Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 478: Tiềm lực (1)

Chương 478: Tiềm lực (1)
"Nhanh như vậy đã có thể dọn vào lâu đài ở rồi, Phương Minh, cậu có nhận xét gì về mảnh đất này không?"
Ngày đầu tiên tới lâu đài, Chu Hải liền đi một vòng dò xét toàn bộ lâu đài cứ như cậu ta mới là chủ lâu đài này, đương nhiên, điều khiến cậu ta bất mãn là người hầu trong lâu đài không có ai xinh đẹp cả.
Phương Minh bận lật tới lật lui vùng đất kia, mà Alice thì được bà vú chăm sóc đang lái xe đồ chơi.
"Anh, lên xe!"
Alice dừng xe bên cạnh Phương Minh, cất giọng non nớt nói rằng.
"Anh còn có chuyện phải làm, Alice tự chơi đi."
"Ah."
Alice rất hiểu chuyện rời khỏi, Chu Hải nhìn bóng lưng Alice rời đi, không nhịn được chậc chậc vài tiếng: “Phương Minh, tiểu tổ tông này nhà cậu thật không đơn giản à, nhiều xe đồ chơi như vậy mà những loại xe như Mercedes-Benz thì cô bé không thèm nhìn tới, vừa mở chính là Ferrari, tương lai đã định trước chắc chắn trở thành bại gia nữ."
"Sao cậu nói nhảm nhiều như vậy? Nếu rảnh rỗi không có chuyện gì để làm thì giúp tôi mở vòi nước lên đi."
Phương Minh không để ý tới Chu Hải, Alice vốn cũng không phải là đứa bé bình thường, hơn nữa, nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, bé gái được nuông chiều cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì.
Nghĩ đến nghèo nuôi con trai, Phương Minh lại nghĩ tới một tổ tông khác trong nước Phương Bảo Bảo, tiểu tổ tông này là do Tử Du cùng mẹ vợ tương lai của mình nuôi dưỡng, cũng không biết thế nào rồi, liệu cậu bé có bướng bỉnh hay không? Mấu chốt nhất là Phương Bảo Bảo giống như Alice, đều là những đứa bé có vấn đề, đều là những quả bomb hẹn giờ không biết sẽ phát nổ khi nào.
"Nếu có thể, đợi khi ổn định ở bên này liền nói Tử Du đưa Phương Bảo Bảo tới đây đi."
Phương Minh nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần cậu đột phá đến cấp bậc Địa Cấp thì không cần cố ý ẩn giấu hành tung của mình nữa, cường giả nhà họ Mục là không dám đặt chân tới bên này, mà người trẻ tuổi nhà họ Mục thì cậu lại không sợ chút nào, nếu như người trẻ tuổi nhà họ Mục thực có can đảm qua đây, cậu không ngại khiến đối phương triệt để ở lại nơi này.
"Chẳng qua Alice thoạt nhìn cũng đã ba bốn tuổi rồi, cũng đã tới tuổi nên đến nhà trẻ rồi." Chu Hải một bên mở khóa vòi nước, một bên hướng phía Phương Minh đề nghị.
Nghe được lời của Chu Hải, Phương Minh nhíu mày một cái, mặc dù cậu không rõ hiện tại Alice đã được bao nhiêu tuổi, nhưng từ ngoại hình đến xem thực sự là không khác gì đứa bé ba bốn tuổi, cái tuổi này những đứa bé ở nước Anh đứa bé hẳn là đều đã đến nhà trẻ.
Chỉ là, Phương Minh chậm chạp không thể quyết định, bởi vì tình huống của Alice rất phức tạp, cô bé là Huyết tộc, nếu như trong thời gian ở nhà trẻ ngoài ý muốn làm những đứa trẻ khác bị thương, đến lúc đó cậu muốn cứu bồ cũng không có cách nào.
"Tôi nói không phải là cậu có tính yêu thích trẻ con đấy chứ?"
Chu Hải đột nhiên cao giọng dẫn tới không ít người hầu đều tò mò nhìn về phía bên này, trong mắt những người hầu ở đây, bọn họ hoàn toàn không hiểu tính cách của hai người chủ phương đông mới tới này, do đó cũng có ý muốn tìm hiểu nghiên cứu một chút.
Cho nên cũng may mà Chu Hải nói tiếng phổ thông, bằng không mà nói nếu những lời kia rơi vào trong tai mấy người hầu này còn không biết sẽ dẫn phát điều tiếng như thế nào.
Cảm thụ được ánh mắt lạnh như băng của Phương Minh, trên mặt Chu Hải có chút xấu hổ, hậm hực nói: "Tôi cũng chỉ đùa với cậu thôi mà, chẳng qua thực sự là nên lo lắng vấn đề này rồi, cậu cũng không thể chăm sóc cô bé cả đời được, trẻ con vẫn là phải chơi với bạn bằng tuổi đấy, bằng không thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề tâm lý."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Alice, thời khắc này Alice đang chơi đùa rất vui vẻ, ở đó cười khanh khách, chẳng qua Phương Minh cũng biết Chu Hải nói đúng.
Một đứa bé nếu rời khỏi môi trường tập thể rất có thể sẽ trở nên tự cô lập mình, bởi vì thế giới của trẻ con chỉ có trẻ con mới có thể hiểu được, đây là điều mà bất kỳ người nào cũng đều không sửa đổi được, mà dựa vào tài lực hiện tại của Phương Minh muốn mời giáo viên riêng cho Alice cũng không phải vấn đề khó khăn gì, nhưng quan trọng là nếu cậu làm như vậy, Alice vẫn sẽ lạc loài.
"Cậu tìm hiểu xem ở gần đây có nhà trẻ tư nhân nào tốt không."
Đối với phương pháp giáo dục ở nước Anh Phương Minh vẫn hiểu, giáo dục ở nước Anh chia làm hai loại, một loại là giáo dục tinh anh, một loại là giáo dục phổ thông, người có tiền thường để con mình tiếp xúc với nền giáo dục tinh anh, mà nhà người thường thì tiếp nhận nền giáo dục công lập.
Chi phí tiêu dùng ở nước Anh rất cao, nhưng riêng chi phí giáo dục lại rất thấp, đương nhiên không tính nhà trẻ tư nhân, nhưng Phương Minh cũng không thiếu chút tiền như vậy.
"Được rồi, vấn đề này cứ giao cho tôi."
Chu Hải gật đầu liền xoay người đi làm, mà Phương Minh thì tiếp tục đào đào xới xới mảnh đất này, trải qua một hồi xử lý, cỏ dại trên mảnh đất này đều đã bị cậu dọn sạch rồi.
Lúc trước, Chu Hải hỏi Phương Minh có cách lý giải gì về khu đất này không, thế nhưng Phương Minh không trả lời, trên thực tế không phải cậu không muốn nói cho Chu Hải, mà là bởi vì cậu cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Có một loại đất như vậy đấy, không thể giải thích theo lý lẽ phong thủy bình thường được, bởi vì mặc kệ cậu dùng cách thức lý giải nào cũng đều không thể giải thích rõ ràng, không phù hợp với bất kỳ lý luận phong thủy nào, loại đất này là phá phong địa.
Nghịch phong địa, không phải nói đất này không tốt, mà là nói cho dù là thầy phong thủy nào cũng sẽ nhìn lầm, bởi vì cho dù là dùng la bàn đến đo lường, hay là dùng lý luận phong thủy đến thôi đoán đều không thể đưa ra được kết luận đúng.
Cho nên cái gọi là nghịch phong chính là chỉ mảnh đất đi ngược lý luận phong thủy.
Nghịch phong địa được hình thành như thế nào, không một thầy phong thủy nào biết được, chí ít từ xưa đến nay không hề có thầy phong thủy nào có thể giải thích cặn kẽ về nó, mà sở dĩ Phương Minh có thể biết nó là bởi vì sư phó cậu đã từng nói với cậu.
Nghịch phong địa được hình thành không phải do tự nhiên bồi dưỡng, mà là do người tạo thành, về phần cách thức hình thành pháp tắc thì có rất nhiều, chí ít Phương Minh đã từng thấy sư phó mình tạo thành một khối nghịch phong địa đấy.
Mà lúc ấy sư phó cậu cũng không làm gì đặc biệt cả, chỉ ngồi tĩnh tọa ở mảnh đất sau đạo quan nửa tháng mà thôi. Nửa tháng sau, sư phó của Phương Minh đứng dậy rời khỏi mảnh đất này, nhưng từ đó về sau, mảnh đất này liền không mọc lên được một ngọn cỏ nào, tựa như mảnh đất chết vậy.
Dựa theo lời của ông ấy thì ông ấy tu luyện ở đó đã hấp thu tất cả sinh cơ của khu vực này, trong vòng ba mươi năm, khu vực này sẽ không có bất kỳ thực vật nào xuất hiện, trừ phi long mạch di động, nhưng thời gian ba mươi năm, cơ bản long mạch sẽ không có chút biến hóa nào đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận