Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 106: Lần này để tôi giúp cậu

Chương 106: Lần này để tôi giúp cậu
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Sau ba tiếng, lúc chạng vạng tối một ông lão cùng một người đàn ông trung niên vội vội vàng vàng đi vào phố đồ cổ, hai người đi thẳng tới hướng cửa hàng Vu Đạo.
“Chú hai, anh rể, ở đây này!”
Trương Hải đang đứng trước cửa cửa hàng Vu Đạo vẫy tay với hai người đàn ông, hai người này chính là cha Trương Quốc Đinh Quân và chồng Liễu Minh của Trương Kế Hồng chạy xe từ thành phố bên cạnh sang đây.
“Đại Hải, vị cao nhân nào…
“Cao nhân mà cháu nói cũng là ông chủ của cửa hàng Vu Đạo, mặc dù tuổi của ông chủ này không lớn nhưng mà thật sự rất có tài, chú và anh rể một lát nữa cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, phải tôn kính ông chủ Phương đó!”
Trương Hải căn dặn trước, ông ta cũng sợ chú hai và anh rể, mà nhất là anh rể sẽ có những hành động không tôn kính, dù sao thì anh rể của ông ta cũng là nhân viên công vụ, đối với những chuyện quỷ thần này vốn đã không có lòng tin, mà tuổi của ông chủ Phương cũng thật sự quá trẻ, nói không chừng vừa nhìn thấy đã nổi lòng khinh khi.
“Chú biết rồi, nhất định sẽ có thái độ tốt với ông ấy.”
Trương Quốc Đinh Quân cam đoan, mà Liễu Minh đang đứng một bên nhíu nhíu mày nhưng mà vẫn gật đầu.
Nói thật, anh ta đúng là không tin mấy chuyện quỷ thần này, cho nên khi Trương Hải nói muốn đưa vợ của anh ta đi tới Ma Đô tìm cao nhân anh ta đã không đồng ý, chỉ là Trương Hải hung hăng cam đoan cho nên anh ta mới miễn cưỡng để vợ mình theo lên Ma Đô.
“Anh rể, em biết anh không tin vào mấy chuyện này nhưng mà em vẫn phải nói trước với anh, ông chủ Phương có thể chữa khỏi bệnh nhưng mà thu phí cũng rất đắt, lúc nãy chị họ đã trả 3 vạn nhưng nếu một lát nữa ông chủ Phương muốn lấy thêm, anh tuyệt đối không được từ chối đâu đấy.”
Liễu Minh càng nhíu chặt chân mày, thật ra anh ta cũng không tiếc chút tiền nhỏ đó mà anh ta chỉ sợ bị lừa gạt.
“Nếu như cậu ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Đan Đan thì bao nhiêu tiền anh cũng cho.”
“Được, có câu nói này của anh em cũng yên tâm.”
Trương Hải không nói thêm gì nữa dẫn hai người vào trong cửa tiệm, sau khi nói với Đại Trụ một tiếng thì lên thẳng trên lầu hai.
“Cha, chồng à, mọi người đã tới.”
Trương Kế Hồng cũng đang sốt ruột đứng chờ ở trên cầu thang, nhìn chằm chằm cái túi đen mà cha cô đang cầm.
“Bên trong túi này là cái chén kia, trên đường đi cha đã cầm cẩn thận nên giấm cũng không bị tràn ra bao nhiêu.”
Trương Quốc Đinh Quân đưa cái túi cho Trương Kế Hồng, cô đặt cái túi lên bàn, chỉ chỉ Phương Minh giới thiệu: “Để con giới thiệu cho mọi người, đây là ông chủ Phương.”
“Ông chủ Phương, đây là cha của tôi, còn đây là chồng của tôi Liễu Minh.”
Phương Minh gật gật đầu, mà Trương Quốc Đinh Quân cũng hiếu kỳ đánh giá Phương Minh, mặc dù lúc trước Trương Hải đã nhắc nhở nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Phương Minh ông vẫn khiếp sợ không thôi.
Thanh niên tuổi này hẳn chỉ là những người mới tiếp xúc với xã hội đi, làm sao có thể là cao nhân được chứ?
“Xin chào ông chủ Phương.”
Nghĩ nghĩ vậy nhưng Trương Quốc Đinh Quân vẫn nhớ rõ lời căn dặn của Trương Hải, chủ động chào hỏi Phương Minh, mà Liễu Minh thì lại nhìn chằm chằm con gái, thấy bộ dạng của con bé vẫn ngây ngây ngốc ngốc thì lại nhíu mày.
Sau khi lấy cái chén trong túi ra, Phương Minh nhìn nhìn một lát rồi ngẩng đầu nói với Trương Kế Hồng: “Trả thêm 10 vạn nữa.”
“A!”
Trương Kế Hồng hơi sững sờ nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Được được, tôi lập tức đi trả tiền.”
Liễu Minh thấy vợ cầm theo túi xách đi xuống lầu một thì giữ lại, nhìn về phía Phương Minh: “Ông chủ Phương, tôi nghe nói lúc trước cậu đã thu của vợ tôi 3 vạn, hiện tại sao lại thu thêm 10 vạn nữa?”
“3 vạn lúc nãy là phí để tìm ra nguyên nhân căn bệnh, còn 10 vạn này là phí giải quyết.” Phương Minh trả lời.
“Vậy nếu chữa không khỏi thì sao?”
“Nếu không thể chữa khỏi trả lại 5 vạn.”
“Chỉ trả lại 5 vạn?”
Liễu Minh khó mà tiếp nhận nổi, điều này có nghĩa nếu như bệnh của Đan Đan mà không chữa khỏi thì không dưng nhà bọn họ mất toi 5 vạn.
“Anh rể à, anh đã đưa Đan Đan đi khắp các bệnh viện không phải cũng đã tốn mấy vạn sao? Những số tiền kia cũng đâu có được trả lại, anh mau mau để chị đi giao tiền đi.”
Trương Hải có chút gấp gáp, sở dĩ trước đó ông ta dặn đi dặn lại trước cửa cũng vì sợ anh rể không tin tưởng ông chủ Phương, không ngờ vẫn là chẳng có tác dụng gì.
“Cái này làm sao có thể giống nhau được, mỗi hạng mục kiểm tra của bệnh viện đều công khai rõ ràng, tiền chi vào khoản nào càng là có biên lai ghi lại mà.”
Hoa Minh Minh vừa đi ra từ nhà vệ sinh nghe thấy lời nói của Liễu Minh thì giễu cợt: “Nếu tiền mà anh đã chi ra ở bệnh viện không phải là hoang phí thì anh tiếp tục mang con anh tới bệnh viện đi, còn tới đây để làm gì?”
“Cậu…”
Liễu Minh bị Hoa Minh Minh châm chọc tới nghẹn lời, nếu như bệnh viện mà có biện pháp thì còn lâu anh ta mới tới đây!
“Chồng à, ông chủ Phương thật sự rất lợi hại, lúc nãy cậu ấy đã làm cho Đan Đan mở miệng nói chuyện được đấy, anh đừng cản em nữa.” Trương Kế Hồng nói xong lại áy náy nhìn Phương Minh: “Ông chủ Phương, tính tình của chồng tôi vốn không được tốt, mong cậu đừng nên để bụng, bây giờ tôi sẽ xuống lầu giao tiền ngay.”
“Anh à, anh cũng đừng ngăn cản chị nữa, một chút nữa thôi anh sẽ biết số tiền này không lãng phí chút nào.”
“Liễu Minh, để Hồng Hồng đi đi con.”
Vợ của mình, cha vợ còn có Trương Hải đồng thời khuyên nhủ, Liễu Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng anh ta thật sự không tin tưởng Phương Minh chút nào, nếu anh ta không biết Trương Hải là em họ của Trương Kế Hồng thì anh ta đã tưởng bọn họ là một bọn cùng nhau giở trò bịp bợm.
“Ông chủ Phương, hay là như vậy đi, đầu tiên chúng tôi giao trước một nửa, sau khi đã chữa khỏi lại giao thêm một nửa nữa có được không?”
Liễu Minh không cam tâm đưa ra đề nghị, đối với anh ta mà nói nhiều thêm mấy vạn cũng chẳng là gì, nhưng mà anh ta không thích bị mắc lừa!
Phương Minh cười như không cười nhìn Liễu Minh, cậu cũng hiểu được suy nghĩ của anh ta, mà đây cũng là căn bệnh chung của giới công chức, ưa thích tính toán chi li.
“Tính theo cách của anh cũng được, nhưng giá không phải 10 vạn mà là 20 vạn!”
“20 vạn?” Liễu Minh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn chặt răng đồng ý.
“Ai, anh rể thật là…”
Trương Hải cũng không biết nên nói gì cho phải, ông ta biết anh rể là phó chủ tịch của ngân hàng, tiền lương hằng năm cộng với thưởng các khoản cũng phải mấy trăm vạn, 20 vạn thì 20 vạn đi, coi như cho anh rể một bài học…
Mà hành động nghi ngờ này của ảnh cũng là một loại không tín nhiệm đối với ông ta, nếu như không phải nể mặt chú hai với chị họ còn lâu anh ta mới thèm quản chuyện này.
Trương Kế Hồng đi giao tiền, cũng may là Liễu Minh không nói mấy lời như muốn viết biên lai cam kết các thứ… Thực ra cũng vì anh ta cho rằng ở Ma Đô anh ta cũng có mấy người quen biết, Phương Minh đừng mong có thể giở trò chơi xấu.
“Đóng cửa sổ lại, tắt điện luôn.”
Hoa Minh Minh đi đóng cửa sổ rồi lại tắt điện, trong nháy mắt căn phòng tối om, mà đúng lúc này Phương Minh lại thắp sáng một ngọn đèn dầu, ánh sáng tối tăm từ ngọn đèn chiếu lên mặt Phương Minh, mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ.
“Mọi người lùi ra xa một chút, mặt khác cho dù có nhìn thấy chuyện gì cũng không được kinh ngạc.”
Phương Minh dặn dò mọi người, Trương Kế Hồng đang định kéo Đan Đan lùi về sau nhưng bị Phương Minh ngăn cản: “Để Đan Đan đứng đó đi, đừng kéo cô bé.”
Giờ phút này trước bàn chỉ còn lại hai người Phương Minh cùng Đan Đan.
“Cậu bé, cậu tự đi ra hay còn đợi tôi lôi cậu ra?”
Phương Minh nhìn vào chén giấm chua trên bàn rồi nói một câu, chỉ là không có ai trả lời, mà câu này của cậu khiến Liễu Minh đã lùi ra sau mấy mét lại nhíu mày, nói thầm một câu: “Giả thần giả quỷ!”
“Cần gì chứ?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Phương Minh khe khẽ thở dài, đưa ngón tay cái cùng với ngón út của bàn tay phải uốn lượn ép vào lòng bàn tay, ngón trỏ cùng với ngón áp út chạm vào nhau, chỉ để lại ngón giữa nhanh chóng luồn vào trong chén, mà mấy sợi màu hồng đó lại bị cậu vớt hết lên.
Các sợi đỏ này sau khi rời khỏi giấm chua thì bắt đầu hoạt động, tựa như muốn trượt khỏi ngón tay của Phương Minh nhưng cho dù có cố gắng tới mức nào cũng không thể thoát khỏi.
“Nếu để cậu chuồn khỏi ngón tay tôi thì cửa hàng Vu Đạo của tôi cũng không cần phải mở cửa nữa!”
Phương Minh cười lạnh, không phải cậu cố ý làm ra thế tay cổ quái như vậy mà nó được gọi là cầm linh, ngón tay cái cùng ngón út chạm vào lòng bàn tay gọi là gõ hồn, ngón trỏ cùng với ngón áp út khép lại gọi là tụ phách, đừng nói chỉ là quỷ hồn, cho dù là bất kỳ âm linh nào cũng đừng mong có thể chạy thoát, cuối cùng phải bị vây khốn ở ngón giữa.
Sau đó Phương Minh trực tiếp đưa ngón giữa hơ trên ngọn đèn, thiêu đốt mấy sợi màu hồng kia ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Hoa Minh Minh.
“Ông chủ Phương thật đúng là ông chủ Phương, quá lợi hại, ngón tay của anh ta thật sự không sợ lửa thiêu bỏng sao?”
Trương Hải cảm thán nhưng Liễu Minh bên cạnh vẫn hoài nghi: “Khẳng định chỉ là thủ thuật che mắt, cậu ta cố tình tắt điện tối om như vậy để chúng ta không nhìn thấy rõ, có lẽ ngón tay cậu ta căn bản không đụng vào lửa mà chỉ lợi dụng góc độ để khiến chúng ta tưởng rằng tay cậu ta đang đặt trên ngọn lửa thôi.”
Trong ngọn lửa, ngón tay Phương Minh vẫn không có gì thay đổi nhưng lại có đám khói đen thoát ra từ những sợi màu hồng kia, cùng lúc đó một cỗ mùi khó ngửi cũng xuất hiện, không tới vài giây đồng hồ đã tràn ngập khắp tầng lầu.
Ngửi được mùi này sắc mặt Phương Minh cũng hơi biến đổi, trong mắt toát ra vẻ phức tạp nhìn về phía những sợi màu hồng kia, thở dài: “Thì ra đây là nguyên nhân cậu không nguyện ý hiện thân, thôi, lần này để tôi giúp cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận