Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 220: Đổ vỏ một cách hoàn mỹ

Chương 220: Đổ vỏ một cách hoàn mỹ
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
Khi Trần Dương không kiên trì nổi nữa ngồi bệt xuống đất thì cả lương đình theo đó đột nhiên gió lớn thét gào, mấy học trò của Vương Thắng Lợi từng người bị gió thổi không mở mắt nổi, thân thể lung lay sắp ngã.
“Ngồi trước bàn thờ của sư phụ Lỗ Ban, bảo vệ đệ tử muôn đời hưng thịnh, một thước được chuyện hưng suy, nơi cao một trượng hóa thành bình nguyên.”
Cây búa trong tay Vương Thắng Lợi được đổi thành một cây thước, mà lúc gõ cây thước này lên cột gỗ thì trận cuồng phong kia tuy đáng sợ nhưng theo đó lại không thổi lên người mấy học trò của ông ta nữa.
“Chú ngữ thợ mộc?”
Phương Minh ở một bên hơi kinh ngạc, Vương sư phó này thế mà không đơn giản còn hơn suy nghĩ của cậu, thước đo kia không phải thước đo bình thường, thế mà lại chính là một linh khí sắp thông linh.
Thợ mộc, ở rất nhiều nơi kiêm nhiệm luôn chức thầy âm dương, lấy một nhánh thợ mộc mà nói, bọn họ ngoại trừ dựng rường cột ra thì còn đóng quan tài cho người chết, cho nên thợ mộc cũng có chú ngữ của riêng mình.
Đùng đùng!
Cùng với cuồng phong còn có tiếng sấm nữa, trên bầu trời đảo nhỏ, toàn bộ bầu trời trên thành phố Thụy Lệ giờ phút này trở thành tác phẩm của sấm sét, tiếng sấm cuồn cuồn làm chấn động mọi người trong thành phố.
“Chuyện gì vậy, sắp mưa à?”
Mọi người trong thành phố Thụy Lệ giờ phút này đều ngẩng đầu lên nhìn trời cao, nhưng điều khiến bọn họ thấy quái dị đó là mặt trời vẫn đang chói chang sao lại có tiếng sấm được chứ?
“Trần Dương, đứng dậy thắp nhang, ngồi chính giữa chòi nghỉ đi.”
Phương Minh nghe thấy tiếng sấm thì vẻ mặt nghiêm nghị một chút, cậu biết đây là do linh hồn long mạch đang biểu lộ sự bất mãn của nó, rất rõ ràng rằng mảnh đất này khong khiến nó hài lòng lắm.
Trần Dương nghe lời Phương Minh nói, tuy cả người mệt lả nhưng vẫn chật vật đứng lên, sau đó lảo đảo đi tới chính giữa chòi nghỉ.
Ở chính giữa chòi nghỉ có một bàn đá, ở trên bàn đá có một lư hương xi măng, phía trên có khắc hình hoa văn rồng.
Thắp nhang, cắm vào trong lư xong, Trần Dương nhìn về phía Phương Minh, chở chỉ thị tiếp theo của Phương Minh.
“Đổ toàn bộ máu huyết còn sót lại trong ngọn đèn vào trong lư hương.”
Lúc này Phương Minh cũng đi tới phía chòi ngỉ, cuồng phong thổi lên khiến người cậu hầu như đi một bước thì run rấy ba bước, vốn chỉ có mười bước là tới nhưng đi ước chừng cũng hơn một phút.
Đi vào trong chòi nghỉ, Phương Minh nắm tay phải của Trần Dương lên, đưa tay của Trần Dương lên thật cao, nói: “ Bây giờ tôi niệm cái gì ông phải niệm cái đó.”
Trần Dương gật đầu tỏ ý hiểu.
“Đệ tử Trần Dương, nguyện cùng linh hồn long mạch kết thúc khế ước sinh tử, từ nay về sau mãi thủ hộ ở Tây Nam, bảo vệ long mạch.”
“Đệ tử Trần Dương, nguyện cùng linh hồn long mạch kết thúc khế ước sinh tử, từ nay về sau mãi thủ hộ ở Tây Nam, bảo vệ long mạch.”
Lư hương rung lên ba lần nhưng cuồng phong vẫn không dừng lại, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Phương Minh nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn trời cao, nói: “ Long mạch thiên hạ, ra tận Côn Lôn, Tổ Long làm chứng, nếu các hạ ở lại nơi đây, từ nay về sau mãi trấn giữ Tây Nam, ơn phúc cho muôn dân, tu công đức vô lương, nhận sự chăm sóc của Tổ Long, không hẳn không thể trở thành nhánh rồng thứu mười ba.”
Đùng đùng!
Đáp lại lời của Phương Minh là một tràn tiếng sấm, mà theo tiếng sấm vang vọng, toàn bộ thân hình của Trần Dương đột nhiên run rẩy, trong mắt mấy người Trần Bách Vạn cách đó không xa, tuy Trần Dương vẫn là dáng vẻ đó nhưng khí thế cả người cũng hoàn toàn thay đổi.
Trần Dương lúc trước mang tới cảm giác gầy yếu thế nhưng Trần Dương lúc này tuy thân thể run rẩy nhưng cổ khí thế kia tuyệt nhiên không giống, tràn đầy bá đạo.
Khí thế, chỉ là một thứ gì đó rất huyền diệu khó giải thích, có thể hết lần này tới lần khác khiến người ta cảm nhận được đây là khí thế một hào quang lâu dài mang đến.
Trần Dương không có loại khí chất bá đạo này, thế nhưng linh hồn long mạch lại có, thấy khí thế Trần Dương thay đổi, trên mặt Phương Minh cuối cùng cũng nở nụ cười.
Đây là do linh hồn long mạch đang kí khế ước sinh tử cùng Trần Dương, từ nay về sau Trần Dương sẽ dành cả đời để bảo vệ cho linh hồn long mạch, không được rời khỏi Thụy Lệ, trừ phi có một ngày hồn long mạch rời đi.
Nhưng sự tồn tại của linh hồn long mạch này, mấy chục trên trăm năm mới xoay người, mấy trăm năm không động đậy là chuyện bình thường, nói như vậy, lúc Trần Dương còn sống chỉ sợ không đợi được rồi.
Tiếng sấm tiêu tán, thân thể Trần Dương không hề run rẩy nữa, mà cũng vào lúc mọi người nghĩ như vậy là kết thúc thì hai mương đất đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lục, ánh sáng này nhanh chóng lấp đầy mương đất, mà đợi tới khi ánh sáng mất đi mọi người mới nhìn rõ màu xanh này là đồ gì, ngoại trừ Phương Minh, ai cũng đều phát ra tiếng khiếp sợ.
Ngọc bích, hai con mương đất cứ thế lấp đầy ngọc bích xanh biếc không chút đường vân.
Một trước một sau, dài hơn sáu mươi mét, mương đất sâu năm mươi centimet đều tràn đầy ngọc bích, cái này cần phải tốn bao nhiêu cân ngọc bích đây.
“Ngọc bích đế vương cực phẩm giá trị liên thành.”
Giọng của Trần Bạch Vạn có chút run rẩy, lập nghiệp bằng ngọc bích thì liếc mắt cũng nhận ra mấy cái này là ngọc bích trân quý, có thể nói, toàn bộ thị trường ngọc bích hiện nay chưa từng có nhiều ngọc bích để vương cực phẩm đến vậy.
Giá trị của những viên ngọc bích này sẽ hơn trăm tỷ, thậm chí có thể sẽ tới nghìn tỉ, đây còn là do nhiều ngọc bích đế vương cực phẩm xuất hiện đột ngột sẽ tấn công giá cả trong thị trường của ngọc bích đế vương.
Dù sao thì sở dĩ ngọc bích đế vương có giá cả đắt đỏ là vì hiếm, nhưng nếu như cứ tuôn ra thị trường chút chút thì giá tổng giá trị của đống ngọc bích này tuyệt đối sẽ hơn nghìn tỉ.
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười khổ, nhiều ngọc bích đế vương như vậy cũng khiến cậu có chút rung động, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của mấy người xung quanh đang trở nên dồn dập.
“Những viên ngọc bích này không thể động vào, nếu ai lấy những viên ngọc bích này thì kết cục sẽ giống như hội trưởng Trần ông năm đó động vào ngọc bích rồng vậy, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với cảnh ngộ của Trần Dương bây giờ nữa.”
Phương Minh không mở miệng nhắc nhở bỏ ý định trong đầu trước mắt của mấy người này không được, chỉ là chỗ này trừ nhà của Trần Bách Vạn ra thì còn có Vương Thắng Lợi và bốn học trò của ông.
“Vương sư phó, các sư phụ, đây là hơi thở của long mạch hóa thành, toàn bộ long mạch vào Thụy Lệ, sẽ tạo ơn phúc cho toàn bộ bách tính Thụy Lệ, nếu có ai động tâm với mấy ngọc bích mày, phá hư hoặc đào bới nó, chẳng những sẽ mang tai nạn tới cho mình và người thần hơn nữa còn trở thành tội nhân thiên cổ của toàn Thụy Lệ
Để tăng sức thuyết phục, Phương Minh còn cố ý nói chứng bệnh trên người Trần Dương ra, quả nhiên, nghe cậu nói xong lời này, hô hấp của Vương Thắng Lợi và bốn học trò mới dần khôi phục lại bình thường.
“Cậu Phương yên tâm, Vương Thắng Lợi tôi tuy không được đọc nhiều sách nhưng cũng biết một chút, tiền tài bất nghĩa không thể làm, những ngọc bích này càng có liên hệ tới tương lai của toàn bộ Thụy Lệ nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút tin gì ra ngoài.”
Sau khi Vương Thắng Lợi nói xong lời này, ánh mắt nhìn về phía bốn học trò: “Bốn người các cậu cũng phải nhớ kĩ, chuyện ngày hôm nay phải giữ trong lòng, ra khỏi nơi này thì coi như không có gì xảy ra, nếu dám có tà niệm gì hoặc để lộ tin ra ngoài thì không còn là học trò của thầy nữa.”
Bốn học trò của Vương Thắng Lợi nghe lời nghiêm dạy của thầy thì vội vã biểu lộ mình sẽ không có tâm tư gì, lại càng không nói chuyện này ra.
“Hội trưởng Trần, long mạch này rất quan trọng với người Thụy Lệ, cũng quan trọng với người nhà họ Trần, Trần Dương từ hôm nay trở đi đã trở thành người bảo vệ cho long mạch, nếu long mạch xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị cắn trả chính là Trần Dương, nhưng nếu long mạch không xảy ra chuyện gì thì Trần Dương cũng sẽ được lợi ích vô cùng nhiều, thậm chí đối với người họ Trần của ông mà nói, đây là tạo hóa của trời đất, so với có một phần mộ được chôn ở trên long mạch thì càng tốt hơn.”
Trần Bách Vạn nghe lời Phương Minh nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời cũng cam đoan với Phương Minh: “Cậu Phương yên tâm, Trần gia tôi nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận long mạch này.”
“Tốt nhất là có thể mua hòn đảo này từ bên chính quyền luôn, cho dù không được thì cũng phải mượn cớ nói muốn thuê để xây một nông trang, còn về ngọc bích này thì tới lúc đó trải một lớp đường xi măng trước cửa hàng, hoặc có thể trải đá cuội thành con đường đá cũng được, không tới mức làm người ta chú ý.”
“Được, những thứ này tôi sẽ đi sắp xếp, vì không để cho nhiều người biết, tới lúc đó xi măng gì gì đó đều để cho người Trần gia tự mình làm.”
Suy nghĩ của Trần Bách Vạn rất chu đáo, Phương Minh cũng biết mấy chuyện này cậu không cần phải dặn dò, với kiến thức và trí tuệ của Trần Bách Vạn thì sẽ biết nên xử lí thế nào.
“Ừm đúng rồi, còn một chuyện nữa quên mất, long mạch vào Thụy Giang, nhất định sẽ có nhiều nơi xảy ra chuyện dị thường, nếu có thể thì cố gắng nghĩ cách không để truyền thông đưa tin, miễn cho tin tức truyền đi rơi vào tai kẻ có tâm, dù sao Thụy Giang cách bên Myanamar không xa lắm, chuyện long mạch bị nẫng tay trên lần này nếu để bên Nhật Bản hoặc Myanmar điều tra ra thì có thể sẽ mang tới phiền phức.”
Trong mắt Phương Minh lóe ánh sáng, người Nhật Bản khổ cực lên kế hoạch mang long mạch đi kết quả bị chính cậu nẫng tay trên tất nhiên sẽ không cam lòng, nhất định sẽ triển khai điều ta, mà bên phía Myanmar ước chừng cũng như vậy, cho nên không thể để chút tiếng gió nào lọt ra.
Lúc Phương Minh đang nghĩ những chuyện này thì bên khu mỏ Myanmar đang nổ ra một trận chiến lớn.
“Cái tên của điện âm dương kia, vậy mà dám lấy trộm long mạch của nước ta, thực sự là đáng chết.”
Mấy vị hòa thượng trong miếu thới I-an-go ở Myanmar mang theo một đám tăng lữ xuất hiện ở chân núi khu mỏ, mà ở trước mặt bọn họ lại là Tương Nguyên và Tam Điền Thuần Nam với sắc mặt khó coi.
Tương Nguyên có nỗi khổ khó nói, nếu ông ta thực sự thành công trộm được long mạch rồi bị người Myanmar chặn lại thì chỉ có thể nói vận may không tốt, nhưng quan trọng nhất là long mạy đã chạy đi rồi, ông ta căn bản không lấy được gì.
Nhưng mà mấy người Myanmar căn bản không tin lời ông ta, càng hoài nghi mấy tên đồng bạn này mang long mạch đi trước.
Trên mặt đất, hơn mười thi thể của võ sĩ đế quốc, những hòa thượng Myanmar biết long mạch bị trộm đi lúc này đỏ cả mắt, từng người từng người đâu còn dáng vẻ từ mi thiện mục, tất cả đều hóa thành Kim Cang trừng mắt.
Thực lực Tương Nguyên tuy không tệ, nhưng đâu thể nào là đối thủ của nhiều hòa thường như vậy, áo bào trên người cũng đã nhuốm máu, mà ông ta biết giải thích cũng vô dụng.
“Đại Quái Sư, hổ thẹn với sự tín nhiệm và bồi dưỡng của ngài, Tương Nguyên đi trước một bước.”
Tương Nguyên hiểu rõ, ông ta không thể rơi vào tay người Myanmar, bởi vì việc này sẽ gây phiền toái cho đế quốc, dù cho long mạch không hề rơi vào tay đế quốc, nhưng chuyện này căn bản không giải thích rõ được.
Sau một chốc, toàn bộ thân hình Tương Nguyên đột nhiên trương phồng lên, mà đám hòa thường Myanmar này thấy thế thì sắc mặt chợt thay đổi, vội vã lui lại.
Bùm!
Thân hình Tương Nguyên trực tiếp nổ tung, hóa thành một cơn mưa máu, mà Tam Điền Thuần Nam đứng bên người Tương Nguyên dưới sức nổ này cũng đầu lìa khỏi cổ.
Không có chứng cứ, trên người mấy người Tương Nguyên không có bất cứ đồ gì để chứng minh thân phận, người Myanmar mặc dù biết bọn Tương Nguyên là người của điện Âm Dương nhưng không có chứng cứ cũng không làm gì được, bởi vì bên phía điện Âm Dương của Nhật Bản tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Mà đối với hòa thường Myanmar mà nói, hành động của Tương Nguyên rõ ràng là sau khi thực hiện xong âm mưu thì hủy thi diệt tích, điều này càng khiến cho bọn họ tin rằng long mạch nhất định bị mang tới Nhật Bản rồi.
Kết quả này, Phương Minh ở nơi Thụy Lê xa xa kia không hề nghĩ tới.
Người Nhật Bản đổ vỏ một cách hoàn mỹ giúp cậu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận