên mặt đất, Trần Tĩnh thậm chí còn bị giật bay mất một mảnh da đầu, bọn họ tình nguyện tự thú với cảnh sát.
Trên boong thuyền, những du khách bị đuổi xuống nước lúc trước cũng đều đang đứng ở nơi đó chà lau quần áo, thấy Phương Minh đi ra, nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, bởi vì chính nhờ Phương Minh lúc trước đã cứu được tính mạng của bọn họ đấy.
"A, thế nào lại có nhiều hơn một đứa bé?"
Trương Diễm đột nhiên chú ý tới, trên boong thuyền có một đứa bé trai, hai tay cậu bé chống nạnh đứng một mình ở nơi đó, cùng những du khách khác không ăn khớp chút nào, hơn nữa hình như lúc trước khi ở trên thuyền các cô cũng chưa từng thấy qua đứa bé trai này.
Khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, cậu đang nghĩ nên giải thích tình huống này như thế nào, không ngờ bé trai vừa thấy cậu, đôi mắt sáng lên, đôi chân nhỏ lảo đảo chạy nhanh tới bên cạnh cậu.
"Cha."
Thanh âm thanh thúy của bé trai khiến đám người Trương Diễm kinh hãi, nguyên một đám khiếp sợ há hốc miệng, nhìn bé trai chạy về phía Phương Minh, còn ôm chặt lấy bắp đùi của cậu, kinh ngạc nói không ra lời.
"Này... Thế nào mới xuống nước một chuyến, liền có thêm một đứa con trai rồi? Lẽ nào đây chính là cái gọi là trên đời một ngày, dưới nước trăm năm sao? Phương Minh vừa xuống nước xong đã kết hợp với Long Nữ, sinh ra con cái?"
Trần Trạch nhỏ giọng thầm thì, lần thứ hai phát huy ra sức tưởng tượng thiên mã hành không của anh ta, ở trong trí tưởng tượng của anh ta, Phương Minh ở dưới nước đã trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, đương nhiên cũng có thể là vì bất đắc dĩ mà phải bán nhan sắc, đổi lấy cơ hội từ dưới nước đi lên.
Không phải vị kia nhà họ Trần đã nói rồi sao, nhà bọn họ đã bị nhốt ở dưới nước này mấy chục đời rồi.
"Khốn nạn, cậu thậm chí đã có con rồi, vậy mà vẫn còn tới quấy rầy Tử Du của chúng ta!"
Trương Diễm là loại người có tính cách tương đối nóng nảy, trong nháy mắt liền cảm thấy không thể chấp nhận nổi, mà những cô gái khác cũng giận không kém, đều trừng mắt nhìn Phương Minh.
Lăng Dao khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn chằm chằm Phương Minh, hiển nhiên cô ấy thích nhất là thấy Phương Minh lâm vào tình cảnh quẫn bách.
"Cái kia, Tử Du, cậu bé này không phải con của anh, tình huống của anh em cũng biết mà, chỉ có điều bởi vì có chút nguyên nhân, cho nên một đoạn thời gian rất dài tới có thể anh sẽ phải chăm sóc cho cậu bé này."
Phương Minh gãi đầu một cái, ánh mắt nhìn hướng Diệp Tử Du, ở đây có nhiều người ngoài như vậy, cậu không tiện giải thích thân phận của bé trai, dù sao thân phận của bé trai này quá nhạy cảm, nếu như bị truyền đi, khiến một ít người có dụng tâm khác chú ý tới, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
"Anh Phương Minh, đương nhiên em tin tưởng anh."
Diệp Tử Du thấy vẻ mặt lúng túng của Phương Minh, đột nhiên bật cười, cô tuyệt đối không tin đứa bé trai này là con trai của Phương Minh, hơn nữa ở nơi như thế này đột nhiên xuất hiện một đứa bé trai, không cần nghĩ cũng biết đứa bé này có liên quan tới những kinh lịch của anh Phương Minh ở dưới nước.
Từ sau khi anh Phương Minh đi lên vẫn chưa từng nói những chuyện ở dưới nước, nói rõ anh không muốn để cho người khác biết tình huống dưới đáy nước, người thông minh như cô tự nhiên biết lúc này không phải là lúc hỏi tình huống cụ thể.
"Em trai này thật đáng yêu."
Diệp Tử Du đưa mắt nhìn về phía bé trai, không thể không nói bề ngoài của bé trai này cũng không tồi đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mập mạp trắng trẻo, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ muốn bóp một cái, nhất là khi tóc của cậu bé đã bị Phương Minh vò rối, càng tăng thêm vẻ đáng yêu.
Bé trai thấy Diệp Tử Du đưa tay qua đến, bị hù tới trốn nhanh ra sau chân Phương Minh, khuôn mặt dán lên bắp đùi Phương Minh, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ len lén đánh giá Diệp Tử Du.
"Không cần sợ, đây là của con này..." Phương Minh suy nghĩ một chút: "Đây là chị Tử Du của con."
"Con không muốn chị, con muốn mẹ."
Bé trai lắc đầu không muốn đi ra, lại còn nói ra những lời khiến khuôn mặt Diệp Tử Du đỏ ửng, mà sau một lúc kinh ngạc, nét mặt Phương Minh lộ vẻ ý vị thâm trường, dường như mang tiểu gia hỏa này từ cổ mộ đi ra, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu nha, chí ít ở dưới một số tình huống, tiểu gia hỏa này vẫn còn có tác dụng chán!
"Con biết tất cả mọi người đều có ba mẹ đấy, con có cha, con cũng phải có mẹ, hơn nữa cha chỉ có thể thích mẹ mà thôi."
Nghe được lời nói của bé trai, Phương Minh không có chút kỳ quái nào, đừng xem tuổi của bé trai này không lớn lắm, thế nhưng thụ linh đã thêm vào đầu của cậu bé một ít nhận thức cơ bản về thế giới, như vậy mới có thể khiến bé trai không đến mức trở thành một cậu bé ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận