Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 623: Thánh môn bị đẩy ra trước sau hai lần

Chương 623: Thánh môn bị đẩy ra trước sau hai lần
Nhà thờ Saint Peter!
Cổng hiên cao lớn được tạo thành từ đá cẩm thạch nguyên chất rắn chắc. Dưới cổng hiên là năm cánh cửa lớn đồng thau, những con đại bàng bằng đồng to lớn và những khối đá cẩm thạch được xếp ngay ngắn, giúp làm tôn lên khí thế hùng vĩ của nhà thờ lớn. Đứng trước cửa càng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Thánh môn, Tai môn, Thiện môn, Thần môn, Tử môn.
Đây là tên gọi của năm cánh cổng đồng thau. Không ai biết vì sao lại có những tên gọi này. Dựa theo phân tích của các tín đồ, sở dĩ có những tên gọi này là vì mang tính tượng trưng, gắn với sự sống và cái chết của con người.
Phương Minh đi đến trước cánh cổng đồng thau đầu tiên, cũng chính là Thánh môn. Trên cổng lớn là 16 con đại bàng bằng đồng được chạm trổ tinh xảo, ngoài ra còn có 26 huy hiệu của giáo hoàng.
Những người khác cũng đi đến phía bên này của nhà thờ, đứng dưới mái cổng. Họ nhìn Phương Minh đứng trước cổng lớn, không ai nói gì cả. Toàn nhà thờ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Bởi vì hôm nay là nghi thức lên ngôi thần tử của Phương Minh vì vậy cho nên thành phố Vantican cũng không mở cửa cho người ngoài. Những người có thể đi vào đây đều là thành viên giáo hội cùng các tín đồ cực kỳ trung thành và cuồng nhiệt.
"Không cách nào mở được Thánh môn sao?"
Nhìn chằm chằm cánh cổng đồng thau lớn, khóe miệng Phương Minh khẽ nhếch. Cậu không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không hành động theo cảm tính. Sở dĩ cậu chấp nhận đề nghị của Iveney là vì lần trước khi cậu tới Vantican, trong đầu chợt có tiếng nói.
"Bước vào Thánh môn!"
Chỉ có vỏn vẹn ba chữ, nhưng đối với tiếng nói này cậu vô cùng quen thuộc. Đây là tiếng nói của bảo tháp, nói cách khác bảo tháp muốn cậu bước vào trong Thánh môn của nhà thờ.
Trước đó Phương Minh còn suy nghĩ nên dùng lý do gì để bước vào Thánh môn, thật không ngờ Iveney lại chủ động nhảy ra, cái này giống như muốn ngủ liền có người tặng gối đầu vậy, làm cậu mừng thầm trong lòng.
Về phần có thể mở được Thánh môn hay không, Phương Minh không hề lo lắng. Nực cười, đại lão bảo tháp đã lên tiếng, vậy thì còn có cái gì không làm được chứ.
Đứng trước Thánh môn được một, hai phút, Phương Minh từ từ bước lên, chuẩn bị đẩy cánh cồng đồng thau này ra. Nói thật, cậu rất tò mò thứ bên trong Thánh môn này. Có thể làm đại lão bảo tháp mở miệng, cho thấy đây tuyệt đối có đồ tốt.
Nhìn thấy hành động của Phương Minh, đa số người bên dưới khẽ thay đổi biểu cảm. Trên mặt Iveney mang theo vẻ khinh thường, cô ta cho rằng đến giờ này mà Phương Minh vẫn không biết tự lượng sức, để xem lát nữa hắn ta bị chế giễu thế nào.
Vẻ mặt già của giáo hoàng Louis Vuitton rất điềm tĩnh, làm người khác không thể nhìn ra ông ấy đang nghĩ gì. Còn Gamma thì tỏ ra lo lắng.
Hai tay chạm vào Thánh môn, Phương Minh hơi dùng sức, nhưng cậu phát hiện Thánh môn này đúng là như nặng ngàn cân, giống như một ngọn núi lớn không thể xê dịch được chút nào.
"Đúng là không biết tự lượng sức, còn vọng tưởng đẩy ra được Thánh môn."
"Nói cho cùng vẫn là ngựa non háu đá. Nếu Thánh môn dễ mở như vậy thì giáo hội đã sớm hàng năm đều mở ra một lần rồi."
"Lần này không chỉ là mất mặt đơn giản như vậy đâu, bên phía nhóm người Cher nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiện tại xem bên giáo hoàng có biện pháp ứng đối gì không."
Thấy Phương Minh không đẩy Thánh môn ra được, tiếng nghị luận lại vang lên. Cũng có không ít người lén đưa mắt về phía giáo hoàng Louis Vuitton, muốn nhìn ra điểm gì đó trên mặt Louis Vuitton. Chẳng qua đã làm họ thất vọng, Louis Vuitton từ đầu tới cuối đều vô cùng điềm tĩnh.
Không đẩy Thánh môn ra được, Phương Minh cũng không nhụt chí, thầm nói trong lòng: "Đại lão, nên ra tay rồi."
Theo tiếng gọi của Phương Minh, một luồng nhiệt truyền đến ngực cậu, sau đó Phương Minh phát hiện hai tay mình lại một lần nữa không còn chịu sự kiểm soát của mình mà hướng tới cánh cổng đồng thau.
Bàn tay dừng trên cánh cổng đồng thau. Nguồn nhiệt này từ ngực chảy về phía hai tay. Sau đó Phương Minh chợt thấy cánh cổng đồng thau vốn nặng tựa núi Thái Sơn lại nới lỏng, từ từ mở vào trong.
Đứng dưới nhà thờ đều là cao tầng trong giáo hội, nhãn lực tất nhiên không kém. Ngay khoảnh khắc cánh cổng đồng thau vừa được nới lỏng dù rất nhỏ họ đã nhìn thấy được, nhất thời, ai cũng há hốc.
Đám người Iveney và Cher đều tỏ ra không thể tin được. Đa số những người còn lại thì giống Gamma, đều là vẻ mặt kinh sợ. Không sai, cho dù Gamma tin tưởng thân phận thần tử của Phương Minh, cũng không nghĩ Phương Minh có thể mở được cánh cổng đồng thau này.
Louis Vuitton vẫn luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ngay tại một giây này rốt cục cũng thay đổi. con ngươi không hề dao động hiện lên một tia thâm thúy.
"Thánh môn nới lỏng rồi, tôi không nhìn lầm đúng không?"
"Tôi nhìn thấy gì vậy, hình như Thánh môn chuyển động rồi, anh ấy thật sự mở được Thánh môn rồi."
"Thấy quỷ, đừng nói với tôi thần tử này của giáo hội khủng khiếp đến vậy nhé."
Các khách mời trên đài cũng không còn bình tĩnh, Kassel mặt trầm như nước, vẻ mặt của những người khác cũng không tốt hơn là bao. Cho dù giữa họ và Phương Minh không có thù hằn gì nhưng họ cũng không muốn nhìn thấy Phương Minh mở được Thánh môn.
Nguyên nhân rất đơn giản, một thần tử có thể đẩy ra Thánh môn mạnh cỡ nào, giáo hoàng Alexander đã cho họ đáp án. Trong thời đại Alexander trở thành giáo hoàng, cả phương Tây đều bị giáo hội thống trị.
Giáo hoàng mạnh, không phải điều họ muốn thấy.
Tuy thế lực giáo hội hiện tại cũng rất lớn mạnh, nhưng giáo hoàng đương nhiệm Louis Vuitton cũng không bộc lộ tài năng, ngược lại còn giấu tài, cũng không có thành tích lớn lao gì.
"Ngàn vạn lần đừng đẩy ra, ngàn vạn lần đừng đẩy ra!"
Trong khi Phương Minh tiếp tục đẩy cửa, trong lòng rất nhiều người đều lặng lẽ cầu nguyện.
Thế nhưng, lời cầu nguyện của họ cho dù ở nơi gần thượng đế nhất cũng có thể không được thượng đế nghe thấy. Một phút sau, khi Thánh môn được Phương Minh đẩy ra đủ để một người chui qua lọt, cả hiện trường bùng nổ tiếng hoan hô.
"Đúng là thần tử."
"Đúng vậy, ai còn dám hoài nghi thân phận của thần tử điện hạ, ngay cả giáo hoàng bệ hạ cũng không thể làm được chuyện này, nhưng thần tử đã làm được."
"Thánh môn sau nhiều năm như vậy, rốt cục đã có người có thể không cần đến thời điểm hai mươi lăm năm đã mở ra được rồi."
Những người hoan hô tất nhiên là tín đồ giáo hội cùng với những thành viên không thuộc phe Cher. Đối với những người này, thần tử càng mạnh họ tất nhiên sẽ càng vui mừng, bởi vì điều này đối với giáo hội là một chuyện tốt.
"Thượng đế phù hộ, thần tử đã mở được Thánh môn, vinh quang của giáo hội ta giờ đây sẽ càng lan tới nhiều nơi hơn nữa."
Có người hô lớn, theo sát đó càng có nhiều người hoan hô la to. Mặt Iveney đã tái nhợt, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía người đứng trước cửa Thánh môn.
"Hắn ta thật sự đã đẩy ra Thánh môn. Vì sao, vì sao hắn ta lại có thể đẩy Thánh môn ra được?"
Iveney không thể chấp nhận chuyện này là sự thật. Đẩy Thánh môn ra được, vậy nghĩa là người mà cô ta chán ghét đã được xác nhận thân phận thần tử không thể nghi ngờ, cô ta cũng chỉ có thể gả cho kẻ đáng ghét này.
Nếu không muốn lấy hắn ta làm chồng, chỉ có một cách, chính là phải rời khỏi giáo hội. Nhưng đây chẳng khác nào là phản bội giáo hội. Giáo hội làm sao cho phép một thánh nữ phản bội, đến lúc đó cô ta sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của cả giáo hội.
Sắc mặt hai kẻ Cher và Cook xám như tro. Phương Minh đẩy ra được Thánh môn, đây là minh chứng tốt nhất cho thân phận thần tử của hắn, không còn ai có thể nghi ngờ thân phận thần tử của hắn. Điều này cũng có nghĩa kế hoạch của họ đã thất bại.
Kế hoạch thất bại có kết cục là gì, Cher biết rất rõ ràng. Louis Vuitton tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta, quyền lực trong tay sau này e là sẽ bị đoạt mất. Còn Cook thì vô cùng bất ngờ và hoảng sợ, bởi vì kết cục của hắn còn thảm hại hơn, hắn sẽ bị người của pháp đình giáo hội mang đi.
Tiếng nói của những người đứng sau lưng Phương Minh cũng nghe thấy. Nếu đổi lại là Phương Minh, sau đó cậu chắc chắn sẽ quay đầu lại dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía đám người Cher, nhưng tiếc là, thân thể của cậu đã bị bảo tháp khống chế.
Sau khi đẩy cửa Thánh môn ra, cơ thể bị bảo tháp khống chế của cậu liền đi thẳng vào bên trong. Kỳ lạ là, sau khi đi vào, bảo tháp còn điều khiển cơ thể cậu xoay người đóng cửa Thánh môn lại.
Á…
Nhìn thấy Phương Minh mặt không chút thay đổi đóng cửa Thánh môn lại, tất cả những người bên ngoài đều ngây ra, ngay cả trên khuôn mặt già nua của giáo hoàng Louis Vuitton cũng thoáng vẻ khó hiểu.
"Thần tử làm gì vậy?"
"Thần tử mở cửa Thánh môn, sao lại xoay người đóng lại?"
Giờ phút này tất cả những người ở đây đều dùng thần tử để gọi Phương Minh, điều này có nghĩa họ đã không còn nghi ngờ thân phận thần tử của Phương Minh. Họ chỉ thắc mắc vì sao Phương Minh lại đóng Thánh môn lại. Thánh môn cứ cách hai mươi lăm năm sẽ mở ra một lần. Không ít người ở đây đều chưa từng vào, lớn tuổi như Gamma cũng chỉ vào được ba lần. Nhưng dù là vậy, nếu như có cơ hội, Gamma tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đi vào Thánh môn, bởi vì mỗi lần bước vào trong Thánh môn đều thu hoạch được không nhỏ.
Bên trong Thánh môn là lời giảng đạo của Chúa đối với học trò của Ngài thánh Peter. Đây là thánh âm chân chính, ai cũng muốn được nghe nhiều. Tiếc là ba lần trước ông vào mỗi lần đều chỉ có thể kiên trì được nửa giờ, đây là cực hạn của ông.
Phương Minh đi vào, Thánh môn đóng lại, tất cả người bên ngoài đều mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm gì.
"Giáo hoàng đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" - Có tổng giám mục đưa mắt về phía Louis Vuitton, dò hỏi.
"Nếu thần tử đã mở được Thánh môn, vậy chứng minh thân phận thần tử không phải là giả. Chửi bới thần tử, kẻ dưới xúc phạm bề trên, người của viện tôn giáo ra tay đi."
Louis Vuitton điềm tĩnh lên tiếng. Sau khi ông nói xong, bốn người của pháp đình giáo hội vốn còn mờ mịt vô thố, lập tức đi đến chỗ Cook. Vẻ mặt Cook tuyệt vọng, hắn biết hắn tiêu rồi, cũng không chống cự, bởi vì hắn biết rõ trước mặt người của pháp đình giáo hội, chống cự chỉ phí công.
Ngoài Cook, còn có mấy người cũng bị mang đi, đây đều là những người trước đó đã đứng chung phe với Cook.
Nhìn thấy Cook bị mang đi, sắc mặt Cher trở nên khó coi. Hắn ta biết đây chỉ là khởi đầu, đợi đến khi chuyện bên này kết thúc, giáo hoàng sẽ tiến hành thanh trừ giáo hội, phía bên hắn ta sẽ tổn thất trầm trọng.
Louis Vuitton không nhìn Cher, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Thánh môn. Nửa ngày sau ông chậm rãi nói: "Được nghe thánh âm là vinh hạnh của tín đồ ta, thần tử đã đi vào, chúng ta cũng đi vào thôi."
Nghe Louis Vuitton nói thế, những người ở đây đều tỏ ra kinh ngạc. Thánh môn đã đóng lại, không có chuyện lại mở ra, trừ phi… trừ phi giáo hoàng cũng có thể đẩy ra Thánh môn giống thần tử.
Nhưng sự nghi hoặc của mọi người cũng không kéo dài được bao lâu. Khi họ nhìn thấy Louis Vuitton đi đến trước Thánh môn, rồi đẩy cửa ra, cả đám đông liền “ồ” lên.
Hóa ra giáo hoàng đại nhân cũng có thể mở được Thánh môn!
Cher nhìn thấy cảnh tượng này cả người liền giống như khí cầu, nháy mắt mất đi tất cả sắc thái, trên mặt chỉ còn sự đau khổ, nếu sớm biết giáo hoàng có thể đẩy ra được Thánh môn, hắn ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ âm mưu tư lợi nào.
Một giáo hoàng có thể đẩy được cửa Thánh môn, hắn ta làm sao có khả năng đối phó chứ.
Các khách mời trên đài cũng đều tỏ ra khiếp sợ, bởi vì Louis Vuitton rất giấu mình, vậy nên ngày thường họ cũng chẳng kính sợ vị giáo hoàng này là bao, nhưng giờ khắc này họ mới biết, họ đã sai lầm rồi, thực lực của Louis Vuitton đã đạt tới trình độ họ không thể đoán được.
Mở toang cửa Thánh môn, Louis Vuitton dáng hơi còng đứng ở đó, nhưng giờ khắc này không có bất luận kẻ nào dám khinh thường ông lão này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận