Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 904: Sứ mệnh của Vu Sư (2)

Chương 904: Sứ mệnh của Vu Sư (2)
Đương nhiên, về những thứ này hẳn Phương Bảo Bảo sẽ không nói cho Phương Minh.
"Liên quan tới Vu Sư các ngươi, ta còn có thể đề tỉnh ngươi một câu, có lẽ còn có chút quan hệ cùng cõi âm, đương nhiên quan hệ mà ta nói này không phải quan hệ tốt gì, hẳn là Vu Sư nhất mạch các người có thù oán cùng cõi âm."
"Có thù oán với cõi âm?" Phương Minh hơi kinh ngạc, cõi âm là nơi chưởng quản hồn phách sau khi chết, có thể có quan hệ gì với Vu Sư được?
"Cụ thể là thù oán gì thì ta cũng không hiểu, thế nhưng ta biết cõi âm đã từng đại loạn một lần, mà đầu sỏ gây nên lần đại loạn kia lại là Vu Sư nhất mạch các người, là Vu Sư nhất mạch các người đánh vào cõi âm, chẳng qua kết quả sau cùng lại là lưỡng bại câu thương, tất cả những Vu Sư đã tiến vào cõi âm lần đó đều chết trận, mà cõi âm cũng có vô số quỷ sai chết đi, thập điện Diêm La cũng bị hủy diệt ba điện."
Lúc Phương Bảo Bảo nói lời này, trên mặt mang theo vẻ có chút hả hê, Vu Sư đã có hận thù sâu sắc với cõi âm từ lâu, Phương Minh thân làm Vu Sư, một khi bại lộ thân phận này thì đừng mong có ngày dễ chịu.
Không chỉ những cường giả của các thế lực ẩn thế ở dương gian tìm cậu gây phiền toái, sợ rằng cõi âm cũng sẽ tìm cậu trả nợ.
"Vu Sư nhất mạch có thù hận lớn như vậy với cõi âm sao?"
Phương Minh nhíu mày lại, nếu thật sự là như vậy, vậy vì sao vị Âm Sai kia còn có thể cùng hợp tác với mình? Hình như vị Âm Sai kia đã biết thân phận của mình rồi mà.
"Thế nào? Đang nghi ngờ ta nói dối sao? Không tin hiện tại ngươi thông báo thân phận Vu Sư của ngươi với mọi người đi, sau đó lại nhìn xem ngươi còn có thể chiêu hồn rời khỏi cõi âm hay không?"
Phương Bảo Bảo bĩu môi, chỉ cần Phương Minh công bố thân phận của cậu, ngay cả chuyện nhỏ như chiêu hồn từ cõi âm mà bất kỳ đạo sĩ nào có chút bản lĩnh cũng đều làm được, nhưng Phương Minh đừng mong có thể làm được, bởi vì cõi âm tuyệt đối sẽ không phối hợp.
Bình thường, khi mấy đạo sĩ hay hòa thương làm pháp thường hay chiêu hồn phách từ cõi âm tới, đương nhiên là sẽ bị hạn chế về mặt thời gian, mà sở dĩ bọn họ phải đốt tiền giấy cũng chính là vì hối lộ những Âm Sai đó, khiến Âm Sai cho đi.
Từ một điểm này đến nói, chiêu hồn cũng không cần quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, chỉ cần có thể liên lạc với Âm Sai, sau đó hối lộ chút tiền là được rồi.
"Tốt rồi, ta đã nói bí mật này cho ngươi biết, hiện tại đến phiên ngươi tuân thủ hứa hẹn, không nên ngăn cản ta trở thành Phật tử."
"Yên tâm, nếu đồng ý ngươi rồi đương nhiên ta sẽ không vạch trần, nhưng nếu như bị người khác nhìn ra sơ hở gì, vậy thì không có quan hệ gì với ta."
Phương Bảo Bảo nở nụ cười, quả thật chuyện bị ngộ nhận là Phật tử chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ngược lại cậu bé rất thích cái ngoài ý muốn này, bởi vì cái ngoài ý muốn này rất có lợi đối với kế hoạch của cậu bé.
"Ngươi có biết vì sao đám hòa thượng kia sẽ tin tưởng ta là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế không?"
"Vì sao?"
Quả thật Phương Minh có chút tò mò với chuyện này, nếu như nói trước đây cậu trở thành thần tử là ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là bởi vì tự bản thân cậu có nhiều nguyên nhân đặc biệt, nhưng sao Phương Bảo Bảo có thể bị ngộ nhận là Phật tử?
"Rất đơn giản, bởi vì ta đã từng gặp Thích Ca Mâu Ni, cho nên khi tượng Đẳng Thân của hắn nhìn thấy ta mới sẽ có phản ứng, mà đám hòa thượng kia lại bởi vì tượng Đẳng Thân có phản ứng mà cho rằng ta chính là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế, dù sao qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có ta mới có thể khiến tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni có phản ứng."
"Ngươi từng gặp Thích Ca Mâu Ni?"
Phương Minh không khiếp sợ với chuyện Phương Bảo Bảo khiến tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni có phản ứng, chuyện khiến cậu khiếp sợ là vậy mà Phương Bảo Bảo lại đã từng gặp Thích Ca Mâu Ni, dù cho cậu không phải đệ tử tam bảo, nhưng cũng biết Thích Ca Mâu Ni mạnh mẽ tới mức nào, thực lực của một đại năng có thể có một tỷ tín đồ như hắn không phải cậu có khả năng lường được.
"Nào chỉ là từng gặp con lừa ngốc kia, trước đây ta còn từng đánh hắn một trận."
Phương Bảo Bảo bĩu môi, không có một chút cung kính nào đối với Phật tổ này, thậm chí trong lời nói còn tràn đầy khinh thường, "Con lừa ngốc này rất giảo hoạt, cũng không phải là thứ tốt gì, có một điểm này ngược lại có chút giống ngươi, đó chính là dối trá."
"Trước đây con lừa ngốc kia đã từng bẫy ta một vố, hiện tại ta mượn dùng tên tuổi của hắn cũng coi như là huề nhau, chỉ tiếc trước đây con lừa ngốc này lựa chọn một con đường khác, bằng không nói không chừng hiện tại đã có thể gặp được."
"Nếu gặp được ngươi có đánh người ta một trận không?" Phương Minh cười cười hỏi.
Ách...
Phương Bảo Bảo dừng lại một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: "Con lừa ngốc kia có thiên phú biến thái hơn cả ngươi, thế nhưng hắn còn ngoan độc hơn ngươi nhiều, ngoan mà ta muốn nói chính là ngoan độc với bản thân, trước đây hắn đã tu luyện tới mức trở thành người đứng đầu, coi như Vu tổ của các ngươi cũng không chắc có thể ngăn cản hắn tiến vào vòng sáng, nhưng con lừa ngốc này lại dám bỏ qua trực tiếp lựa chọn niết bàn, chẳng qua ta tin tưởng chắc chắn con lừa ngốc này chưa chết, một thời điểm nào đó trong tương lai hắn còn có thể xuất hiện lại nữa."
Phương Minh nghe thấy những lời Phương Bảo Bảo nói, coi như đã nghe rõ, giữa Phương Bảo Bảo cùng Thích Ca Mâu Ni có ân oán, chẳng qua rất có thể ân oán này hình thành khi Thích Ca Mâu Ni còn chưa triệt để trở thành người mạnh mẽ nhất, chờ đến sau này Phương Bảo Bảo tuyệt đối không phải đối thủ của Thích Ca Mâu Ni.
"Ngươi nói Thích Ca Mâu Ni lựa chọn một con đường khác, là có ý gì?"
"Ngoại trừ con đường tiến vào vòng sáng để mình trở thành tồn tại vĩnh hằng."
Lần đầu tiên trên mặt Phương Bảo Bảo có vẻ khâm phục, nói: "Đối với rất nhiều cường giả đi tới một bước kia đến nói, rốt cuộc là dạng gì mới có thể coi là tồn tại vĩnh hằng? Ngoại trừ cánh cổng ánh sáng mà không một người nào trong giới tu luyện có thể giải thích rõ ràng kia? Vậy mà dựa theo con lừa ngốc đã nói, cái gọi là tồn tại vĩnh hằng cũng không phải chỉ thân thể tồn tại, hắn cho rằng vĩnh hằng vẫn tồn tại một loại hình thức khác, đó chính là tín ngưỡng."
"Tín ngưỡng?"
"Không sai, hắn cho rằng chỉ cần hắn sống ở trong lòng mọi người, vậy hắn chính là vĩnh hằng bất diệt, vì thế khi đám hòa thượng kia tuyên truyền tượng Đẳng Thân của đức Phật đã nói thật, quả thật con lừa ngốc kia đã từng nói tượng Thần trường tồn trọn đời, cũng như hắn muôn đời bất diệt vậy."
"Vậy Thích Ca Mâu Ni cũng là người của thời đại này?"
Phương Minh nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, dựa theo lời của Phương Bảo Bảo, thế giới này có rất nhiều thời đại, như vậy rốt cục Thích Ca Mâu Ni là thuộc về thời đại này hay tung tích của hắn còn từng xuất hiện ở thời đại nào khác?
"Hắn thuộc về thời đại này, trong những thời đại xưa không hề có người như Thích Ca Mâu Ni, chẳng qua cũng rất có thể hắn đã tồn tại dưới một loại tình huống khác." Phương Bảo Bảo nhíu nhíu mày, dường như cũng chưa dám xác định.
"Tình huống như thế nào?"
"Cũng giống như thân phận Phật tử của ta bây giờ vậy, cũng rất có khả năng con lừa ngốc kia là tồn tại đặc thù của một thời đại nào đó trước đây chuyển thế, chẳng qua chuyện này quá khó khăn, không ai có thể thoát khỏi thời đại hủy diệt."
"Thời đại hủy diệt? Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc tại sao một thời đại lại bị hủy diệt đi?"
Phương Minh có chút không tưởng tượng nổi hình ảnh như vậy, cái này cũng giống thời đại cậu đang sống vậy, có người thường cũng có giới tu luyện, vậy rốt cục là dưới tình huống nào mới dẫn đến một thời đại bị diệt đây?
Thiên địa dị biến dẫn đến không còn nơi sinh tồn? Hay là còn có nhân tố từ bên ngoài?
"Không cách nào miêu tả, bởi vì những thứ đã trải qua đều không còn tồn tại, nhưng căn cứ những đầu mối ta điều tra được lúc đầu, này giống như một tràng tai nạn lớn vậy, trong tràng tai nạn lớn này tất cả đều bị hủy diệt, chỉ có cánh cổng ánh sáng kia vẫn tồn tại như cũ, đây cũng là nguyên nhân vì sao những cường giả kia muốn đi vào cánh cổng ánh sáng này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận