Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 657: Sơn cùng thủy tận

Chương 657: Sơn cùng thủy tận
Sau nửa giờ, Hoa Bác Vinh đi vào Hoa Bảo Lâu, vừa liếc mắt liền thấy được Phương Minh ngồi ở sảnh lớn, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ vui thích, bước nhanh về phía Phương Minh bên này.
Hoa Bác Vinh thấy được Phương Minh, đương nhiên Phương Minh cũng nhìn thấy Hoa Bác Vinh, chỉ là thấy diện mạo của chú Hoa lúc này, khí lạnh trong mắt Phương Minh lại nồng nặc thêm một phần.
Chỉ qua thời gian một năm, cả người chú Hoa già hơn năm ngoái không dưới mười tuổi, tóc bạc mọc thành bụi, cả người đã không còn tinh khí thần của một năm trước.
Tuy rằng một năm trước chú Hoa cũng có tóc bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn như vậy, chẳng qua khi đó đầu tóc của chú Hoa giống như bôi mỡ, có vẻ bóng loáng tỏa sáng, nếp nhăn trên mặt cũng không có bao nhiêu, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn xấp xỉ như người hơn bốn mươi tuổi, nhưng bây giờ hầu như đã sắp đuổi kịp lão già hơn sáu mươi tuổi.
"Phương Minh, sao cháu về nước lại không nói ngay cho chú Hoa, chú Hoa sắp xếp Minh Minh đi đón cháu."
Hoa Bác Vinh liếc nhìn bốn phía sảnh lớn, lập tức nói: "Đi, thím cháu cũng rất nhớ cháu, đã bắt đầu chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Phương Minh khe khẽ thở dài, quả nhiên giống hệt như cậu đoán, chú Hoa không muốn khiến bản thân mình biết hắn gặp phải phiền phức, đây là sợ một hồi có chủ nợ tới cửa, cho nên tạm thời đưa mình rời khỏi nơi này.
"Tốt, cháu cũng nhớ thím, chẳng qua cháu dự định tạm thời đến viện sau tế bái sư phụ một chút, ah đúng rồi, cô bé này tên Alice, là một cô nhi cháu đã nuôi nấng ở nước ngoài, cùng nhau quay về nước."
Phương Minh giới thiệu Alice một chút, Alice đã được Phương Minh căn dặn từ trước, ngòn ngọt cười, giòn giã hô lên: "Chào chú ạ."
"Ôi, chào Alice!"
Hoa Bác Vinh phụ họa, mặc dù có chút nghi ngờ tại sao Phương Minh lại nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi ở nước ngoài, chẳng qua cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi những vấn đề này, lập tức gật đầu, "Tế bái ân công là phải."
Hoa Bác Vinh mở cửa sau ra, Phương Minh dẫn theo Alice đi vào theo, chẳng qua sau khi vào cửa, Phương Minh tùy ý hỏi: "Chú Hoa, chú có liên hệ với bà Lăng không?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, Hoa Bác Vinh sửng sốt một chút, lập tức đáp: "Một thời gian ngắn sau khi cháu đi, bà Lăng ngược lại đã từng hỏi cháu đi đâu, dựa theo cháu nhắn nhủ, chú nói cho bà Lăng cháu có chuyện phải đi xa nhà một chuyến, từ đó về sau bà Lăng không hỏi chú thêm lần nào nữa, chú cũng chưa từng chủ động liên lạc với bà Lăng."
Phương Minh khẽ gật đầu, cũng không khác gì suy đoán của cậu, tuy rằng chú Hoa gặp phải phiền toái, nhưng không nghĩ tới chuyện tìm mẹ ruột của mình nhờ hỗ trợ, bằng không mà nói, lấy tài lực mà mẹ ruột mình nắm giữ trong tay, những phiền toái chú Hoa gặp phải này căn bản cũng không tính là gì.
Trong viện sau, bức ảnh sư phụ của Phương Minh vẫn được treo ở nơi này, chẳng qua Phương Minh lại không vội thắp hương bái tế, mà là yên lặng đứng thẳng ở phía trước bức họa sư phụ mình, Alice cũng rất nhu thuận, liền đứng ở một bên giữ im lặng.
Thỉnh thoảng Hoa Bác Vinh lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian một chút, sau khi mấy phút trôi qua, thấy Phương Minh vẫn y nguyên không nhúc nhích, có chút gấp gáp nói: "Phương Minh, thím cháu đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, chúng ta mau mau đi qua đó đi, qua chậm đồ ăn nguội rồi liền ăn không ngon."
Nghe được lời của Hoa Bác Vinh, con ngươi của Phương Minh có thâm ý, vừa cười vừa nói: "Chú Hoa, không vội, gần một năm không thấy sư phụ, muốn nói một vài lời trong lòng ngay trước bức họa sư phụ."
Hoa Bác Vinh bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không thể khuyên được nữa, lập tức buộc lòng phải đứng ở nơi đó chờ đợi, chẳng qua ánh mắt của hắn thủy chung vẫn nhìn về phía cửa, trong mắt có vẻ lo lắng, thật giống như nơi đó sẽ chuyện không tốt gì đó phát sinh.
Mỗi một động tác của Hoa Bác Vinh, tự nhiên không thể tránh được đôi mắt của Phương Minh, chẳng qua Phương Minh cũng không ngại, bởi vì đây là cậu cố ý làm như vậy.
Không quá mấy phút, bên ngoài sảnh lớn lập tức truyền tới mấy tiếng động lớn cùng âm thanh huyên náo, nghe được thanh âm này, vẻ mặt Hoa Bác Vinh căng thẳng, lập tức hướng phía Phương Minh nói: "Phương Minh, cháu ở nơi này trò chuyện cùng ân công, chú đi ra bên ngoài nhìn xem chuyện gì xảy ra."
"Chú Hoa, đến lúc này rồi mà chú vẫn không muốn nói cho cháu biết chú gặp phiền toái gì sao? Xem ra chú đã coi cháu là người ngoài rồi."
Phương Minh lo lắng mở miệng, Hoa Bác Vinh sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt của Phương Minh, cuối cùng trên mặt lộ ra cười khổ, hắn biết sự tình đã không dối gạt được, lấy trí thông minh của Phương Minh từ khi thấy sảnh lớn quạnh quẽ đã có thể đoán được.
"Kỳ thực cháu đã biết đầu đuôi chuyện này, người ở bên ngoài là đám người đòi nợ đúng không?"
Lấy cảnh giới của Phương Minh tự nhiên có thể nghe được âm thanh trong sảnh lớn, biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, trên thực tế cái này cũng nằm trong dự liệu của cậu, bởi vì lúc trước sau khi cậu và chú Hoa nói chuyện điện thoại xong, liền thấy được có một người bán hàng đang vễnh tai lắng nghe, khi biết một lát nữa chú Hoa sẽ tới, người bán hàng kia len lén đi về phía nhà vệ sinh.
Kết hợp những điều này, Phương Minh liền có thể suy đoán ra, người bán hàng kia hẳn đã bị đám người đòi nợ này thu mua, sau khi biết chú Hoa muốn tới, chạy đến buồng vệ sinh đi báo tin những người đòi nợ này, cho nên phỏng chừng những người đòi nợ này cũng sẽ tới rất nhanh.
Vì thế Phương Minh cố ý kéo dài thời gian, chính là muốn chờ đám người đòi nợ này tới, chỉ có người đòi nợ tới rồi, chú Hoa mới có thể triệt để thẳng thắn, bằng không cho dù mình biết hết thảy tất cả, chú Hoa cũng sẽ gắng gượng chống đỡ nói có thể vượt qua.
"Hoa Bác Vinh đâu rồi, gọi Hoa Bác Vinh ra đây, tao biết hắn ở đây, ngày hôm nay hắn đừng mong có thể chạy thoát."
Nghe thấy tiếng la truyền tới từ sảnh lớn, sắc mặt của Hoa Bác Vinh rất khó coi, tức giận lại thêm bất đắc dĩ, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người ta tìm tới tận cửa đánh chửi đều rất bình thường, hắn cũng chỉ có thể nhận lấy.
"Chú Hoa, đi thôi, đi ra ngoài giải quyết vấn đề này trước."
Phương Minh không nói gì thêm, xoay người trực tiếp đi về phía sảnh lớn, Hoa Bác Vinh có lòng muốn gọi lại, nhưng miệng há ra rồi lại không nói được một chữ, chỉ thở ra một hơi thật dài nhìn bóng lưng Phương Minh đi về phía sảnh lớn.
Không sai, chỉ cần có một chút biện pháp hắn cũng sẽ không để Phương Minh ra tay, bởi vì trong lòng của hắn, là hắn thiếu ân công, tại sao lại có thể khiến cho đồ đệ của ân công đến giải quyết phiền phức thay mình?
Nhưng bây giờ hắn không có biện pháp nào khác, toàn bộ tài chính trong ngân sách của Hoa Bảo Lâu không đủ mười vạn, mà hắn cũng đã mượn hết tất cả những người có thể mượn, đến bây giờ còn thiếu một số tiền lớn.
Trong sảnh lớn, trên mặt mấy người đàn ông mang theo vẻ bất thiện đứng ở nơi đó, mấy vị này chính là thương nhân cung ứng hàng hóa của Hoa Bảo Lâu, cũng là người mà người bán hàng âm thầm thông báo kia.
"Hoa Bác Vinh, trốn tránh nhiều ngày như vậy rốt cục ông cũng dám xuất hiện rồi."
"Trả tiền, ngày hôm nay không trả tiền lại Hoa Bác Vinh ông đừng mong có thể bỏ đi, tôi cho ông biết, lúc này tôi có dẫn theo cả công nhân đến, ông không trả tiền lại khiến tôi không có tiền để phát tiền lương cho bọn họ, những người này đều là người thô kệch, nếu như dưới sự kích động làm ra chuyện gì quá phận tôi cũng không thể cản được đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận