Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 523: Hồn xuyên?

Chương 523: Hồn xuyên?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Bảo tháp tầng thứ hai, Phương Minh trên mặt lộ vẻ kích động vô cùng từ từ bước vào.
Đối với lai lịch của tòa bảo tháp này Phương Minh đã không dám tưởng tượng nữa, chỉ là cậu có thể chắc chắn bảo tháp này có lai lịch lớn, chỉ tầng thứ nhất của bảo tháp đã khiến cậu đạt được ích lợi vô cùng, như vậy tầng thứ hai của bảo tháp này lại sẽ như thế nào đây?
"Muôn đời luân hồi, cuộc đời phù du, một giấc chiêm bao xuân thu, một giấc chiêm bao đại đạo."
Trong khoảnh khắc khi bước vào lầu hai, một giọng nói liền vang lên ở bên tai Phương Minh, mà ở trước mặt của cậu thì hiện lên từng tầng mây mù, ở bên trong mây mù đó có thêm từng đoàn từng đoàn vòng sáng, giống như đóa hoa trong sương mù, không cách nào nhìn rõ ràng.
Phương Minh không vội bước vào trong mây mù mà là đứng ở lối vào lầu hai, bắt đầu suy tính hàm nghĩa của câu nói vang lên bên tai.
Hai câu đầu trong mấy lời kia rất dễ lý giải, cái gọi là muôn đời luân hồi chính là đã trải qua luân hồi trăm đời, đương nhiên, đây nhất định là cách nói khoa trương, chí ít Phương Minh còn chưa từng nghe qua có ai có thể chân chính luân hồi chuyển thế, càng đừng nói là luân hồi tới trăm lần.
Về phần cuộc đời phù du chính là coi khoảnh khắc khi con người còn sống trở thành một giấc mộng ngắn ngủi, điểm này kỳ thực cùng hồ điệp của Trang Tử có hiệu quả tương đối giống nhau.
Khiến Phương Minh nghi ngờ là hai câu phía sau, một giấc chiêm bao xuân thu, một giấc chiêm bao đại đạo, hai câu này là có hàm nghĩa gì vậy?
"Lẽ nào một cửa ải này là có liên quan với cảnh trong mơ?"
Trong lòng Phương Minh bắt đầu suy đoán, thế nhưng cảnh trong mơ lại có ích gì đối với việc tu luyện?
Đối với tác dụng của bảo tháp Phương Minh đại khái có thể suy đoán ra một ít gì đó rồi, bảo tháp này là chí bảo tu luyện, có thể trợ giúp trên các phương diện của tu luyện, tầng hai này tất nhiên cũng có tác dụng đối với một phương diện nào đó trong việc tu luyện.
Đoán không ra, vậy thì không đoán nữa.
Một lúc sau, Phương Minh dừng suy đoán, trực tiếp bước vào trong mây mù này đi tới đoàn ánh sáng đầu tiên phía trước, đây chính là một chùm sáng phát ra ánh sáng màu xanh, mà Phương Minh sở dĩ có thể tìm được đoàn sáng này là vì đoàn sáng này cho cậu một loại cảm giác thoải mái, cảm giác này thật giống như một người đang sống cuộc sống vô cùng mệt mỏi, phải đối diện với những căn nhà cao tầng ở thành phố, đột nhiên đi tới sơn thôn nhìn thấy thảm thực vật xanh biếc nơi đây, sảng khoái tinh thần.
Quan sát đoàn ánh sáng xanh nửa ngày trời, sau đó Phương Minh trực tiếp duỗi tay nắm chặt đoàn ánh sáng này, mà ngay khoảnh khắc khi Phương Minh duỗi tay nắm chặt đoàn sáng này, một giọng nói vang lên bên cạnh cậu.
"Một ngụm nhật nguyệt tuyền, bồi bổ thiên địa tinh, vốn là người làm ruộng, không nhìn được nỗi khổ của nhân gian."
Sau khi âm thanh vang lên, Phương Minh liền nhận ra cảnh tượng trước mắt biến đổi, ngay sau đó cậu liền mất đi tri giác.
Đợi tới khi Phương Minh thanh tỉnh lại lần nữa đã phát hiện bản thân mình nằm ở trong một gian phòng đơn sơ, nằm trên cái giường do bốn viên gạch cùng một tấm ván giản dị hợp thành, trên người còn khoác lên một tấm chăn ẩm ướt.
Ánh mắt quét quanh cả nhà, trên tường có một lớp vôi trắng, chẳng qua hơn phân nữa lớp vôi trắng này đều đã vàng ố, còn có một phần nhỏ còn bong tróc ra, bên dưới là lớp sàn nhà bình thường, có chút ít gồ ghề.
Loại phòng như thế này Phương Minh đã nhìn thấy qua, khi cậu còn nhỏ, đa số nhà của người dân trong thôn Diệu Hà đều có bộ dáng như thế này, cũng có thể nói đây là hoàn cảnh những căn nhà của người dân sống trong những năm tám mươi, chín mươi.
"Chính mình đang ở đâu vậy?"
Trên mặt Phương Minh có chút nghi ngờ, mình không phải đang ở bảo tháp tầng hai sao, thế nào đột nhiên xuất hiện ở đây, quan trọng nhất là khi nội thị tình huống trong thân thể mình, Phương Minh phát hiện Vu Sư Chi Châu trong cơ thể cậu biến mất.
Điều này cũng có nghĩa là hiện tại cậu cũng chỉ là một người bình thường, khôi phục dáng vẻ khi cậu còn chưa tới Ma Đô.
"Cuộc đời phù du? Chẳng lẽ bây giờ mình đang nằm mơ, ở trong mộng kinh lịch bản thân mình ở một thế giới khác?"
Phương Minh chưa dám xác định, dứt khoát bắt đầu từ trên giường bò lên, ngay khoảnh khắc khi Phương Minh từ trên giường bò dậy, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, một cô bé mười bốn mười lăm tuổi còn đang đeo khăn quàng đỏ xuất hiện ở cửa.
Khoảnh khắc khi vừa thấy bé gái, Phương Minh cả người chấn động, cả người bắt đầu co quắp, lập tức lần thứ hai bất tỉnh đi, chẳng qua ngay trước khi cậu lần thứ hai lâm vào bóng tối, hai âm thanh rơi vào trong tai Phương Minh.
"Anh!" Đây là tiếng kinh hô của thiếu nữ.
"Cuộc đời phù du, chọn vong hồn có chấp niệm vô cùng lớn trong thế giới này, thay ký chủ hoàn thành chấp niệm có thể được khen thưởng tương ứng, trong mộng mấy nghìn năm, chẳng qua chỉ là nháy mắt."
Mơ màng tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt vì dinh dưỡng không đầy đủ mà trở nên xanh xao vàng vọt, con ngươi của Phương Minh hiện lên vẻ phức tạp, sau khi ngất đi lần thứ hai, trong đầu của cậu có rất nhiều tin tức tràn vào, cũng làm cho cậu hiểu được tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Bảo tháp tầng thứ hai, từng cái quang đoàn chính là chấp niệm của một vong hồn khi còn sống, mà mình thì nhập vào thân thể chủ của vong hồn ngay khoảnh khắc trước khi người đó chết.
Hai mắt Phương Minh trừng lớn, đây chính là hồn xuyên, với tư cách là người thỉnh thoảng lướt internet, Phương Minh cũng có hiểu biết tương đối về hồn xuyên, cũng biết hồn xuyên là một tình tiết cơ bản trong các bộ truyện.
Đầu tiên, nguyên chủ của cỗ thân thể này tên là Tần Dương, năm nay hai mươi mốt tuổi, cha của Tần Dương là một thôn dân trung thực, mẹ của Tần Dương bị bọn buôn người bắt bán cho cha của Tần Dương, sinh ra Tần Dương lại sinh ra em gái cậu là Tần Tuyết, ở năm thứ ba sau khi sinh ra cô em này liền bỏ trốn khỏi thôn.
Tần Dương cùng Tần Tuyết cách nhau sáu tuổi, nói cách khác mẹ của Tần Dương bị nhốt ở sơn thôn tám năm, mà sau khi mẹ của Tần Dương chạy trốn thì việc chăm sóc cuộc sống của hai anh em Tần Dương cùng Tần Tuyết liền rơi vào trên người cha của Tần Dương.
Nhưng đã nghèo còn gặp cái eo, ngay khi Tần Dương vừa học xong tiểu học thì trong một lần lên núi săn thú, cha của Tần Dương bất hạnh bị rắn độc cắn, đợi tới khi có thôn dân phát hiện thì cha của cậu đã chết được một ngày rồi.
Mẹ chạy trốn, cha tử vong, Tần Dương chỉ mới mười ba tuổi liền phải gánh trọng trách chăm sóc gia đình, mà người trong thôn cũng thương hai anh em Tần Dương, ít nhiều cũng sẽ tiếp tế một chút, hơn nữa nhà họ Tần còn có vài mẫu ruộng đấy, còn không đến mức chết đói.
"Chăm sóc em gái, tìm được mẹ rồi hỏi sao bà ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ hai anh em bọn họ?"
Phương Minh âm thầm lẩm bẩm, đây là chấp niệm của Tần Dương, không thể không nói đây cũng là một kẻ đáng thương, từ đầu tới đuôi chưa từng suy nghĩ gì cho chính mình, chẳng qua về chấp niệm thứ hai Phương Minh nhưng lại thở dài một hơi, theo cậu thấy mẹ của Tần Dương thật ra thì vẫn thương yêu hai đứa nhỏ đấy.
Dựa theo ký ức của Tần Dương, mẹ của Tần Dương khi vừa bị bán tới đây đã bị cha cậu khóa trong nhà, căn bản cũng không có tự do mà một con người nên có, mặc dù sau khi sinh ra Tần Dương thì có cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng chỉ cần cha của Tần Dương rời khỏi nhà vẫn sẽ khóa nhốt mẹ cậu ở trong nhà.
Thẳng đến khi sinh ra Tần Tuyết, cha của Tần Dương mới nghĩ rằng mẹ của Tần Dương sẽ không chạy trốn, lúc này mới không khóa nhốt mẹ của Tần Dương nữa.
Cho nên, hai năm sau mẹ của Tần Dương liền trốn khỏi sơn thôn này.
Kỳ thực Phương Minh sở dĩ nói mẹ của Tần Dương có thương yêu hai anh em cậu ta, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như mẹ của Tần Dương muốn chạy trốn, thì sau khi sinh ra Tần Tuyết mấy tháng bà ấy đã có thể trốn đi rồi, đừng nói cái gì mà người phụ nữ trong thời gian ở cữ thân thể yếu đuối, nếu như một người bị giam trong tù rất nhiều năm, đột nhiên có một tia hy vọng có thể trốn thoát, vậy coi như là bò cũng đều sẽ bò ra ngoài.
Sơn thôn mà Tần Dương ở rất nghèo, nếu như mẹ của Tần Dương sau khi sinh Tần Tuyết không lâu liền trốn đi, chắc chắn Tần Tuyết không thể sống nổi bởi vì không có lượng sữa đầy đủ, thời gian hai năm, trên thực tế chính là thời gian để mẹ của Tần Dương xác định con gái của mình có thể sống sót mới rời khỏi.
Phương Minh có thể tưởng tượng được, ở trong lòng mẹ của Tần Dương tuyệt đối không có một chút tình thương nào dành cho cha của Tần Dương, đối với một người đàn ông nhốt mình nhiều năm, người phụ nữ nào có thể yêu thương đây? Huống chi cha của Tần Dương chỉ là một tên chân đất quê mùa, mà mẹ của Tần Dương nghe nói lại là người ở thành phố lớn.
Cho nên, đối với chấp niệm thứ hai của Tần Dương, Phương Minh cũng không tính đi hoàn thành.
Về phần chấp niệm đầu tiên...
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Tuyết, trong lòng Phương Minh âm thầm thở dài một hơi, đây đúng là một đôi anh em số khổ, đều nói huynh trưởng như cha, Tần Tuyết gần như là do Tần Dương nuôi lớn.
"Tiểu Tuyết, anh không sao."
Phương Minh từ trên giường bò lên, sau khi được Tần Tuyết đỡ xuống giường liền mở miệng hỏi: "Anh bất tỉnh mấy ngày rồi?"
Tần Dương cũng giống cha hắn, đều là lúc ở trên núi bị rắn độc cắn, đương nhiên, Tần Dương không phải lên núi săn thú, sở dĩ lên núi là vì em gái của Tần Dương đã lấy được thành tích hạng nhất thi đậu trường trung học phổ thông trọng điểm trong huyện.
Tần Dương chính mình không được đi học, nhưng nhất định phải để Tần Tuyết được đi học, mà Tần Tuyết cũng không cô phụ kỳ vọng của Tần Dương, từ nhỏ thành tích học tập đã rất xuất sắc, hàng năm đều cầm xuống đủ loại giấy khen.
Biết em gái mình thi được thành tích tốt, Tần Dương rất vui vẻ chuẩn bị làm một bữa ăn ngon cho em gái, bởi vì trời vừa mưa xong cho nên hắn chuẩn bị đi lên núi tìm một chút Lôi Công Thỉ, cũng chính là một loại nấm dại.
Bởi vì loại nấm dại này sẽ xuất hiện một mảng lớn sau khi trời mưa, cho nên trực tiếp bị dân bản xứ gọi là Lôi Công Thỉ, mùi vị cực kỳ ngon.
Cũng chính trong quá trình hái nấm, Tần Dương không chú ý tới một con rắn độc cuộn bên dưới tảng đá lớn, trong lúc đang hái nấm thì hắn bị con rắn độc này cắn một cái, tuy rằng ngay sau đó hắn được người trong thôn đưa đến bệnh viện tiêm huyết thanh nhưng lại đã rơi vào hôn mê.
"Cách thức tử vong của hai cha con này rất giống nhau, cũng thật là quá xui xẻo."
Thầm cảm khái một câu trong lòng, trong lòng Phương Minh đột nhiên có sự hiếu kỳ, nếu cái thế giới này giống thế giới chân thật, như vậy có phải những người trong thế giới chân thật cũng đều sẽ xuất hiện ở thế giới này?
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Minh có chút kích động, mở miệng hỏi: "Tiểu Tuyết, mau đưa điện thoại của em cho anh."
Chỉ là sau khi nói xong, Phương Minh không nhịn được trực tiếp bật cười, là cậu nhất thời quên mất, lấy điều kiện kinh tế của nhà họ Tần làm sao có thể mua được di động?
"Anh, cái gì di động?" Tần Tuyết cũng là có chút nghi hoặc nhìn bản thân, cô cảm giác anh mình có chút thay đổi, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh mình rất ít cười, nhưng không hiểu sao lần này sau khi tỉnh lại anh mình lại cười rất nhiều lần, mặc dù là cười khổ.
"Không có gì."
Phương Minh lắc đầu, mà đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, giọng nói của một cô gái từ nhà gỗ truyền đến.
"Tần Tuyết có ở nhà không?"
Cửa nhà gỗ bị đẩy ra, một cô gái hơn hai mươi tuổi đeo kính mắt đứng ở nơi đó, mà khi Tần Tuyết nhìn thấy cô gái kia, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, vội vã hô lên: "Cô Chung, sao cô lại tới đây?"
Cô gái này chính là chủ nhiệm lớp hồi Tiểu Tuyết học trung học cơ sở, Chung Hân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận