Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 688: Tư thế thiếu niên Chí Tôn

Chương 688: Tư thế thiếu niên Chí Tôn
"Sư phụ, Phương Chính này là ai vậy?"
"Một nhân vật lợi hại như vậy, vì sao chúng ta đều chưa từng nghe nói qua?"
"Quá kinh khủng đi, một người đánh bại mười hai thiên tài đứng đầu liên thủ, Phương Chính này là già bắt nạt trẻ sao?"
Trong đám người, đám đệ tử trẻ tuổi đang không ngừng nghị luận, mà phần lớn ông lão cũng đều nghi ngờ, cuối cùng vẫn có một ông lão trong số đó thở dài một hơi, hấp dẫn lấy sự chú ý của mọi người ở đây.
"Phương Chính cũng không phải già bắt nạt trẻ, Phương Chính cùng Kiều Hạo bọn họ đều là một thời đại, đều là thiên tài trẻ tuổi hai mươi năm trước, chỉ là nếu như nói Kiều Hạo bọn họ là một thời hoàng kim, như vậy Phương Chính nên tính là một thời siêu hoàng kim."
Ông lão kia mở miệng, bởi vì hắn là từng gặp Phương Chính, người này thật sự là một Mãnh Nhân chân chính quét ngang tất cả thiên tài cùng thời đại, trước đây khi chưa tới hai mươi tuổi đã trở thành cường giả Địa Cấp tầng bốn, áp tất cả thiên tài thời đại kia đều không ngốc đầu lên được.
"Nếu như phải so sánh Phương Chính cùng với nhân vật lớn từ xưa tới nay của giới tu luyện, vậy có thể nói Phương Chính có tư thái thiếu niên Chí Tôn."
Những lời này khiến cho người trẻ tuổi ở đây một mảnh xôn xao, trên mặt nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Chí Tôn là cái gì? Đó là người đứng đầu nhất trong giới tu luyện, từ cổ chí kim, toàn bộ giới tu luyện có thể xưng là chí tôn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà người gần đây nhất chính là Bổ Thiên Chí Tôn.
Sự tích về Bổ Thiên Chí Tôn trong giới tu luyện có rất nhiều, đây chính là tồn tại vô địch sau thời niên thiếu, có thể khiến toàn bộ thiên tài trong giới tu luyện phải im lặng, quét ngang Tứ Đại Công Tử thậm chí lực áp cường giả của thế hệ trước.
Chí Tôn, chính là đại biểu cho vô địch!
Vậy mà Phương Chính kia lại có thể có được xưng hô như vậy, có thể nghĩ thiên tư cùng thực lực kinh khủng đến cỡ nào, nhưng vì sao sự tồn tại của thiên tài như thế vậy mà bọn họ lại chưa từng nghe nói qua?
"Nguyên nhân các người chưa từng nghe nói qua rất đơn giản, bởi vì sau khi Phương Chính triển lộ tài hoa mạnh mẽ đè ép một đời thiên tài trẻ tuổi, liền im hơi lặng tiếng trong giới tu luyện, nếu như tôi không đoán nhầm mà nói, nguyên nhân rất đơn giản, đối mặt với một đời tuổi trẻ hắn đã không tìm được động lực, hẳn là bắt đầu tìm kiếm một số bí cảnh hoặc là cấm địa, chẳng qua rốt cuộc Phương Chính đi đâu, tôi tin tưởng chuyện này phải hỏi người nhà họ Phương."
Ông lão nói xong lời này, đưa mắt nhìn về hướng Phương Thiên, mà biểu tình trên mặt Phương Thiên không có bất kỳ biến hóa nào, đối với Phương Chính, cảm xúc của nhà họ Phương là phức tạp, Phương Chính là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Phương bọn họ, có tư thế thiếu niên Chí Tôn, là người có khả năng nhất đưa nhà họ Phương bọn họ đi về phía trước một bước đấy, nhưng vì có chút nguyên nhân, Phương Chính rời khỏi nhà họ Phương, từ đó về sau lại cũng không có tin tức.
"Chúng ta nhiều người như vậy cũng không phải đối thủ của một mình hắn, dưới sự nản lòng thoái chí, cũng không có hứng thú đối với danh hiệu Tứ Đại Công Tử."
Chu Tinh của Thái Ất Lâu cười khổ, nhớ năm đó bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, sau khi gặp phải đả kích này, lại làm sao có thể không biết xấu hổ đi tranh đoạt danh hiệu Tứ Đại Công Tử, chẳng phải là khiến người khác chê cười, cho dù người ngoài không biết trận chiến lúc trước ấy, nhưng chính bọn họ cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng kia.
Cũng chính là dưới tình huống này, đám người Chu Tinh mới lựa chọn chuyên tâm tu luyện, từ đó trở thành một huyền án trong giới tu luyện, hôm nay rốt cục cũng tra ra manh mối.
"Đây không phải là nói, trước đây những người này đều bị Phương Chính đánh tới tự bế sao?" Có người trẻ tuổi tổng kết nói.
Tự bế?
Không ít ông lão nghe nói như thế khóe miệng co quắp một cái, cái từ này hình dung vẫn đủ khít khao, chỉ là nếu những người này đều đã tự bế hơn hai mươi năm, vì sao lần này lại đột nhiên xuất hiện cùng một lúc?
"Đã nhiều năm như vậy, vị kia còn không có tin tức, nếu như đoán không nhầm, sợ rằng đã xảy ra ngoài ý muốn, thiếu niên Chí Tôn, trời ghét người tài..."
Long Tử của Thiên Long Tông chậm rãi nói ra khỏi miệng, bại bởi Phương Chính bọn họ tâm phục khẩu phục, nhưng nếu như Phương Chính xảy ra ngoài ý muốn, vậy tâm ma của bọn hắn cũng liền được giải khai nhiều, dù sao một người chết cho dù có thiên tư tuyệt luân hơn nữa, đó cũng là một người chết.
Súng bắn chim đầu đàn, sau khi rời khỏi nhóm bay quá cao cũng không nhất định chính là chuyện tốt.
Đám người ở đây hiểu ý của đám người Long Tử, đây là cảm thấy Phương Chính đã chết, cho nên lúc này mới toàn bộ rời núi.
Mà lời Long Tử nói cũng nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, Phương Chính có tư thế thiếu niên Chí Tôn, hơn hai mươi năm vẫn chưa từng hiện thân, ngoại trừ gặp phải chuyện ngoài ý muốn không còn cách giải thích nào khác, bởi vì có nhà họ Phương làm chỗ dựa, căn bản Phương Chính không cần ẩn giấu thiên phú của mình, không người nào dám âm thầm ra tay sát hại hắn.
Trong số đám người ở hiện trường, duy chỉ có Phương Minh nhíu mày một cái, trực giác nói cho cậu biết, Mãnh Nhân kia chưa chết, dù sao ban đầu khi ở huyệt mộ trong lòng đất kia, người có thể khắc dòng chữ bá đạo như vậy, không thể nào dễ dàng gặp chuyện ngoài ý muốn như thế.
"Nếu vị kia đã gặp phải ngoài ý muốn, như vậy hiện tại cũng là lúc giới tu luyện nên bài danh lại một lần nữa."
Kiều Hạo nói tiếp, ý của hắn rất rõ ràng, lần này mọi người đến chính là vì một lần nữa quyết định thứ hạng của một đời trẻ tuổi, nhưng mà khiến mọi người nghi ngờ là, dựa theo quy tắc của Tứ Đại Công Tử, tuổi của bọn hắn đã không thể trúng tuyển, tuổi tác đều vượt chỉ tiêu, dù sao Tứ Đại Công Tử nhất định phải từ bốn mươi tuổi trở xuống.
"Khụ khụ..."
Phương Minh vẫn đang trầm mặc vào lúc này đột nhiên mở miệng, cậu mặc kệ chuyện giữa những môn phái này cùng nhà họ Phương, nhưng bây giờ chuyện giữa cậu và nhà họ Mục còn chưa giải quyết, những người này sau khi xuất hiện trực tiếp gây động tĩnh lớn đoạt chủ vị.
Tiếng ho khan đem sự chú ý của mọi người lại hấp dẫn qua đây, vẻ mặt Phương Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh, chậm rãi nói: "Chư vị tiền bối, lúc này là thời gian để giải quyết ân oán giữa tôi cùng nhà họ Mục."
Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói, nhưng ý của cậu cũng đã biểu lộ ra, điều này làm cho vẻ mặt không ít người ở đây trở nên quái dị, đối mặt với sự tranh đoạt giữa Thập đại môn phái, này vào lúc này Phương Minh còn dám mở miệng cắt đứt, đây quả thật là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Đám người Kiều Hạo cũng đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, nhíu mày lại, hỏi: "Cậu cũng người nhà họ Phương?"
Trên thực tế, đám người Kiều Hạo căn bản không hề để ý tới nội dung bên trong thiếp anh hùng mà nhà họ Mục phát, chỉ biết một cái tên Phương Minh như vậy mà thôi, bởi vì bọn họ căn bản cũng không phải tới vì chuyện này.
Nhưng mà người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lời Kiều Hạo nói vừa ra khỏi miệng, đưa tới sự phỏng đoán của không ít người ở đây.
Phương Minh là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, cho nên ngay từ đầu tất cả mọi người không hướng suy nghĩ tới nhà họ Phương, nhưng giới tu luyện có đôi khi thực sự rất chú ý huyết thống, mượn người nhà họ Phương đến nói, đệ tử bình thường đều có thể so với thiên tài của những môn phái khác, chỉ chỉ là bởi vì tài nguyên tu luyện của nhà họ Phương sao?
Đáp án dĩ nhiên không phải, nói khó nghe một chút, tài nguyên bồi dưỡng đệ tử dưới Địa Cấp, chỉ sợ không phải thập đại môn phái, những môn phái khác cũng có thể thỏa mãn, cho dù kém cũng không kém đi nơi nào.
Cái này cũng giống như bồi dưỡng một đứa bé vậy, nhà họ Phương là kẻ có tiền vì thế cho đứa trẻ học ở nhà trẻ tư nhân, mà môn phái khác ít tiền hơn thì cho đứa bé đi học ở nhà trẻ công lập, hai bên có thể có chênh lệch trên các phương diện ăn uống, nhưng chênh lệch có lớn hơn nữa cũng lớn không đi nơi nào, nguyên nhân vì mấy đứa bé tuổi này hấp thu dinh dưỡng cùng tri thức đều có hạn.
Sở dĩ nhà họ Phương có thể vẫn hưng thịnh, ngoại trừ tài nguyên tu luyện, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là huyết thống.
Huyết thống trên thực tế vẫn luôn tồn tại đấy, dùng cách nói của khoa học hiện nay chính là gien, hiện tại rất nhiều nhà giàu đứng đầu khi sinh đẻ đời kế tiếp, đều sẽ xem xét đến vấn đề gien.
Rất nhiều người bình thường công kích chuyện kẻ có tiền thời nay tìm bà xã, đòi hỏi phải có trình độ học vấn là nghiên cứu sinh thậm chí càng cao hơn, cảm thấy quan điểm này rất sai lầm, nhưng nếu như tìm hiểu thị trường ngành nghề đẻ thuê này, liền sẽ phát hiện ở trong nhóm đẻ thuê có yêu cầu càng nghiêm khắc với chuyện này hơn.
Gien truyền thừa là vấn đề khó mà giới khoa học hiện nay chưa thể giải đáp hoàn toàn, thế nhưng trong giới tu luyện lại rất rõ ràng tầm quan trọng của gien, chỉ có điều trong giới tu luyện không gọi là gien, mà gọi là huyết mạch.
Huyết mạch của một vị cường giả cùng huyết mạch một người bình thường là không giống nhau, mượn Phương Minh đến nói, bởi vì sách ngâm thuốc dẫn tới huyết mạch của cậu mạnh mẽ hơn người tu luyện bình thường rất nhiều, mà huyết mạch này cũng có thể truyền thừa tiếp đấy, như vậy đời sau của cậu từ lúc vừa ra đời đã có ưu thế thân thể dẫn trước bạn cùng lứa tuổi.
Đây mới là nguyên nhân một gia tộc sẽ càng ngày càng mạnh mẽ đứng thẳng không ngã, cũng tại sao phải nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huyết mạch bất diệt, liền có nghĩa có cơ hội quật khởi một lần nữa.
Phương Minh, đồng dạng cũng mang họ Phương, hơn nữa lại có thiên phú tu luyện cao như vậy, điều này làm cho vốn là mọi người không hề có suy nghĩ này đột nhiên lại xuất hiện ở trong đầu, liệu Phương Minh này có thể có quan hệ gì với nhà họ phương hay không?
Lúc này Phương Thiên cũng đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, hơn hai mươi tuổi Địa Cấp tầng hai, thiên phú tu luyện này ở nhà họ Phương cũng có thể coi như là hàng đầu, chẳng qua dường như hắn không nhận ra vị này, hơn nữa cho tới bây giờ nhà họ Phương vẫn chưa từng có đời sau rơi lạc ở bên ngoài.
"Hắn..."
Phương Thiên đang muốn mở miệng, chẳng qua đúng lúc này đột nhiên hắn nghĩ tới một khả năng, tròng mắt co rút lại một chút, ánh mắt càng là nhìn chòng chọc vào Phương Minh, dường như muốn từ trên mặt Phương Minh nhìn ra được điều gì.
"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của người trẻ tuổi kia, càng chi tiết càng tốt."
Phương Thiên mở miệng nói với một ông lão nhà họ Phương đang đứng trong đám người, tuy rằng ông lão kia hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn gật đầu nhẹ tới mức khó có thể nhận ra, lập tức bước nhanh rời khỏi nơi này, mà sự rời đi của hắn tự nhiên không ai chú ý tới.
"Chư vị không ngại chờ chốc lát, trước hết để cho nhà họ Mục tôi chấm dứt mối ân oán này."
Nếu Phương Minh mở miệng, lúc này đương nhiên người nhà họ Mục cũng cần phải đứng ra, hơn nữa đã tới tình cảnh trước mắt, tộc trưởng nhà họ Mục cũng biết không thể nào dựa vào ngoại lực để đối phó Phương Minh, chỉ có thể do bọn hắn tự ra tay.
Đám người Kiều Hạo ngược lại vẻ mặt không sao cả, bất kể là người trẻ tuổi tên là Phương Minh này hay vẫn là nhà họ Mục đều không có quan hệ gì với bọn họ, chẳng qua bởi vì đối phương là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, cho nên bọn họ cũng muốn nhìn một chút xem Phương Minh sẽ có lá bài tẩy gì đến ứng đối nhà họ Mục.
"Phương Minh, đến lúc này trổ tài miệng lưỡi đã không cần thiết, các người đi giết chết hắn đi."
Một ngón tay tộc trưởng nhà họ Mục chỉ ba vị quản sự nhà họ Mục, đều là Địa Cấp tầng năm, ba người đối phó một Địa Cấp tầng hai Phương Minh, dưới cái nhìn của tộc trưởng nhà họ Mục vậy là đã đủ rồi.
Mặc dù không ít người trong đoàn người có chút khinh bỉ đối với hành động của nhà họ Mục, nhưng cũng biết giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục là tử thù, đối mặt với tử thù cũng không cần duy trì phong độ tất yếu gì nữa, nếu như không phải sợ hãi lá bài tẩy của Phương Minh, hai vị trưởng lão còn lại của nhà họ Mục đã tự mình ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận