Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 528: Thật sự bị cắn hỏng rồi sao?

Chương 528: Thật sự bị cắn hỏng rồi sao?
Trong thời gian một tuần, Phương Minh ở đập chứa nước khoan tổng cộng được hai mươi bốn lỗ. Kích thước và chiều sâu mỗi lỗ không giống nhau, sâu nhất ước chừng khoảng ba mét, cạn nhất chỉ có mười xentimét.
Ngoài ra, đường kính những cái lỗ này cũng không giống nhau, dài nhất cỡ hai mét, còn ngắn nhất chỉ có mười xentimét.
"Cuối cùng cũng xong."
Nhìn những cái lỗ này, trên mặt Phương Minh liền nở nụ cười hài lòng. Bước đầu tiên cuối cùng đã hoàn thành, cũng là bước khó nhất.
Làm long mạch mới sống lại, thực ra cách Phương Minh áp dụng cũng giống như châm cứu chữa bệnh. Hai mươi bốn lỗ này tương đương hai mươi bốn ngân châm. Điểm khác nhau là châm cứu là châm lên huyệt vị trên cơ thể người, còn ở đây đối ứng là hai mươi bốn vì tinh tú.
Mượn lực tinh tú để sửa lại địa thế nơi đây. Đây là mục đích của Phương Minh.
"Tiểu Tuyết, em giúp anh đi làm một việc. Em đi chợ mua một ít cá về đây, nhớ rõ, phải mua đủ loại cá, phải còn sống. Mua hai mươi bốn loại cá là được rồi."
Phương Minh không tính sẽ tự đi mua. Cũng có ngày cậu gặp phải phương diện mà mình hầu như không hề có chút kiến thức nào. Tuy không đến nỗi không phân biệt được ngũ cốc, nhưng về mấy chuyện rau củ cá tôm cậu đúng là không bằng Tần Tuyết thật.
Đương nhiên, sở dĩ bảo Tần Tuyết đi mua là vì Phương Minh còn có một nguyên nhân khác. Cậu còn chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành.
Tần Tuyết ngoan ngoãn đi ra chợ, trong đập chứa nước chỉ còn lại một mình Phương Minh. Sau khi cầm máy móc thiết bị xuống đập, Phương Minh ngửa đầu lên nhìn trời. Căn cứ dự báo thời tiết, hôm nay sẽ có mưa to. Lúc này trời cũng đã bắt đầu xuất hiện mây đen, không khí vô cùng oi bức.
Chỉ cần là người có chút kiến thức về thường thức đều sẽ biết, đây là dấu hiệu trời sắp mưa. Đối với Phương Minh, cậu thậm chí còn có thể căn cứ thời tiết hôm nay suy đoán, khoảng hai mươi phút nữa trời sẽ mưa.
Hai mươi phút sau, mưa nhanh chóng rơi xuống. Mưa to tầm tã, hạt mưa to như đá không ngừng rơi xuống.
Chỉ có điều, mưa to tới nhanh đi cũng nhanh. Chưa đến nửa tiếng sau, mưa liền dứt.
Sau khi mưa tạnh, Phương Minh đi đến đập chứa nước. Bên trong hai mươi bốn lỗ đều có nước mưa, nhưng ngoại trừ mấy lỗ ngắn và lỗ nhỏ đựng đầy nước, mấy lỗ khác đều chưa đầy.
Nhưng đối với Phương Minh vậy là đủ rồi. Nước này giống như thuốc, chỉ cần có nước cậu mới có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Mưa nửa tiếng đồng hồ, vẫn chưa đủ để khiến đất mềm. Quan trọng nhất là, nước mưa trong đập chứa nước không ngừng giảm. Chỉ mới vài phút trôi qua mà hai cái lỗ vốn đầy nước đều có thể thấy rõ mực nước đang giảm xuống.
Phương Minh xách một cái thùng gỗ, cầm một cái ca nhanh chóng lấy từ mỗi lỗ một ca nước đổ vào trong thùng, cuối cùng có được một thùng nước.
Xách theo thùng nước, Phương Minh đi như bay đến sườn núi, hướng đến chỗ lò rèn sắt đã bỏ hoang kia. Cũng may thân hình Tần Dương này khá được, sức lực không nhỏ, đi đường núi hơn hai trăm mét cũng không tính là vất vả.
Đi đến trước lò rèn sắt, Phương Minh trực tiếp dùng tay tạo ra bên cạnh lò rèn sắt hai mươi bốn cái hố nhỏ. Do trời mưa, đất khá mềm, cho dù không cần đến dụng cụ cũng không mất bao nhiêu thời gian của Phương Minh.
Phương Minh đổ nước từ thùng gỗ vào hai mươi bốn cái hố này, rồi nhanh chóng lấy đất lấp lại. Làm xong, Phương Minh chạy không ngừng, nhưng lần này cậu không phải trở lại đập chứa nước, mà là đi tới hồ nước nhỏ thuộc phần đất nhà họ Tần kia.
Đập chứa nước cạn khô, cả phía sau núi cũng thiếu nước, duy chỉ có hồ nước nhỏ này là chưa bao giờ cạn nước. Đã từng có thôn dân hoài nghi có thể dưới hồ nước có nước ngầm. Nhưng vô luận họ đào khoét thế nào cũng không tìm thấy mạch nước ngầm nào, cuối cùng xác định nước trong hồ là nước đọng, chỉ có điều tốc độ bốc hơi chậm một cách kỳ lạ.
Cũng bởi vì điều này mà khiến những thôn dân có ý định lợi dụng nước trong hồ nhỏ này để tưới ruộng đất cuối cùng chỉ có thể quyết định bỏ mấy mảnh đất này.
Đi đến trước hồ nước nhỏ, Phương Minh trực tiếp nhảy xuống, sau đó tay quờ quạng gì đó dưới hồ. Nửa ngày sau, Phương Minh cũng ló đầu lên, trong tay còn cầm hai viên đá đen nhẵn bóng.
Cầm hai viên đá này, Phương Minh ra khỏi hồ nước, trên mặt nở nụ cười.
“Ca sát!”
Đập hai viên đá này vào nhau, trên mặt đá xuất hiện vết nứt. Phương Minh lấy tay tách vết nứt ra, bóc lớp vỏ đen bên ngoài, lộ ra một viên đá như ngọc trắng.
Hoặc nói chính xác hơn là, đây là hai viên ngọc trắng.
"Đây là đá Long Nhãn, quả nhiên mình đoán không sai mà."
Phương Minh lẩm bẩm. Cái gọi là đá Long Nhãn trên thực tế là do khí long mạch ngưng tụ thành, tổng cộng chỉ có hai viên. Sau khi long mạch thành hình, hai viên đá Long Nhãn nghe đồn sẽ hóa thành mắt rồng, biến mất không thấy nữa.
Địa thế bị phá hủy, lớp vỏ đen vật chất bên ngoài đá Long Nhãn khiến long mạch giống như đã ngủ say không thể sống lại. Việc Phương Minh làm là rửa sạch đá Long Nhãn này, chỉ có như vậy long mạch mới có thể sống lại.
Lột sạch lớp vỏ đen vật chất bên ngoài đá Long Nhãn không để lại vết đen nào xong, Phương Minh thả hai viên đá này lại vào trong hồ nước. Đến hiện tại, cậu xem như đã hoàn thành hơn phân nửa.
Hai tiếng sau, Tần Tuyết dẫn hai người đàn ông đến chỗ đập chứa nước. Hai người đàn ông này xách một cái thùng nước, là người bán thủy sản ngoài chợ.
"Anh, em đã mua hai mươi bốn loại cá anh cần rồi đây."
Tần Tuyết đầu đầy mồ hôi. Nói thật, ở thị trấn nhỏ nếu muốn tìm hai mươi bốn loại cá khác nhau quả thật là một chuyện không dễ. Trên thực tế phần lớn chợ chỉ bán mấy loại cá thông thường như cá trắm cỏ, cá chép, cá trích và cá chuối.
"Vất vả hai đại ca rồi."
Phương Minh cho hai người đưa cá tới thêm một trăm tệ tiền bồi dưỡng. Sau khi để hai người ra về, cậu khiêng thùng nước này đến phía dưới đập chứa nước.
Trước lỗ thứ nhất, Phương Minh bỏ cá chép vào.
Trước lỗ thứ hai, Phương Minh bỏ cá trích vào.
Trước lỗ thứ ba, Phương Minh bỏ cá trắm cỏ vào.
Lỗ thứ tư, Phương Minh bỏ tôm hùm vào.
Lỗ thứ năm, Phương Minh bỏ cá chuối vào.
Lỗ thứ sáu, Phương Minh bỏ cá bò vào.

Sau khi bỏ cá vào hai mươi bốn cái lỗ, Phương Minh liền lấy đất bên cạnh lấp lỗ lại.
"Anh?"
Tần Tuyết đứng bên cạnh thấy thế liền tỏ ra hoang mang. Hai mươi bốn lỗ này anh trai đã vất vả đào lên, sao giờ lại muốn lấp đi? Hơn nữa sau khi lấp đất không phải những con cá kia sẽ chết sao?
Lần đầu tiên, Tần Tuyết đột nhiên có chút dao động với suy nghĩ trong lòng cô bé. Chẳng lẽ anh mình đúng thật như lời người trong thôn đã nói, bị rắn độc cắn đến hỏng đầu rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận