Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 918: Rất đúng dịp, tôi cũng vậy (2)

Chương 918: Rất đúng dịp, tôi cũng vậy (2)
"Đoan Châu thạch công xảo như thần, đạp thiên ma đao cát tử vân (1)." Từ Nghiêm Tùng nỉ non một câu.
(1) Thợ đá Đoan Châu khéo như thần, đạp trời mài dao cắt mây tía. Đời nhà Đường, nhà thơ nổi tiếng Lí Hạ đã từng viết bài thơ nhan đề là Dương Sinh Thanh Hoa tử thạch nghiên ca, để ca ngợi sức lao động cần cù của các công nhân lấy đá, ông dùng ba chữ "cát tử vân" (cắt mây tía) là muốn nói: đào lấy những phiến đá màu tía trong núi. Ông đã so sánh đá làm nghiên Đoan với mây màu tía.
"Tử vân cát tẫn vô kỳ thạch, thứ phẩm tài trân tiêu diệp bạch. Như kim hựu phục thôi thanh hoa, ma sa chỉ điểm tranh tương khoa. Nhất giải bất năng như nhất giải, khả liên lãng trịch hoàng kim mãi. Thỉnh quân thí thử tân nghiên chuyên, huy hào diệc tự như vân yên
Trong miệng Trần Phúc Hải cũng niệm một bài thơ, đồng thời cười khổ nhìn về phía ông lão thứ ba, nói: "Đoan Mộc huynh thật sự đã mang tới một niềm kinh ngạc vui mừng lớn cho chúng tôi, lúc trước hỏi ông mang thứ tốt gì tới, ông lại cứ luôn bảo mật không nói."
"Nghiên mực Tử Vân, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy nghiên mực Tử Vân một lần nữa, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy nghiên mực Tử Vân chính là khi ở trong viện bảo tàng quốc gia."
Mấy ông lão này không ngừng cảm khái, mà đám người nhà họ Lương đang đứng bên cạnh lại nghe tới có chút hồ đồ, không lẽ nghiên mực này có lai lịch rất lớn sao?
Diệp Minh bĩu môi, hắn không cảm thấy hứng thú đối với nghiên mực này, đối với hắn mấy thứ như nghiên mực này thật sự là không có tác dụng gì cả, cũng chỉ có một số nhà nho đạo gia mới cần dùng tới mà thôi, đương nhiên, nếu như nó là đồ cổ thì lại khác.
"Nghiên mực Tử Vân, là Nghiên mực Tử Vân bên trong Duyệt Vi thảo đường (2) của Kỷ Hiểu Lam sao?"
(2) Duyệt Vi thảo đường bút ký: có nghĩa là bút ký được viết ở ngôi nhà cỏ Duyệt Vi. Duyệt Vi Thảo đường là cách Kỷ Hiểu Lam gọi ngôi nhà của mình ở Hà Bấc. Đây là tác phẩm nổi tiếng của Kỷ Quân
Diệp Tử Du mở miệng, được xem là một người phụ nữ tài ba, đương nhiên cô đã đọc đủ thứ thi thư, đã từng cũng xem qua Duyệt Vi thảo đường của Kỷ Hiểu Lam. Rất nhiều người đã bị phim truyền hình ảnh hưởng, cho rằng Duyệt Vi thảo đường của Kỷ Hiểu Lam chính là một căn nhà cỏ, nhưng thực tế lại là bánh bao có thịt không nằm trên nếp gấp (3).
(3) Bánh bao có thịt không nằm trên nếp gấp: Ý chỉ những người có tài nhưng không hiện sơn không lộ thủy, không thích phô trương.
Ở thời đại kia, cao quý nhất là cái gì? Cao quý nhất chính là những thứ mà người đọc sách dùng, văn phòng tứ bảo (4), mỗi một món đều phải tốn không ít tiền mới mua được, mà với tư cách là quan văn, sao Kỷ Hiểu Lam có thể không có văn phòng tứ bảo được kia chứ? Thậm chí ông còn đam mê theo đuổi mấy thứ văn phòng tứ bảo này hơn những người khác nhiều.
(4) Văn phòng tứ bảo là 4 món vật quý dùng nơi thư phòng liên quan đến việc viết chữ bao gồm “Bút lông”, “Giấy”, “Mực” và “Nghiên mực”
Chỉ là trong Duyệt Vi thảo đường bút ký có ghi lại nghiên mực có chín mươi chín phương, mà trong số đó thứ được bản thân ông yêu thích nhất chính là Nghiên mực Tử Vân, mà bài thơ ông lão ngâm lúc trước kia cũng chính là bài thơ bản thân Kỷ Hiểu Lam làm vì nghiên mực Nghiên mực Tử Vân.
Nghiên mực Tử Vân là cực phẩm trong các loại nghiên mực, điểm này không ai sẽ chất vấn.
Đang lúc mọi người đắm chìm trong khiếp sợ khi được nhìn thấy Nghiên mực Tử Vân, vẻ mặt Phương Minh trở nên có chút quái dị, cậu không biết ông ngoại của Tử Du đối nhân xử thế kém tới mức nào mà khiến nhiều người đích thân tìm tới tận cửa đánh mặt như vậy.
Chậu hoa tử đằng, đồ chơi văn hoá như quả óc chó còn có Nghiên mực Tử Vân này, làm gì phải đưa tới để ông cụ đánh giá mở rộng tầm mắt, này rõ ràng chính là qua đây khoe khoang đánh mặt.
Nếu ông cụ không thể mang được thứ gì tốt ra đáp trả lại, đoán chừng mặt mũi này của ông cụ sẽ bị người ta tát vang bôm bốp.
Phương Minh trầm ngâm một chút, quay qua nói với Diệp Minh: "Chú Diệp, hình như còn có một món đồ cháu bỏ quên trên xe, chú đưa chìa khóa xe cho cháu để cháu xuống dưới tìm xem sao."
"Tốt, xe của chú đậu trong bãi đậu xe đó."
Diệp Minh đưa chìa khóa xe cho Phương Minh, mà ngay sau khi Phương Minh đi ra khỏi cửa phòng, trong mắt Từ Thừa An lại hiện lên tia sáng, bởi vì hắn cũng đã nhìn ra, ba lão già trước mắt này căn bản không phải qua đây chia xẻ thứ tốt cùng chiêm ngưỡng gì, này là cố ý muốn đánh mặt ông nội Lương.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Từ Thừa An nghĩ đến món đồ bản thân còn đang đặt trên xe, cũng tìm một lý do đi ra khỏi nhà họ Lương.
Dưới tầng, đương nhiên không phải Phương Minh muốn lấy món đồ gì ở trên xe, mà là đi tới một góc, tay đặt lên ấn ký nơi ngực, lập tức bóng dáng cậu biến mất tại chỗ, vài phút sau đó mới xuất hiện lần nữa ở ngay tại chỗ.
Phương Minh lại hiện thân, mà lúc này trên tay cậu lại có nhiều thêm một cái hộp, mà trùng hợp là lúc này Từ Thừa An cũng từ dưới tầng đi tới, trên tay hắn cũng có cầm theo một cái hộp.
Hai người đối mắt nhìn nhau, cùng nhau cười cười, chẳng qua vẻ mặt Từ Thừa An lại có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Lần này tới cửa thăm hỏi ông nội Lương nhưng lại để quên quà ở trong xe."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Phương Minh rất rõ ràng, Từ Thừa An này tuyệt đối không phải quên quà trong xe gì gì cả, dù sao lúc trước hắn còn có cầm theo một hộp quà trên tay kia mà, chỉ có thể nói món quà trên tay hắn lúc này là hắn mới vừa quyết định tặng.
Đương nhiên, bản thân Phương Minh cũng giống như vậy, cho nên sau khi hai người ngầm hiểu lẫn nhau lại nói thêm vài câu, lập tức trước sau đi vào nhà họ Lương.
Trong sảnh lớn nhà họ Lương, lúc này ba người Trần Phúc Hải đang muốn Lương Chính Kiều đưa ra lời bình đối với ba món đồ này, mà Lương Chính Kiều nào còn tâm tư mà nghĩ lời bình gì nữa, người ta đã tìm tới tận cửa đánh mặt hắn như vậy, hắn phải làm thế nào mới có thể cự tuyệt được đây?
Giữa lúc Lương Chính Kiều chuẩn bị đè nén bất mãn đưa ra nhận xét, Từ Thừa An mở miệng cười nói: "Ông nội Lương, lúc trước đi lên vội vội vàng vàng, vì thế cháu còn một món quà quên chưa mang lên."
Từ Nghiêm Tùng nghe được mấy lời cháu mình nói, trên gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, mà đợi khi ông ta thấy được món quà cháu mình cầm trên tay lập tức sửng sốt một chút, chẳng qua ngay sau đó đôi mắt già nua lại liếc qua Diệp Tử Du đang ngồi bên cạnh bạn tốt của mình, trên mặt lộ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì.
"Không cần phiền toái như vậy."
Lương Chính Kiều cười cười khoát khoát tay, chẳng qua ngay sau đó cũng chú ý tới Phương Minh đi theo bên cạnh, mà trên tay Phương Minh cũng cầm theo một cái hộp.
"Cái kia, vừa lúc cháu cũng có một món đồ còn để quên ở trên xe."
Mặc kệ ánh mắt quái dị của mọi người, Phương Minh cực kỳ bình tĩnh đặt hộp quà lên trên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận