Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 290: Kẻ thù nhà họ Trần đã đến.

Chương 290: Kẻ thù nhà họ Trần đã đến.
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Tiệm trà nhà họ Trần.
Hoàn toàn vắng vẻ, do từ hai hôm trước tất cả nhân viên của quán đều đã nghỉ việc. Tuy họ không biết vì sao cô chủ lại đóng cửa tiệm trà nhưng cầm trong tay số tiền lương ba tháng rời khỏi tiệm, không một nhân viên nào có lời trách móc.
Tiệm trà nhà họ Trần đóng cửa đã ba ngày. Nhưng đến sáng nay, cửa tiệm trà lại được mở trở lại, hơn nữa tất cả người nhà họ Trần đều có mặt ở tiệm trà.
Trên khuôn mặt tất cả mọi người đều mang vẻ căng thẳng, vì họ biết hôm nay có ý nghĩa như thế nào với nhà họ Trần họ, liên quan đến sự tồn vong của người nhà họ Trần họ.
“Tất cả làm gì vậy? Sao ai cũng ủ rũ hết vậy? Người nhà họ Trần chúng ta vẫn chưa bị thua, mà cho dù có thua đi chăng nữa, đó cũng là số mệnh nhà họ Trần chúng ta, cho dù có chết cũng phải chết trong tôn nghiêm.”
Trần Hán Sinh nhìn thấy bộ dáng mất tinh thần của con cháu ông, trên mặt tỏ vẻ tiếc nuối luyện sắt không thành thép, chỉ khi nhìn đến cô cháu gái Trần Tâm Di, trong mắt ông mới có thần sắc vui mừng.
Trong tất cả con cháu của ông, duy chỉ có Trần Tâm Di là có thiên phú nhất, hơn nữa những mặt khác cũng rất tốt, nếu bồi dưỡng lâu dài sẽ vượt qua cả ông nữa.
Chỉ có điều…
Trên mặt Trần Hán Sinh tỏ ra tiếc nuối và áy náy. Nếu nhà họ Trần lần này thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này, người ông cảm thấy tiếc nuối và có lỗi nhất chính là cô cháu gái này.
“Ba, chú Giang nói hôm nay chú có chuyện không đến được.”
“Bác Lý nói bác không thấy khỏe trong người, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra rồi.”

“Mấy ông già khốn nạn đó, trước kia gặp rắc rối tìm nhà họ Trần chúng ta cầu xin giúp đỡ, có lần nào mà chúng ta không tận lực giúp không? Bây giờ đến nhà họ Trần chúng ta gặp nạn, vậy mà cả đám chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.”
Trần Đại Chiêu chửi ầm lên, còn vẻ mặt Trần Hán Sinh lại không thay đổi mấy. Vợ chồng như chim trú trong rừng, gặp nạn ai cũng tự bay đi. Ngay cả vợ chồng còn như thế, huống hồ chi cái gọi là bạn bè.
Lần này nhà họ Trần gặp đại nạn, những người được gọi là bạn bè này tất cả đều khoanh tay đứng nhìn hoặc trực tiếp đóng cửa không tiếp, cũng không nằm ngoài dự kiến của ông.
Đương nhiên ông cũng có thể lý giải, nếu đổi lại là bạn bè ông phải đối mặt với một kẻ thù mạnh như vậy, vì gia tộc của mình, ông cũng sẽ chọn việc tự giữ lấy thân.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, không một ai bước vào tiệm trà.
Chín giờ sáng, mấy chiếc xe sang trọng đột nhiên dừng trước cửa tiệm. Thấy mấy chiếc xe sang xuất hiện, người nhà họ Trần ai cũng đều tỏ ra căm phẫn, vì họ biết kẻ thù đã đến rồi.
Trên chiếc xe đầu tiên, hai ông lão và hai người trẻ tuổi một nam một nữ bước xuống xe. Chàng trai mặc áo trắng, nhìn từ xa trông giống như áo tang, đơn giản mộc mạc.
Sau khi bốn người xuống xe, những chiếc xe phía sau cũng có hơn mười người bước xuống, có cả nam lẫn nữ, nhưng đa phần đều là người trung niên.
“Mở cửa, đón khách!”
Ánh mắt Trần Hán Sinh dừng trên người chàng trai mặc áo trắng, đồng tử hơi co lại, ngay sau đó liền trầm giọng phân phó nói.
Thua người không thua trận. Nhà họ Trần họ cho dù có bị diệt vong, vậy cũng phải thua có tôn nghiêm có khí thế.
Nhà họ Trần mở rộng cửa tiệm trà. Trần Hán Sinh đứng trước cửa: “Trần Hán Sinh đại diện nhà họ Trần hoan nghênh các đồng nghiệp đã đến đây.”
Người tới, đều là người trong giới tu luyện.
Những người này, có một nửa Trần Hán Sinh đã từng gặp, thậm chí không ít người trước kia đều gọi ông một tiếng tiền bối Trần, hai tiếng tiền bối Trần, nhưng hiện tại cũng đứng ở phía đối lập.
Thấy ánh mắt Trần Hán Sinh đảo qua, không ít người trong nhóm người này liền cúi đầu, mắt chớp chớp không dám đối diện với Trần Hán Sinh. Họ cũng chỉ là bất đắc dĩ, lần này lai lịch đối thủ của nhà họ Trần quá lớn, họ không thể không đi theo nịnh nọt.
“Mạn Mạn.”
Chàng trai áo trắng gọi một tiếng với cô gái đứng bên cạnh. Cô gái gật đầu, từ trong xe lấy ra một cái hũ, một hũ tro cốt.
Nhìn thấy hũ tro cốt này, trên khuôn mặt Trần Hán Sinh cũng lộ vẻ phức tạp, nhưng ông cũng không nói lời nào, chỉ làm một tư thế mời vào.
Chàng trai áo trắng đi đầu bước vào tiệm trà, những người khác cũng nối đuôi theo sau.
Đại sảnh tiệm trà rất lớn. Sau khi chàng trai áo trắng vào đại sảnh liền đặt hũ tro cốt trên chỗ bài vị cao nhất, nơi đó đang thờ phụng tượng Quan Âm Bồ Tát.
“Thật quá đáng, làm như đây là nhà của anh ta vậy.”
Người nhà họ Trần tức giận nhìn chàng trai áo trắng, định mở miệng thì bị Trần Hán Sinh ngăn: “Người chết lớn nhất.”
Đặt hũ tro cốt xong, chàng trai áo trắng còn thắp ba nén nhang. Lúc này Trần Hán Sinh cũng bước lên trước: “Tôi cũng muốn thắp nhang cho Lữ huynh.”
Lữ Trí Thần nhìn Trần Hán Sinh, lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Không cần ông ở đây giả mù sa mưa, lần này chúng tôi đến đây chính là để trả thù.”
Cô gái trẻ tuổi được gọi là Mạn Mạn căm tức nhìn Trần Hán Sinh. Nếu lúc trước bác Lữ không chết, anh Trí Thần mấy năm nay sao lại chịu khổ nhiều như vậy chứ. Nghĩ đến tất cả những đau khổ mà anh Trí Thần phải chịu đựng, cô ta càng hận nhà họ Trần.
Trần Hán Sinh cũng không cưỡng cầu. Lúc này, tiệm trà không ngừng có người đi vào. Những người này đa số đều ăn mặc theo phong cách Trung Quốc. Trong một giờ ngắn ngủi, đại sảnh tiệm trà đã có gần một trăm người.
“Cảm ơn các bạn đồng nghiệp đã đến đây, nếu nhà họ Trần tôi chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn xin mọi người thứ lỗi.”
Trần Hán Sinh ôm quyền về phía đám đông. Thái độ ôn hòa của ông cũng khiến những người đến đây cảm thấy khâm phục, đối mặt với nạn diệt vong vẫn còn có thể duy trì phong thái như vậy, những người này tự cảm thấy mình không bằng.
“Thật đáng tiếc, nếu lần này người mà nhà họ Trần đối địch không có người đó chống lưng, tôi thật sự sẽ đứng bên phía nhà họ Trần.”
“Đúng vậy, nhà họ Trần thái độ làm người không tệ, chỉ có thể nói số mệnh trêu ngươi.”

Có người trong đám đông nhỏ giọng bàn tán. Ông lão đứng bên cạnh Lữ Trí Thần hừ một tiếng, tiếng nói đó lập tức im bặt.
Thân phận ông lão này không phải người bình thường, mà chính là cường giả cấp Nhân giai hậu kỳ, không phải là người họ có thể đắc tội nổi.
“Ồn ào vậy, xem ra người lão phu đợi không đến muộn rồi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng động khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy hình bông hoa mai trên ngực người mới xuất hiện ở cửa, tất cả đều tỏ ra kinh sợ mà tránh ra nhường đường.
“Người phái Hoa Mai đến rồi.”
Có người nhận ra thân phận người này - người của phái Hoa Mai, hơn nữa ông lão dẫn đầu còn là trưởng lão phái Hoa Mai.
Phái Hoa Mai là một trong những môn phái bậc trung trong giới tu luyện, thực lực trong giới tu luyện xem như cũng không tệ, ít nhất là đại đa số người ở đây là gia tộc nhỏ lẻ, vậy nên đối với họ mà nói, môn phái là một sự tồn tại cao đến nỗi không thể với tới được.
“Cầu huynh, phong thái vẫn như xưa.”
“Ha ha, Tiền huynh lâu rồi không gặp.”
Vị Cầu trưởng lão của phái Hoa Mai chào hỏi với ông lão đứng bên cạnh Lữ Trí Thần, còn những người khác ông ta chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.
“Đây chính là người nhị công tử nhìn trúng đây đúng không, quả nhiên không tệ.”
Cuối cùng, ánh mắt Cầu trưởng lão dừng trên người Lữ Trí Thần. Lữ Trí Thần hướng đối phương gật nhẹ đầu. Trưởng lão của một môn phái có thể lên tiếng trước, trong lòng anh ta biết rõ, đây không phải là nể mặt mũi anh ta, mà là nể mặt mũi nhị công tử.”
“Chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu tôi được chứ?”
Lại một giọng nói sang sảng phát ra ngoài cửa, một ông cụ lưng còng xuất hiện. Chỉ có điều khi nhìn thấy ông cụ này, tất cả những người có mặt ở đây đều biến sắc, không ai dám tỏ ra khinh bỉ chiếc lưng còng của đối phương.
“Lão gù, sao ông lại đến đây?”
Ông lão bên cạnh Lữ Trí Thần và Cầu trưởng lão khi nhìn thấy ông cụ lưng còng trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc, cuối cùng, người lên tiếng là Cầu trưởng lão.
“Lão tình cờ đi ngang qua đây, muốn vào xem náo nhiệt, chắc mọi người sẽ chào đón nhỉ.”
“Lão gù lão cứ nói vậy. Nếu sớm biết lão muốn đến đây, tôi đã gọi Tôn huynh đến luôn rồi, ông ấy nhớ lão lắm.”
Các ông lão trò chuyện với nhau, những người khác ở đây không ai dám lên tiếng cắt ngang, bởi họ biết ba vị này không cùng một tầng cấp với họ. Ba người này chính là những cường giả cấp Nhân hậu kỳ, họ chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.
Thế nhưng, cũng không phải là không có ai dám ngắt lời.
“Các vị tiền bối, hôm nay là cuộc chiến thư diệt môn của nhà họ Trần tôi. Các ông không nghĩ như thế này có chút tiếng khách át tiếng chủ sao?”
Trần Tâm Di lên tiếng. Cô vừa thốt ra những lời này, đồng loạt tất cả ánh mặt đều nhìn về phía cô, trên khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Con nhỏ này lá gan không nhỏ, vậy mà dám cắt ngang câu chuyện của ba vị đại lão đây.
Ông lão lưng còng được gọi là lão gù ánh mắt như bắn điện về phía Trần Tâm Di, nhưng Trần Tâm Di không hề có chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Trần Tâm Di thầm nghĩ, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không thay đổi được kết cục của nhà họ Trần, vậy thì nhà họ Trần các cô còn có gì phải sợ chứ? Cùng lắm thì chết thôi.
“Không biết lớn nhỏ! Người lớn đang nói chuyện, có chỗ cho cô xen mồm vào hả? Người nhà họ Trần mấy người đúng là vô giáo dục.”
Trương Mạn mở miệng, khi nhìn đến Trần Tâm Di, trong mắt cô ta đầy sự ganh tị. Dung mạo của Trần Tâm Di hơn cô ta, điều này khiến trong lòng cô ta không hề phục, vậy nên mới cố ý châm ngòi, chính là muốn mấy vị tiền bối này có thể ra tay trừng trị Trần Tâm Di.
“Giáo dục, vậy còn phải xem là đối với ai nữa.” - Trần Tâm Di thẳng thừng cãi lại.
“Cô…”
“Mạn Mạn.”
Lữ Trí Thần mở miệng quát ngăn Trương Mạn, ánh mắt thoáng nhìn Trần Tâm Di. Cảm ơn các vị tiền bối có thể đến đây. Lần này là ân oán giữa nhà họ Lữ tôi và nhà họ Trần, hi vọng các vị tiền bối có thể đứng một bên xem.”
Ông lão lưng còng hơi thâm ý nhìn Lữ Trí Thần. Lão ta mới nãy quả thật có ý nghĩ sẽ ra tay, một là vì duy trì uy danh của mình, hai là muốn đánh phủ đầu nhà họ Trần, thuận tiện để nhị công tử nợ lão ta một nhân tình.
Nói thật, sở dĩ lão ta đến đây, chính là vì nể mặt mũi nhị công tử. Nếu không một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Trần đây làm sao mà lão ta thấy hứng thú chứ?
Nhưng Lữ Trí Thần vừa mở miệng đã khiến lão ta không có lý do để ra tay, chỉ biết hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
“Dựa theo ước định của thư diệt môn bắt đầu trận đầu tiên đi.”
Lữ Trí Thần không nói nhiều nữa, Trần Hán Sinh cũng gật đầu. Hai người đồng thời lấy ra thư diệt môn, hai tờ giấy một trắng một đỏ. Lữ Trí Thần lấy ra là màu đỏ. Trần Hán Sinh cầm là màu trắng. Hai người đồng thời bỏ tờ giấy vào chậu than, sau đó châm lửa đốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận