Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 124: Chuyện cũ của Hàn Kiều Kiều (tiếp)

Chương 124: Chuyện cũ của Hàn Kiều Kiều (tiếp)
Hàn Kiều Kiều nhào tới người của mẹ hai gọi nữa ngày thể nhưng bà ấy không hề có phản ứng, khi đó cô còn chưa biết chết là gì, chỉ nghĩ rằng có lẽ mẹ hai đang ngủ.
Mẹ hai ngủ!
Hàn Kiều Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, sợ mẹ hai nằm trên mặt đất sẽ lạnh.
Đôi tay non nớt nhỏ bé muốn ôm mẹ hai lên, giống như bình thường bà ấy vẫn hay ôm cô lên giường ngủ vậy, chỉ là cánh tay nhỏ bé non nớt làm sao có thể đỡ nổi một người trưởng thành.
Hàn Kiều Kiều dùng hết sức lực cũng chẳng thế nào khiến mẹ hai nhúc nhích, cuối cùng đành phải chân nhỏ chạy ra ngoài, cô muốn đi tìm mẹ cả, nói mẹ cả tới ôm mẹ hai lên giường.
Chỉ là Hàn Kiều Kiều vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy rất nhiều người nằm ngã trong vũng máu, những cô chú ngày thường vẫn tươi cười với cô, quan tâm cô bây giờ tất cả đều nằm yên không nhúc nhích dưới mặt đất.
“Này, mọi người cứ nằm dưới đất sẽ cảm lạnh đấy.”
Hàn Kiều Kiều càng vội hơn, cô muốn đi gọi mẹ để mẹ nói những người này đừng ngủ trên mặt đất nữa, thế là cô chạy ra bên ngoài, sau đó cô bị lạc, không thể tìm được đường về nữa…
Cô bé vừa đói vừa buồn ngủ, cuối cùng bị một người phụ nữ trung niên đưa đi.
“Về sau, tôi bị dì Phương đưa tới trại trẻ mồ côi, hơn một năm này tôi đã sống ở đó.”
Trên mặt Hàn Kiều Kiều vương nước mắt, đoạn thời gian kia thật sự cô không muốn nhớ tới chút nào, một lần nhớ tới mẹ hai ngã trong vũng máu, còn có rất nhiều người phải chết thảm, thân thể cô lại không nhịn được run rẩy.
“Cậu không biết, bọn họ đều vì tôi mà chết, lũ người kia muốn bắt tôi nhưng mẹ cả đã ngăn chặn bọn họ, sau đó mẹ hai cũng không nói cho tôi, còn ôm con của bà ấy ra thế vào vị trí của tôi…”
Hơi thở của Hàn Kiều Kiều bắt đầu dồn dập hẳn lên, ngực phập phồng kịch liệt, đó là ác mộng trong tuổi thơ của cô, cũng là áy náy mãi mãi không thể phai mờ trong lòng.
Nếu như không vì cô thì con của mẹ hai đã không phải chết, trong lòng cô có bao nhiêu tự trách, bao nhiêu áy náy thì cô càng hận mẹ cô bấy nhiêu.
“Sau đó cha tìm được tôi, đưa tôi rời khỏi cô nhi viện, buồn cười là tôi mất tích đã lâu như vậy mà người làm mẹ này lại chỉ bận rộn công việc của Thanh Y Môn, mãi tới khi cha tôi đi tới tìm bà đòi người, bà không thể giao ra cha tôi mới biết tôi bị lạc đường, sau đó đi khắp nơi trên cả nước tìm tôi…”
Nghe được Hàn Kiều Kiều nói tới đây cuối cùng Phương Minh cũng hiểu vì sao cô hận mẹ cô như vậy, nếu đổi lại là cậu chắc cậu cũng sẽ có thái độ giống như cô.
“Những chuyện sau đó cậu cũng biết rồi, tôi đi theo cha sinh sống, mãi tới khi tham gia một chương trình mới được công ty giải trí coi trọng, sau đó bước vào con đường nghệ sĩ.”
Có lẽ là vì lần đầu tiên thổ lộ bí mật bị chôn giấu trong lòng mấy chục năm qua, nên sau khi nói xong trên mặt Hàn Kiều Kiều lại lộ vẻ nhẹ nhõm, những bí mật này đã ở trong lòng cô quá lâu, thậm chí cho dù có là cha cô cũng không thể biết hết mọi chuyện.
“Bất kể thế nào thì lần này vẫn phải cảm ơn cậu đã tới cùng tôi, hơn nữa còn lắng nghe tâm sự của tôi… Phương Minh, ôm ôm một cái…”
Hàn Kiều Kiều dang hai tay, Phương Minh nhìn cô, nhìn thấy con ngươi tinh khiết của cô, lần đầu tiên phát hiện tiểu yêu tinh này vậy mà cũng có lúc không câu dẫn người khác!
Chỉ là một cái ôm đơn thuần ấm áp.
“Quay về thôi, ngày mai tôi còn phải tới đoàn làm phim để quay phim, gần đây tôi có nhận một bộ phim mới, có lẽ trong thời gian dài tới cậu sẽ không gặp được tôi đấy!”
Buông tay ra, Hàn Kiều Kiều vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, quay đầu nhìn lại sau lưng, Mạc Thập Tam đang lái xe từ từ theo sau.
“Lên xe đi, cũng không thể nào thật sự đi bộ về được.”
Hàn Kiều Kiều đợi Mạc Thập Tam lái xe tới trước mặt, trực tiếp mở cửa xe bước lên, Phương Minh cười một tiếng, cậu rất thích tính cách này của Hàn Kiều Kiều.
Đây là một cô gái không cần người khác an ủi, mặc dù nội tâm của cô cũng có lúc yếu mềm…

Hàn Kiều Kiều trực tiếp tới sân bay, Trương Yến đã đợi cô ở đó từ trước.
“Phương Minh, trong khoảng thời gian tôi đi cậu với cô bạn gái nhỏ của cậu đừng phát triển nhanh quá đấy, nếu thật sự không nhịn được thì phải chú ý biện pháp bảo hộ, dù sao cô bạn gái của cậu cũng còn chưa có tốt nghiệp đâu, nếu bụng mà phình lên thì thật không tốt chút nào.”
Phương Minh trừng mắt nhìn Hàn Kiều Kiều cùng Trương Yến đi vào trong phòng vip, mà Mạc Thập Tam ở bên cạnh cậu từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng.
Hai người quay lại xe, Mạc Thập Tam im lặng lái xe về hướng biệt thự Phương Minh đang ở.
Trên đường ánh mắt của Phương Minh vẫn nhìn chằm chằm Mạc Thập Tam, vẻ mặt đôi lúc có thay đổi, mà khi Mạc Thập Tam phát hiện cũng lập tức giơ tay phải lên, một ngọn phi đao đã xuất hiện trên tay anh ta.
“Anh muốn giết tôi?” Phương Minh không hề để tâm tới phi đao trong tay Mạc Thập Tam, cười cười hỏi.
“Nếu không phải hôm qua cậu còn giúp cô chủ thì bây giờ cậu đã là một cỗ thi thể.”
“Nếu không phải Hàn Kiều Kiều ngăn tôi lại thì hiện tại anh cũng đã là một bộ thi thể cháy khét.”
Ánh mắt hai người đàn ông giao phong, một lúc sau cả hai đều thu hồi ánh mắt, im lặng không nói.
Sở dĩ Phương Minh nhìn chằm chằm Mạc Thập Tam, cũng không phải vì cậu có ý khiêu khích, chỉ là cậu cảm thấy rất hiếu kỳ mà thôi.
Cung phụ mẫu(1) của Mạc Thập Tam ảm đạm, chứng tỏ cha mẹ của anh ta đã chết, nhưng chuyện này cũng không có liên quan gì với cậu, dù sao đầu năm này những người mồ côi cả cha lẫn mẹ cũng rất nhiều.
(1)Phụ mẫu: cha mẹ
Điều khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ chính là mặc dù trên thân thể của anh ta có huyết khí(2) nồng nặc, nhưng huyết khí của anh ta lại không chứa bao nhiêu sát khí.
(2)Huyết khí: mùi máu tươi
Loại huyết khí này rất khác với huyết khí trên người La Sầm Long, lúc trước trên người La Sầm Long mặc dù cũng có huyết khí, nhưng loại huyết khí đó mang theo sát khí, mà trên người Mạc Thập Tam chỉ có huyết khí rất thuần túy.
Ví dụ đơn giản như những binh lính thời cổ đại, những vị binh lính kia người nào mà không từng giết hơn 10 mạng người, nhưng đó là chiến trường, sống chết có số, sẽ không bị nhiễm sát khí.
Cho dù có giết bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ khiến huyết khí trên người trở nên nồng hơn, trong huyết khí mà có sát khí thì chỉ có một khả năng, đó là anh ta giết trúng người không đáng chết, nói đúng hơn là giết người vô tội.
Vậy nên đây mới là điều khiến Phương Minh hiếu kỳ, trên người Mạc Thập Tam không có bao nhiêu sát khí thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là những người anh ta đã giết, hoặc là người đáng chết, hoặc là người có ân oán quá lớn với anh ta.
Mặc dù cùng là tội phạm giết người nhưng nếu nói từ góc độ nhân quả, có những lúc giết người sẽ không bị nhiễm nghiệp chướng gì, ví như giết những người đáng chết kia.
Cho dù là Phật gia hay Đạo giáo đều có chuyện lấy sát ngăn sát, vì cứu một vạn người mà giết một người cũng không phải là chuyện sai trái gì.
Vậy nên, kim cang cũng có thể giết người!
Ngoài ra cũng có một loại nữa là dính tới ân oán cá nhân, ví như vì người thân mà báo thù, trong tình huống này chỉ cần không lạm sát thì cũng sẽ không bị nghiệp chướng sát khí quấn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận