Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 564: Thiên chú

Chương 564: Thiên chú
Long Hưng Bang vừa nghe thấy những lời Phương Minh nói lập tức sửng sốt một chút, chẳng qua ngay sau đó trên mặt ông ta lại lộ ra dáng tươi cười, nếu đối phương đã biết nguyên nhân cậu vay được là vì có tập đoàn Long Giang, nói rõ đối phương đã đoán được ý đồ cuộc viếng thăm lần này của ông ta.
Giao tiếp cùng người thông minh không cần nói nhảm nhiều như vậy.
"Mời."
Phương Minh dẫn theo Long Hưng Bang và Cao Nguyên Châu đi tới một chòi hóng mát được xây dựng ở đập chứa nước, nếu muốn đi tới chòi hóng mát này, con đường duy nhất có thể đi chính là một cầu gỗ dài hơn mười mét, chẳng qua ở đầu bên kia cầu còn có một cửa gỗ, mà chìa khóa duy nhất để mở cái cửa gỗ này lại nằm trên tay Phương Minh.
Phương Minh dẫn đầu, Long Hưng Bang và Cao Nguyên Châu đi theo phía sau, trong nháy mắt bước lên cầu gỗ này, vẻ mặt Cao Nguyên Châu thay đổi hẳn, có khiếp sợ và kinh ngạc.
"Long lão, khí tràng nơi này..."
Long Hưng Bang khoát khoát tay, ra hiệu cho Cao Nguyên Châu tạm thời không cần lên tiếng, khi ông ta theo Phương Minh đi tới chòi hóng mát này, tầm mắt đã rơi vào một tấm bảng trên chòi hóng mát.
Khác với những chòi hóng mát khác đặt bảng hiệu ở bên ngoài chòi, tấm biển này lại được đặt ở bên trong chòi hóng mát, chỉ khi đi vào chòi hóng mát mới có thể nhìn thấy nó được.
Quy Long Đình!
Đây là tên của chòi hóng mát, từ bên ngoài thoạt nhìn chòi hóng mát rất đơn giản, thế nhưng sau khi đi vào trong mới phát hiện, bên trong chòi hóng mát này không hề đơn giản.
Phía trên chòi có điêu khắc mười tám con kim long, mỗi một con đều có hình dạng không giống nhau, mà ở vị trí giữa nhất lại có thêm một đồ án Thái Cực, trên sáu cột gỗ phía sau chòi hóng mát còn có khắc một số ký hiệu đồ án, mà mấy tấm ván gỗ ở dưới chân của bọn họ cũng không dính liền với nhau, giữa mỗi tấm ván gỗ đều có khe hở khoảng chừng 3cm, có thể thấy rõ ràng mặt nước phía dưới.
"Quy Long Đình, tên rất hay."
Nghe thấy những lời Long Hưng Bang nói, Phương Minh mỉm cười nhìn về phía Long Hưng Bang, "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, hẳn hai người cũng coi trọng phong thuỷ của ngọn núi này."
"Quả nhiên cậu không phải người bình thường."
Tròng mắt Cao Nguyên Châu co rút lại một chút, lời nói của Phương Minh đã nghiệm chứng phán đoán của ông ta, có thể thiết kế làng du lịch như vậy tuyệt đối không phải người bình thường.
"Người trẻ tuổi, sư phụ của cậu là vị đại sư nào?" Cao Nguyên Châu mở miệng, ông ta vẫn không muốn tin tưởng người trẻ tuổi trước mặt kia lại có thành tựu cao như vậy trên phương diện phong thủy, nhất định là sau lưng cậu còn có cao nhân chỉ đạo.
Giới phong thủy rất chú ý tới sư môn truyền thừa, theo lẽ thường, đại sư phong thủy sẽ không truyền thụ sở trường hay tuyệt chiêu đặc biệt cùng sự lý giải của mình đối với phong thủy cho người ngoài, cho nên khả năng lớn nhất là sau lưng người thanh niên này còn có một lão đại phong thủy cấp bậc đại sư trở lên.
Phương Minh cười cười, không trả lời vấn đề của Cao Nguyên Châu.
"Cậu Tần, nếu đã đi thẳng vào vấn đề vậy lão phu cũng không khách khí nữa. Không sai, ngay từ đầu quả thật là tôi muốn mua lại đất này, vùng đất long mạch sống lại có quá nhiều chỗ tốt, có ai nguyện ý buông tha nó chứ, thế nhưng..."
Đôi mắt già nua của Long Hưng Bang híp lại, nhìn về phía Phương Minh, tiếp tục nói: "Tôi đã nghe Cao sư phó nói, long mạch nơi này vốn đã chết, cũng là trời cao không cho sinh, dưới tình huống bình thường mảnh đất này chẳng khác nào đã bị phế đi, nhưng bây giờ long mạch lại sống lại, có lẽ đây là nhờ tay cậu Tần đây."
Thấy Phương Minh không đề cập tới sư môn, Long Hưng Bang cũng không bối rối vấn đề này nhiều, tuy rằng ông ta cũng có phán đoán giống Cao Nguyên Châu, đương nhiên sau lưng Tần Dương còn có một vị cao nhân khác, nhưng nếu người ta đã không muốn nói ra thì ông ta cũng sẽ làm như không biết.
"Một cao nhân phong thủy có thể khiến long mạch sống lại, cho dù là tập đoàn Long Giang có tài phú khuynh quốc, mạnh mẽ nuốt lấy mảnh đất này, sợ rằng cũng không có kết cục tốt đẹp gì, cho nên tôi mới bỏ qua quyết định này."
Long Hưng Bang có thể kinh doanh tập đoàn Long Giang phát triển như ngày hôm nay, hiển nhiên ông ta cũng không phải hạng người nhân từ nương tay gì, là một nhà tư bản, lại còn là nhà tư bản nắm giữ một xí nghiệp lớn, đương nhiên phải là người sát phạt quả quyết.
Nếu không phải ông ta kiêng kỵ cao nhân sau lưng Phương Minh, ông ta đã sớm thu làng du lịch này vào tay.
Phương Minh cười cười, cậu biết rõ suy nghĩ trong lòng Long Hưng Bang, cho nên, cậu rất vui mừng khi Long Hưng Bang cho rằng phía sau cậu còn có một người gọi là cao nhân, này còn hiệu quả hơn hẳn chuyện Long Hưng Bang biết bản thân cậu là người cao nhân kia.
Một người mình đã biết rõ nông sâu cùng một cao nhân không ai biết gì, người sau càng khiến người ta kính nể.
"Ông Long cứ nói thẳng đi, ông muốn vùng đất long mạch sống lại này vì mục đích gì?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn chằm chằm Long Hưng Bang, đối với người không biết rõ về long mạch, có thể họ sẽ cho rằng tìm được vùng đất có long mạch đồng nghĩa với sắp phát đạt rồi, không dằn nổi lập tức muốn chuyển phần mộ tổ tiên qua đây, nói không chừng đời sau còn có thể xuất hiện một chân long thiên tử.
Nhưng chỉ có thầy phong thủy chân chính mới biết được, chân long thiên tử không phải dễ xuất hiện như vậy, nếu chân long huyệt có chôn người không đủ cơ duyên, không chỉ không thể mang đến phúc đức cho hậu nhân, trái lại rất có thể sẽ mang đến tai nạn cho hậu nhân.
Tam kiếp lục nan (1)!
(1) Tam kiếp lục nan: ba kiếp nạn, sáu khó khăn
Đây là chuyện mà tất cả hậu nhân của người được chôn dưới long mạch phải trải qua, chỉ khi có thể vượt qua tam kiếp lục nan này mới có thể xuất hiện chân long, mà thời gian kỳ hạn của tam kiếp lục nan dài bao lâu, không ai có thể nói rõ được.
Long Hưng Bang muốn tìm vùng đất long mạch, tất nhiên không phải vì muốn hạ táng tổ tiên, mà là vì có mưu đồ khác.
"Cậu Tần đã thẳng thắn sảng khoái như vậy, lão phu cũng không giấu giếm."
Long Hưng Bang lấy ra một quyển gia phổ từ trên người, nói: "Đây là gia phổ của nhà họ Long tôi, tổ tiên có thể tính từ những năm triều nhà Minh, nhưng nhất mạch chúng tôi đã di chuyển tới nơi này trong năm Quang Tự, sau khi đến nơi này tổng cộng đã trải qua mười hai đời, hai đời trước đều là nông dân bần cùng, tới đời thứ ba tổ tiên mới quật khởi, trở thành địa chủ trong vùng..."
Tiếp nhận gia phổ Long Hưng Bang đưa tới, cuối cùng Phương Minh cũng biết vì sao Long Hưng Bang muốn mảnh đất long mạch này.
Gia phổ nhà họ Long có một điểm rất thú vị, đó chính là nhà họ Long cứ cách mỗi ba đời sẽ trở nên giàu sang, mà sau đời thứ ba lại tiếp tục lụn bại, trong mười hai đời này vẫn giữ vững một vòng tuần hoàn như thế, mà Long Hưng Bang là đời thứ mười hai, cũng vừa vặn là thế hệ quật khởi.
Dựa theo gia phổ này ghi lại, chờ đến thế hệ của cháu trai Long Hưng Bang, nhà họ Long sẽ lại suy bại tiếp, mà muốn phục hưng thì phải chờ tới thế hệ của chít Long Hưng Bang.
"Cứ ba đời lại có một quý tộc, nhưng nhà họ Long tôi huy hoàng hai đời, tới đời thứ ba lại suy tàn, lão phu không cam lòng, không đành lòng nhìn nhà họ Long của tôi lại một lần nữa xuống dốc, cho nên những năm gần đây tôi một mực tìm kiếm cách giải quyết, cho tới sau này gặp sư phụ của Cao sư phó."
Dựa theo lời của Long Hưng Bang, sau khi gặp sư phụ của Cao Nguyên Châu, sư phụ của Cao Nguyên Châu tỉ mỉ tra xét ngày sinh tháng đẻ của tổ tiên Long Hưng Bang, cũng nhìn tướng mệnh cho người nhà họ Long, cuối cùng cho ra một kết luận, có lẽ tổ tiên nhà họ Long đã bị nguyền rủa, hơn nữa nguyền rủa này còn là loại thiên chú.
Nguyền rủa được chia làm hai loại, một loại là do con người gây ra, một loại lại do pháp tắc thiên địa trao cho, nếu là loại đầu, độ khó khi giải quyết loại nguyền rủa này phụ thuộc vào thực lực của người nguyền rủa, mà loại sau thì gần như không cách nào có thể hóa giải được.
Cái gì gọi là thiên chú? Đó là bị trời cao nguyền rủa, dựa theo lẽ thường, người trúng phải thiên chú là vì đã lừa dối trời cao chuyện gì đó, hoặc có lẽ đã làm việc gì khiến trời oán người ghét, nên bị trời phạt.
Dựa theo sư phụ của Cao Nguyên Châu suy đoán, tướng mệnh của người nhà họ Long không có vấn đề gì, nên chỉ có thể do thiên chú, mà sau khi sư phụ của Cao Nguyên Châu nghiên cứu tầm mười năm, cuối cùng đã nghĩ ra phương pháp phá giải thiên chú, đó chính là lợi dụng Long Mạch Chi Khí khiến nguyền rủa này tan rã.
Ở dân gian, có đôi khi trong nhà có người bị bệnh nặng hoặc gặp không may, thường dùng một việc vui gì đó đến khu trừ ốm đau cùng vận rủi, người dân gian gọi phương pháp này là xung hỉ.
Sư phụ của Cao Nguyên Châu đã lấy được linh cảm từ chính phương pháp này, nếu người nhà họ Long có thể tìm được Long Mạch Chi Khí, mượn dùng Long Mạch Chi Khí, không chừng có thể phá giải hết nguyền rủa ngày hôm nay, thoát khỏi bố cục ba đời sa sút.
Có lời của sư phụ Cao Nguyên Châu, cuối cùng Long Hưng Bang cũng có hi vọng, tốn hao một số tiền lớn nhờ sư phụ của Cao Nguyên Châu tìm giúp Long Mạch Chi Khí, chỉ tiếc là trong một lần sư phụ của Cao Nguyên Châu lên núi tìm long mạch, gặp phải mưa lớn ngoài ý muốn, trượt chân té xuống núi mà bỏ mạng.
Sư phụ của Cao Nguyên Châu rời đi ngoài ý muốn, mà trình độ của Cao Nguyên Châu lại chưa đạt tới cấp bậc của sư phụ ông ta, giữa lúc Long Hưng Bang tuyệt vọng muốn bỏ qua, không nghĩ tới đột nhiên nhận được tin tức, dường như vùng đất long mạch sống lại trước đây sư phụ Cao Nguyên Châu tiếc nuối bỏ qua đã có thay đổi, vì vậy mới có một màn khảo sát kia.
"Cậu Tần, từ xưa long mạch đã dành cho người có duyên, điểm này lão phu cũng biết rõ, nếu không phải vì muốn phá giải thiên chú trên người nhà họ Long chúng tôi, lão phu tuyệt không dám đem lòng mơ ước vùng đất long mạch này."
Vẻ mặt Long Hưng Bang tràn đầy chân thành nhìn về phía Phương Minh, vậy mà Phương Minh lại không tin tưởng lời Long Hưng Bang nói, con người là vậy, có lẽ bây giờ Long Hưng Bang chỉ nghĩ tới chuyện giải trừ nguyền rủa, nhưng sau khi giải trừ rồi sẽ ra sao đây?
Người đói bụng nghĩ rằng chỉ cần có đồ ăn là được rồi, người mệt nhọc chỉ nghĩ có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng đợi sau khi ấm no được thỏa mãn, lại sẽ cố tình suy nghĩ tới những yêu cầu khác.
"Hẳn nhà họ Long không trúng thiên chú đâu."
Phương Minh lắc đầu, nói ra một câu khiến Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu đều sửng sốt.
"Cái này không thể nào, đây là kết quả mà sư phụ tôi phải dùng thời gian mấy năm mới đoán được, nhà họ Long đã bị nguyền rủa."
Một lúc sau, Cao Nguyên Châu là người đầu tiên lớn tiếng phản bác, nếu nhà họ Long không trúng thiên chú, không phải đồng nghĩa với sư phụ ông ta đã phán đoán sai rồi sao? Là sư phụ ông ta làm trễ nãi nhà họ Long suốt mười mấy năm.
"Ông cho rằng thiên chú dễ trúng như vậy sao? Nói khó nghe một chút, trên đời này không có mấy người có tư cách được trời nguyền rủa, theo hiểu biết của tôi cho tới nay chỉ có một người duy nhất trúng thiên chú, đó chính là danh sĩ thời tam quốc Quách Phụng Hiếu."
Quách Phụng Hiếu là người nhà họ Quách, là trí thần đứng đầu dưới cờ của Tào Tháo, chỉ tiếc tráng niên mất sớm, nếu không dựa theo suy đoán của hậu nhân, nào đến phiên nhà họ Tư Mã thống nhất tam quốc.
Phương Minh cũng đã biết được chuyện này từ trong miệng sư phụ cậu, nhà họ Quách đã trúng thiên chú, mà sở dĩ nhà họ Quách phải gánh chịu thiên chú cũng không phải vì trời cao đố kỵ anh tài, mà là vì từ khi vừa sinh ra nhà họ Quách vốn đã nghịch thiên, là có cường giả nghịch thiên cải mệnh.
Người nghịch thiên tất bị trời nguyền rủa.
Chỉ là sư phụ Phương Minh còn nhắc tới một điểm khác, có thể việc nhà họ Quách mất sớm còn có quan hệ với Gia Cát Lượng, chỉ có điều đoạn lịch sử này quá xa xưa, ngay cả sư phụ cậu cũng chỉ dám suy đoán như vậy chứ chưa dám xác định.
"Không phải thiên chú, đó là cái gì?" So sánh với Cao Nguyên Châu đang phẫn nộ, tâm tình của Long Hưng Bang bình tĩnh hơn rất nhiều, trong đôi mắt già nua còn có tinh quang thoáng qua, mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận