Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 111: Lương Cảnh Thiên trả thù

Chương 111: Lương Cảnh Thiên trả thù
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Ma Đô, bệnh viện Hoa Hải.
Có một ông lão đi theo bên cạnh Lương Cảnh Thiên, ông lão mặc một bộ đồ bằng vải bố màu đen, mái tóc xoăn dày, trên mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi.
Còn trợ lý đi theo Lương Cảnh Thiên nhìn bóng lưng của lão già, nhãn thần mang theo vẻ sợ hãi, bởi vì chỉ có hắn ta mới biết được lão già này đáng sợ thế nào.
Lão già được Lương tổng tự mình ra sân bay nghênh tiếp, lúc đó hắn ta còn hiếu kỳ rốt cuộc là nhân vật lớn như thế nào mới có thể bắt Lương tổng tự mình nghênh tiếp, lần đầu tiên thấy lão già tại phi trường, cả người hắn ta chính là phát lãnh rùng mình một cái, thấy lão già phảng phất như là thấy một sinh vật kinh khủng nào đó.
Nhất là đôi mắt kia, bị đôi mắt của lão nhìn giống như là bị độc xà theo dõi khiến người ta tê cả da đầu.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác khiến người thư ký này kinh sợ như vậy, đó chính là buổi tối đầu tiên lã già này đến, Lương tổng bắt hắn ta phụ trách an bài cho lão ta, cái gọi là an bài hắn ta đương nhiên hiểu rõ là có ý gì, lập tức an bài hai cô người mẫu thượng hạng cho lão.
Tuy lão già dáng dấp xấu một chút, nhưng một khi đã có tiền thì có gì mua không được, nhưng hắn ta lại không ngờ tới, ngày thứ hai sau khi lão già rời phòng, lúc hắn ta bước vào phòng chuẩn bị trả tiền thì phát hiện, hai cô người mẫu này, một cô trên người tràn đầy vết thương, trên da nổi lên từng nốt mẩn đỏ như là bị độc trùng cắn.
Còn cô kia mặc dù đỡ hơn, nhưng từ đầu tới đuôi không nói được một lời giống như là bị kinh sợ, chỉ nói ra những câu điên khùng.
Bất đắc dĩ, thư ký chỉ có thể báo cáo với Lương tổng, mà Lương tổng nghe xong hắn ta hội báo cũng không có vẻ gì là giật mình, chỉ là kêu hắn ta bỏ ra ít tiền đề dìm hàng chuyện này.
"Hồ đại sư, con tôi đang ở bên trong. "
Lương Cảnh Thiên nhìn về phía lão già, vị Hồ đại sư này là hắn ta gặp được cách đây năm năm, sau khi biết được bản lĩnh của Hồ đại sư, năm năm qua hắn ta vẫn luôn cùng đối phương giao hảo, cung phụng rất nhiều tiền tài và lễ vật, còn như nữ nhân, có thể nói hắn an bài không dưới mười người cho Hồ đại sư, đương nhiên cuối cùng mười người này đều được cục cảnh sát lưu hồ sơ là mất tích ly kì.
Lúc này đây để mời được Hồ đại sư qua đây hắn ta đã bỏ ra không ít tiền bạc.
"Ta tới không phải là vì cứu con trai ngươi, mà là vì nữ nhân mà ngươi nhắc đến, nữ nhân kia rất được, lão phu phải lấy được nàng. "
"Hồ đại sư yên tâm, Hàn Kiều Kiều tuyệt đối sẽ cho đại sư thu vào tay, bất quá bây giờ có thể phiền đại sư xem qua bệnh tình của con trai tôi một chút được không. "
Cửa phòng bệnh đẩy ra, y tá bên trong sớm đã được chỉ thị rời đi trước, toàn bộ phòng bệnh chỉ có Lương Hạo nằm ở nơi đó ngây ngốc cười.
Hồ Xuân đi vào phòng bệnh, mắt lão nhìn chằm chằm Lương Hạo một hồi.
Sau một khắc tay phải vung lên, từ trong tay áo bay ra một ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng đỏ này rơi lên trán của Lương Hạo, Lương Cảnh Thiên và thư ký của hắn lúc này mới thấy rõ, ánh sáng đỏ này là một con côn trùng có cánh màu đỏ.
Nói là một loại côn trùng quái dị, bởi vì con côn trùng này có một đôi cánh màu đỏ, ngoại hình có chút giống chuồn chuồn, nhưng đầu nếu so với chuồn chuồn thì lớn hơn vài lần, mấu chốt nhất chính là trên bốn cái chân đều có móc câu ám sát.
"Hồ đại sư không thể, đây là con trai của tôi. "
Khuôn mặt của Lương Cảnh Thiên chảy đầy mồ hôi lạnh, bởi vì hắn ta đã biết đến sự đáng sợ của loài quái trùng này, cũng chính vì vậy cho nên hắn mới có thể kính nể Hồ Xuân như vậy.
"Sợ cái gì, ta đây là đang xem bệnh cho con trai ngươi, người khác còn không có cái phúc này. "
Hồ Xuân quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Cảnh Thiên, nói thật nếu không phải mấy năm nay Lương Cảnh Thiên đối với lão quả thực có cố gắng hiếu kính thì lão cũng sẽ không phóng xuất con côn trùng này, đây chính là cổ trùng mà lão đã phải mất rất nhiều tâm huyết mới lấy ra được, cổ trùng này chính là gốc rễ của lão.
Hồ Xuân hai tay huy động, trong miệng nhẹ giọng niệm chú, mà theo cử động của lão, bốn móc câu trên chân của quái trùng chậm rãi đâm vào trán của Lương Hạo, sau một khắc, nụ cười ngớ ngẩn trên mặt Lương Hạo biến mất.
"A! Đầu của tôi, đầu của tôi đau quá. . . "
Không đến vài giây, Lương Hạo đột nhiên la lên, điều này làm cho Lương Cảnh Thiên trong chớp mắt cảm thấy lo lắng, đang muốn mở miệng, nhưng Hồ Xuân đã lên tiếng trước hắn.
"Thấy không, con trai ngươi lúc trước si ngốc, nhưng bây giờ đã biết nói chuyện, người bình thường đừng hòng khiến lão phu thi triển thánh trùng này.. "
Nghe Hồ Xuân nói, Lương Cảnh Thiên vội vã cười làm lành, "Vâng, Hồ đại sư nói rất đúng, cái này là vinh hạnh của tôi. "
"Thu! "
Theo hai tay thu hồi của Hồ Xuân, quái trùng liền bay trở về biến mất trong tay áo của Hồ Xuân.
"Bệnh của con trai ngươi đã chữa xong rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn liền có thể khôi phục, bất quá ngươi đoán đúng rồi, con trai ngươi không phải té thành dáng vẻ như vậy, mà là có người động tay chân. "
Hồ Xuân nhìn về phía Lương Cảnh Thiên, "Người hạ thủ đối với con trai ngươi có thực lực rất mạnh, hết sức phức tạp, sợ rằng nhìn khắp trong giới của ta thì hắn ta cũng là người đứng đầu, người như vậy lão phu không muốn đối đầu. "
Nghe Hồ Xuân nói, Lương Cảnh Thiên mặt không đổi sắc, chỉ là từ trong ngực móc ra một phong thơ đưa về phía Hồ Xuân.
"Hồ đại sư, ngài cứu con trai của tôi đây là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi, còn như người đã hại con tôi, dù cho thực lực có mạnh hơn nữa tôi tin tưởng cũng không phải là đối thủ của Hồ đại sư ngài, nếu như ngài có thể ra tay giúp con tôi báo thù, đến lúc đó sẽ dâng lên gấp đôi tâm ý, ngoài ra còn có đại minh tinh Hàn Kiều Kiều. "
Làm một thương nhân, Lương Cảnh Thiên làm sao không biết đây là cách ra giá của Hồ Xuân, thổi phồng sự lợi hại của đối thủ, nhưng hắn ta hiểu rõ, người ra tay với con trai của mình chỉ là một tên trẻ tuổi tên Phương Minh.
Một người trẻ tuổi thì có thể lợi hại cỡ nào cơ chứ?
Nhưng hắn ta vẫn không thể không phối hợp diễn xuất với Hồ Xuân, bởi vì hắn ta đúng là cần Hồ Xuân tới báo thù cho hắn ta, sau lần trước an bài người của cục phòng cháy chữa cháy đi gây sự chưa thành công, hắn ta biết nếu như hắn ta không tự đứng ra, mà chỉ vận dụng quan hệ kêu người bên dưới đi thì không thể nào xử được tên tiểu tử kia.
Chỉ là, lấy thân phận của hắn ta làm sao có thể tự mình đứng ra đối phó với một thanh niên nhỏ bé, huống chi hắn ta tuy là làm việc hung ác nhưng rất nhiều chuyện cũng không tự mình đứng ra, như vậy sẽ không gây ra sơ hở, đây chính là đạo làm người của hắn ta.
"Lúc đầu ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng người này có bãn lĩnh thâm sâu như vậy lại đi hạ thủ đối với người bình thường, coi như đã phá bỏ nguyên tắc của chúng ta, tiếp tục như vậy thế tục chẳng phải sẽ bị hắn làm cho lộn xộn sao, lão phu làm sao có thể tha cho một kẻ xằng bậy như hắn. "
Hồ Xuân nhận phong thư, liếc nhìn chữ số trên tấm chi phiếu, sau đó vẻ mặt đại nghĩa đáp.
Đúng như Lương Cảnh Thiên dự đoán, Hồ Xuân trên thực tế cũng không xem Phương Minh ra gì, bởi vì chỉ cần cổ trùng của lão thôi cũng dễ dàng phá được phong ấn hồn thuật của Phương Minh, lão ta thấy tên gia hỏa được kêu là Phương Minh thực chất vẫn còn kém xa lão..
"Đêm nay ta chỉ sẽ đi gặp cái tên Phương Minh mà ngươi đề cập tới, bất quá nữ nhân kia ngươi cũng phải mau chóng giao cho ta. "
"Hồ đại sư yên tâm, người mà tôi an bài đang hành động rồi, đêm nay ngài giết chết Phương Minh thì cam đoan nữ nhân kia sẽ nằm sẵn trên giường chờ ngài. "
Lương Cảnh Thiên rốt cuộc vẫn là một thương nhân, hắn ta hiểu được một ngựa đổi một ngựa, Hồ Xuân muốn có được Hàn Kiều Kiều như vậy nhất định sẽ làm cho xong chuyện trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận